Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 193

Chương 193

Mười hai giờ khuya, Lâm Đình Phong mở mắt chao cháo nhìn lên trần nhà. Anh ngồi bật dậy, nhìn cái đứa nhóc mới vừa cam đoan mình ngủ rất ngoan, sẽ không quấy rầy ai, bây giờ lại bày ra cái tư thế ngủ hình chữ X cực đại ở giữa anh và Mộc Tâm.

Anh như núi lửa muốn phun trào, nhìn cô gái nhỏ vô tâm vô phế nằm ở đầu giường bên kia ngủ đến ngọt ngào, còn mình thì trằn trọc không ngủ được.

Vô thanh vô tức, anh xốc chăn đứng dậy, nắm tay trái chân trái của cậu nhóc kéo nó qua bên mép giường, Bản thân thì chen vào nằm ở giữa, đưa lưng về phía nhóc con, ôm Mộc Tâm vào lòng, mãn nguyện mà ngủ. Phải thế chứ lị!

Sáng hôm sau, Mộc Tâm vừa mở mắt ra, một bờ ngực đập vào thị giác khiến cô giật mình suýt thì ngã luôn xuống giường, may mà tay của Lâm Đình Phong vẫn luôn giữ lấy eo cô.

Cô trừng mắt nhìn anh, còn anh thì cười tươi rói nói: “Chúc buổi sáng tốt lành!”

Sau khi ăn sáng xong không lâu, thì bảo mẫu đến đón Tiểu Bảo về.

Cô cùng anh đi đến công ty để làm việc. Hôm nay có một cuộc họp trường niên giữa các phòng ban trong công ty. Gần cuối năm cho nên có rất nhiều hoạt động thương mại, trong đó có ba dự án lớn, hai dự án được giao cho các nhân viên khác, Mộc Tâm nhận một dự án về khai thác cảng biển.

Sau khi tan họp, Lâm Đình Phong gọi cô vào phòng làm việc, cả hai ngồi xuống ghế sofa. Tay anh vừa lướt xem lịch trình trên chiếc Ipad mà Tiểu A đưa, vừa mở miệng hỏi cô: “Chuyện nội gián em định xử lý thế nào? Anh nhớ là dự án lần này cũng có Quý thị đầu tư”

Các sự việc gần đây có hơi khiến anh khó kiểm soát, không hiểu tại sao anh luôn chạm mặt với Quý thị trên mọi phương diện, dù là công ty đối thủ nhưng đáng lẽ cũng không đến mức chạm mặt ba lần liên tục như vậy! Nó giống như… một cốt truyện được biên tập sẵn vậy!

Do anh đang cúi đầu nên Mộc Tâm không nắm rõ được cảm xúc của anh lúc này, nếu cô biết được anh đang nghĩ gì, thì chắc cô phải vỗ tay tán thưởng độ nhạy cảm của anh rồi.

Nhưng đó chỉ là nếu như, giờ thì cô không biết điều đó, cô đứng ở gần bàn làm việc của anh, nhẹ nhàng nói: “Chuyện nội gián, em nghĩ tạm thời đừng xử lý! Cứ để cậu ta tiếp tục làm!”

Anh trả Ipad lại cho Tiểu A, ngẫng đầu nhìn cô với anh mắt hứng thú, hỏi: “Có kế hoạch gì rồi?”

Mộc Tâm cười một cách tự tin, nháy mắt nói: “Tương kế tựu kế.”

Anh bị sự tự tin của cô lây nhiễm mà bất giác cười theo, dịu dàng nói: “Có cần anh giúp gì không?”

Cô chóng hai tay lên bàn, nhỏ giọng ‘trêu hoa ghẹo nguyệt’: “Không cần, anh chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa là được!”

Dự án cảng biển lần này có quy mô rất lớn. Đối với sự ưa chuộng hàng ngoại nhập của người tiêu dùng và mức sống ngày càng tăng cao của người dân thì nó như một con đường biển trải đầy tiền.

Mặc dù biết rằng không xử lý nội gián, bản kế hoạch lần này rất có thể vẫn sẽ thua bên Quý thị. Nhưng Mộc Tâm vẫn chu đáo hoàn thành bản kế hoạch sao cho tốt nhất. Nếu không làm tốt, cô sợ rằng nữ chính Tiểu Như của chúng ta sẽ không có gì để sao chép thì toang ‘con muỗi nó’ rồi!

Dự án lần này hợp tác với công ty nước ngoài nên tác phong tương đối khẩn trương và yêu cầu hiệu suất ở mức khá cao. Chưa tới một tuần mà đã đến buổi mở thầu.

Không có gì quá bất ngờ, Quý thị lại thắng, giá thầu cũng sấp xỉ Lâm thị, một còn số tròn trịa, 10 triệu đồng. Mộc Tâm tỏ vẻ bình thản, chuẩn bị ra về. Một giọng nói không lẫn vào đâu được kéo cô lại: “Tiểu Tâm, thật ngại quá! Cô lại thua thầu nữa rồi! Công ty không đuổi cô đi thì đúng là một kỳ tích nha!”, nói rồi cô ta tỏ vẻ nhớ đến gì đó, giọng điệu đầy châm chọc nói tiếp: “Ây da, quên mất, có kim chủ là tổng giám đốc thì làm sao mà bị đuổi được nhỉ?”

Bình Luận (0)
Comment