Xuyên Qua Thú Thế Bác Sĩ Thú Y Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 47


Kết thúc bữa tiệc cưới thì đơn giản hơn rất nhiều, lò đất thì chỉ giữ lại một cái để sau này làm cơm mời khách, những cái khác đều bỏ đi.

Đĩa làm từ xương thú cũng không cần phải giữ lại nữa, trong nhà cũng không thiếu xương thú, thời gian rửa sạch mấy cái đĩa này so với việc làm cái mới còn lâu hơn, đơn giản nhất là đào một cái hố đem chôn hết.
Sau khi rửa sạch những đồ còn lại, Phúc Nhạc nhìn đống con mồi đang chất thành một ngọn núi nhỏ trong sân mà nhịn không được phát sầu, nhiệt độ buổi trưa vẫn rất cao, chưa đến chiều mai chắc sẽ biến chất cả mất? ...!thấy thế nào thì thịt trong một, hai ngày cũng ăn không hết, huống chi đây lại là quà cưới, không thể tặng cho người khác.
"Bỏ đi thì tiếc quá, nhưng mà nhiều như vậy cũng không ăn hết" Phúc Nhạc vuốt cằm trầm ngâm trong chốc lát: "Làm thành thịt ướp sấy khô và thịt kho tương đi, lại làm thêm lạp xưởng nữa."
Thịt ướp sấy khô cậu chưa làm qua mấy lần, nhưng mà thịt kho tương và lạp xưởng thì mỗi năm đều làm, sư phụ già ghét bỏ thịt mặn bán bên ngoài không vệ sinh, liền dạy Phúc Nhạc làm, cuối thu hàng năm, lão nhân đều sai Phúc Nhạc nhanh chóng làm thịt kho tương với lạp xưởng, ai chứ chỉ có đứa đệ tử này là bắt nạt tốt nhất ( ̄▽ ̄")
Tuy rằng loại thịt mặn này ăn nhiều đối với thân thể không tốt lắm, nhưng lão sư phụ không nhịn được cái miệng thèm ăn, cùng với tiểu đồ đệ vắt hết óc suy nghĩ hơn nửa năm, phối một vị thuốc trung y, nghiền thành bột mịn trộn vào trong thịt hoặc trong xì dầu, vừa có thể làm giảm sự tổn hại của thịt mặn đối với cơ thể, mà cũng không ảnh hưởng đến mùi vị của thịt, đây cũng là thành quả duy nhất mà Phúc Nhạc cảm thấy tự hào......
Bây giờ thời tiết đã muốn lạnh rồi, nhưng mà vào buổi trưa, mặt trời giống như hút hết gió đi vậy, vẫn giống như trước nóng đến muốn nướng thịt người, sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm lớn đến không có cơ sở khoa học, Phúc Nhạc cũng không dám đảm bảo rằng thịt nguội có thể chịu đựng nổi sự thử thách này hay không.
"A Nhạc, ngày mai lại làm đi." Joe nhìn thấy dáng vẻ chà xát tay một cách vô lực của Phúc Nhạc không nhịn được nói, rõ ràng tối nay còn có việc quan trọng khác phải làm......
" A? Ừm, dạ." Phúc nhạc giật mình, không nghe ra ý của Joe, gật đầu đáp, phòng bếp cũng xem như râm mát, để một đêm chắc không sao.
Mãi đến khi Joe kéo cậu vào trong phòng của mình, Phúc Nhạc mới ý thức được một vấn đề hết sức nghiệm trọng, bọn bọn bọn họ đã kết hôn rồi, phải làm việc kia aaaaaa !!!!
Phúc Nhạc trộm ngẩng đầu nhìn Joe, thấy anh không có biểu tình gì, ít nhất ở mặt ngoài rất bình tĩnh, Phúc Nhạc trộm chà chà mồ hôi trong lòng bàn tay, đang nghĩ nên mở miệng như thế nào, Joe đã đi ra ngoài múc nước nóng rồi.
Phúc Nhạc vào mỗi đêm đều sẽ dùng nước nóng ngâm chân, Joe tất nhiên biết được thói quen này của cậu.
Lặng lẽ rửa sạch chân, Phúc Nhạc quan sát xung quanh căn phòng của Joe, một cái giường đá rất lớn đặt ở bên trái của góc tường, phía trên trải mộttấm da thú hoàn chỉnh, nhìn qua những tấm lông mượt mà cảm thấy thực ấm áp, ở cuối giường đối diện với tường còn treo một ngọn giáo dài rất lớn, không biết là xương đầu của dã thú nào, lại có thể dài như thế, bên cạnh đầu giường đặt một cái tủ đá, phía trên đặt thêm một vài bộ quần áo da thú dài tay rất dày, là Kanya chuẩn bị cho mùa đông, cả căn phòng cũng không có đồ vật gì khác, có vẻ vô cùng trống trải.
Joe ở phía sau đầu nhìn Phuc Nhạc động cũng không động, giống như đang ngẩn người, có chút kỳ quái: "A Nhạc, không đi ngủ sao?"
" A!? Oh......" Phúc Nhạc cả kinh, chầm chậm đi đến bên giường.

