Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 109

Chương 109

Mộc Mộc! Em sẽ sớm chứng kiến đế chế mà anh xây dựng vì em. Tương lai mà em nhìn thấy… sẽ có nó chứ?

12 giờ trưa Mộc Tâm vừa xử lý xong tập hồ sơ cuối cùng, cô mệt mỏi ngã lưng ra chiếc ghế xoay, thẫng thờ nhìn lên trần nhà.

Điện thoại trong túi đột nhiên reo lên, Mộc Tâm nhìn thấy tên hiển thị thì liền bắt máy, vui vẻ nói: “Alo, Điềm Điềm, sao hôm nay lại rảnh rỗi mà gọi điện cho mình vậy.”

Đầu dây bên kia đáp lại một giọng nói ai oán: “Có phải cậu tăng ca đến mất trí rồi không? Hôm nay là sinh nhật mình đó. Ôi! Con bạn vô tâm.”

Nghe lời Ngọc Điềm nói, cô giật mình bật dậy, với tay lấy cuốn lịch bàn lại xem. Aiz! 17 tháng 11, đúng thật là sinh nhật Điềm Điềm rồi! Mình đúng là tăng ca đến đãng trí mà.

Nghĩ rồi, Mộc Tâm cười đáp: “Sao mình quên được chứ! Tối nay chúng ta đi ăn đi, mình mời.”

Bên kia, Ngọc Điềm đáp lại rất nhanh: “Xùy! Không cần cậu mời đâu, mình đã đặt bàn rồi, lát mình gửi địa chỉ cho cậu, 8 giờ gặp nha!”

“Được, 8 giờ gặp.”

“Cậu ăn trưa đi rồi hẳng làm việc tiếp, bye bye.”

“Cậu cũng vậy, bye bye.”

Sau khi tắt máy, Mộc Tâm mới sực nhớ tới một việc vô cùng quan trọng, cô ĩu xìu ngã lưng ra ghế, tự nhủ trong lòng, xúc động là mầm họa mà! Phải đi dỗ tiểu gia hỏa thôi!

Cô hít sâu một hơi để lấy tinh thần, sau đó cầm túi xách đi về phía văn phòng tổng giám đốc. “Cốc! Cốc!”, cô gõ nhẹ lên cửa hai cái, sau đó đẩy cửa đi vào.

Thấy ai kia vẫn đang chăm chú làm việc, cô nhẹ nhàng đi lại phía sau lưng, đưa tay xoa bóp hai bờ vai cứng cáp của anh.

Lâm Đình Phong ngừng động tác trên tay lại, anh ngã lưng ra ghế, tận hưởng cảm giác thoải mái từ đôi tay như không xương của cô mang lại. Môi mỏng khẽ cong lên một nụ cười nhẹ:

“Sao hôm nay lại hiền dịu vậy? Có ý đồ gì à?” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mộc Tâm hơi hạ giọng, dùng lực nhéo lên vai anh: “Bộ lúc bình thường em không hiền dịu sao?”

Lâm Đình Phong cười khẽ, đưa tay kéo cô ra phía trước, để cô ngồi lên đùi mình: “Nói đi, có chuyện gì?”

Cô ngoan ngoãn ngồi yên trên đùi anh, đắn đo một chút rồi nói: “Tối nay bạn thân em tổ chức sinh nhật, em có hẹn cô ấy đi ăn.”

Lâm Đình Phong đen mặt, anh híp mắt nhìn cô, lành lạnh nói: “Anh nhớ là tối nay chúng ta có hẹn đi xem phim.”

Thấy áp suất trong phòng đột nhiên giảm mạnh, Mộc Tâm cười khổ trong lòng, cô đưa tay vẽ vòng tròn trên ngực áo của anh, cụp mắt nói: “Em đã hẹn cô ấy mất rồi, chúng ta dời qua ngày khác đi xem phim nha?”

Biết cô lại giở trò cũ, anh nắm bàn tay đang làm loạn trên ngực mình của cô, giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng nghe kỹ sẽ thấy có chút độ ấm: “Hủy hẹn với cô ấy đi.”

Mộc Tâm khó xử, nói: “Vậy… vậy sao mà được. Nhà hàng cũng đã đặt rồi!”

Anh nhướng mày kiếm: “Vậy sao em hủy hẹn với anh lại được? Chúng ta đã mua cả vé xem phim rồi!”

Cô cười tươi, nghịch nghịch vạt áo của anh, thơm lên má anh một cái: “Anh yêu~, sao mà giống nhau được. Chúng ta là người nhà mà, có gì chỉ cần đóng cửa là thương lượng được thôi!”

Bình Luận (0)
Comment