Joe nhìn Phúc Nhạc, có chút nôn nóng lại có chút bất an, hơi sửng sốt, cho là Phúc Nhạc không vui, nhưng khi ánh mắt rơi xuống hai bên tai đã đỏ bừng của người này, Joe mới bừng tỉnh đại ngộ.

Đây là ......!thẹn thùng phải không?
Cái rèm da thú ở ngoài cửa bị Joe kéo xuống, ngăn chặn ánh trăng ở bên ngoài, đi đến bên giường kéo đôi vai đang thấp thỏm của Phúc Nhạc, cúi đầu hôn.
Quần áo da thú so với trang phục hiện đại phức tạp thì dễ thoát hơn nhiều, sau một nụ hôn triền miên mà nhiệt liệt, Phúc Nhạc đã bị đẩy ngã lên da thú mềm mại, không khí mát mẻ tiếp xúc với làn da trần trụi khiến cho cơ thể Phúc Nhạc hơi run rẩy.
Joe chống đôi tay cúi đầu nhìn Phúc nhạc, ánh mắt quyến luyến mà nhu hòa, thấp giọng nói: "Không cần sợ."
Phúc Nhạc hơi híp mắt, ở trong bóng tối, đôi con người màu vàng đó giống như đang lóe lên ánh sáng khó hiểu, trong ánh mắt thâm trầm đó mang theo một cỗ dục vọng khiến người ta hoảng hốt, giống như phải cắn nuốt cả người cậu, cậu mất tự nhiên mà nghiêng đầu không trả lời, nhưng cũng không bác bỏ cái gì.
Joe mỉm cười, cúi người vùi đầu đem vật ở hạ thân của Phúc Nhạc ngậm vào trong miệng.....
Phúc Nhạc cả kinh, thiếu chút nữa thì từ trên giường ngồi dậy, hút một ngụm khí lạnh : " Joe!! Đừng.....!Đừng như vậy......"
Xúc cảm ấm áp ấy đang bao lấy bộ vị nhạy cảm nhất, tất cả máu trong người giống như là tập trung ở nơi đó, Phúc Nhạc từ trước đến giờ chưa từng trải qua cảm giác khiến người ta run rẩy như vậy rất nhanh liền nộp vũ khí đầu hàng, Joe sớm đã có dự cảm, miệng rời khỏi bộ vị đó, tay đẩy nhanh tốc độ giúp Phúc Nhạc giải phóng, không lâu sau chính là một dòng trắng đục.
Phúc Nhạc xấu hổ tới múc chỉ hận không có lỗ để chui vào, giơ cánh tay lên che khuất ánh mắt không chịu nhìn lại.
Joe cười khẽ, nhẹ nhàng hôn lên cổ Phúc nhạc, dọc theo bờ ngực tinh tế trắng nõn đi xuống phía dưới, đôi tay dính đầy chất nhầy trắng đục nhẹ nhàng vỗ về sống lưng trơn bóng của Phúc Nhạc, bất tri bất giác sờ soạng đến địa phương kia.
Xúc cảm lạ thường khiến Phúc Nhạc nhịn không được mà ***** ***, ngay cả những nụ hôn tê dại cũng không thể khiến cho Phúc Nhạc không chú ý đến ngón tay đang tác quái ở cái địa phương khó nói phía sau.
Tuy rằng nóng ruột, Joe vẫn kiềm chế bản thân, ngón tay ở bên trong chầm chậm chuyển động, mãi cho đến khi ngón tay ẩm ướt, không còn khô nữa, Joe mới chầm chậm tiến vào.
"Tê-" Phúc Nhạc hút một ngụm khí lạnh, tuy không thể nhìn thấy, nhưng mà lại có thể cảm nhận một cách sâu sắc cái vật thể to lớn kia đang từng chút từng chút một xâm nhập vào trong cơ thể cậu, mãi cho đến khi hoàn toàn chiếm đoạt.
"A Nhạc......!A Nhạc......" Joe hôn vào thái dương của Phúc Nhạc, một lần lại một lần thấp giọng thì thầm, trong mắt mang theo ý cười vừa đơn giản lại làm say lòng người, mà Phúc Nhạc do thân sau khó chịu không nhịn được chuyển động, giơ cánh tay lên, chầm chậm vòng qua cổ Joe, người này.....là của cậu rồi.
Joe xem ra ôn nhu rất nhiều, Phúc nhạc cũng dần dần thả lỏng tâm tình khẩn trương của mình, chậm rãi nghênh đón, sự đáp lại của Phúc Nhạc khiến Joe đầy kích động, hai người làm đi làm lại tới hơn nửa đêm mới yên tĩnh lại.

Phúc Nhạc từ sớm đã xin tha, nhưng trong chuyện này, Joe lại không nghe lời của cậu, cuối cùng Phúc Nhạc mệt đến nỗi ngay cả ngón tay cũng không muốn động, tiểu gia hỏa run rẩy bắn lần cuối cùng, hoàn toàn mệt mỏi rã rời, một giây sau, liền chìm vào giấc ngủ.
Joe đầy yêu thương mà nhìn vào khuôn mặt vô cùng mệt mỏi của Phúc Nhạc, đứng dậy đi ra ngoài nấu nước, tuy rằng bản thân cũng là lần đầu tiên trải qua chuyện này, nhưng cũng biết những thứ đó để lại ở trong cơ thể là không tốt.
Ôm Phúc Nhạc đứng dậy rửa sạchnhững thứ kia, lại thuận tiện rửa một thân mồ hôi của Phúc Nhạc, bọc cậu trong một tấm da thú trở lại giường, còn bản thân thì tùy tiện tắm bằng nước lạnh.
Làm xong mấy việc này thì trời cũng tờ mờ sáng rồi, Joe do dự một lúc, vẫn là quay lại phòng nằm bên cạnh Phúc Nhạc, cẩn thận nghiêm túc mà ôm Phúc Nhạc sợ làm cậu tỉnh giấc, hết sức thỏa mãn nhắm hai mắt lại.
Đợi đến khi Phúc Nhạc tỉnh lại thì mặt rời đã lên cao rồi, cậu là bị đói và đau mà tỉnh......Khắp người nhức mỏi, mặc dù có da thú ngăn cách với giường đá.
Muốn giơ cánh tay lên để dụi mắt, nhưng mà lại phát hiện tứ chi giống như bỏ chì vào vậy không thể động đậy, thắt lưng vừa chua xót vừa đau, cũng may là cái nơi phía sau không có cảm giác khác thường, có lẽ đã được rửa sạch rồi.

không dùng đầu cũng biết khẳng định là Joe giúp cậu xử lí, tuy rằng cái gì nên làm đều làm rồi, nghĩ đến đây Phúc Nhạc nhịn không được mặt đỏ tai hồng, thật sự........!kì diệu a, vậy mà lại có một ngày, cậu cùng một người đàn ông phát sinh quan hệ thân mật như vậy.
Khi Joe bước vào, liền nhìn thấy Phúc Nhạc đang nằm tư thế hình chữ đại ở trên giường trợn mắt nhìn trần nhà một cách đờ đẫn.
"Đói không? Muốn ăn cơm không?" Joe bước tới chầm chậm nâng Phúc Nhạc dậy để cậu tựa vào trong lòng mình, hôn trán cậu hỏi.
Phúc Nhạc mặt vô biểu tình nhìn hắn, nhìn đến nỗi tim Joe nhảy lên, A Nhạc tức giận rồi, lẽ nào là trách hắn tối qua hơi quá đáng rồi? Dù sao cũnglà lần đầu tiên...nghẹn lâu như vậy thật sự là có chút không khống chế được.

Joe tự cảm thấy mình đuối lí, thấp giọng hỏi: "Tức giận rồi? A Nhạc đừng tức giận, lần sau nhất định nghe lời em."
Còn lần sau? Khóe miệng Phúc Nhạc co lại, cái này chẳng phải là muốn giày vò cậu sao, thêm vài lần nữa há chẳng phải là trực tiếp nhặt xác luôn sao.
"Ăn cơm trước đi." Joe không biết nên làm thế nào để trêu đùa, chỉ đành phải sờ sờ cái mũi nói lảng sang chuyện khác.
Phúc Nhạc cũng không lên tiếng, Joe bưng lại một chiến canh thịt vừa thơm vừa đặc, Phúc Nhạc nhìn đến trợn mắt, vẻ mặt u ám mà nhìn Joe: "Không ăn cái này, đổi nước mì."

" Nước mì?" Joe khó xử : "Anh không biết làm...."
"Em nói anh làm!" Phúc Nhạc khua tay quyết định nói: " Dù sao thì cũng không ăn thịt!" Nói đùa, cậu hiện tại vừa mới bị bạo cúc, ăn đồ có nhiều dầu mỡ như vậy thì muốn như thế nào đây.
Joe thuận theo mà gật đầu, giúp Phúc Nhạc mặc quần áo, ôm Phúc Nhạc đang quấn tấm thảm da thú đi ra ngoài ngồi trên chiếc ghế đẩu dưới bóng râm, dựa theo lời căn dặn của Phúc Nhạc mà đi làm cơm.
"Chú Kanya và chú Casar đâu rồi?" Phúc Nhạc nhìn xung quanh, phát hiện trong viện không có người, bất giác thở ra một hơi, hiện tại gặp người khác cậu khẳng định sẽ xấu hổ chết luôn.
"Đi ra ngoài rồi." Joe vừa nhóm lửa vừa nói: "Ma phụ đi kiếm phong cánh kiến đỏ, trước khi thời tiết chuyển sang lạnh, chúng ta phải xây xong nhà."
"Mùa đông khi nào thì tới?" Phúc Nhạc ngửa đầu nhìn mặt trời vẫn chói mắt như ngày thường, ngáp dài một cái hỏi.
" Khoảng 50 ngày đi......" Joe suy nghĩ rồi đáp: "Trước đó, thời tiết vẫn luôn ấm áp", cũng chính là nói, trước khi mùa đông đến, buổi trưa vẫn luôn rất nóng, chiều tối thì mát mẻ, sau đó vào một đêm tuyết rơi, nhiệt độ giảm xuống dữ dội.
"Ừm......!vậy chúng ta chuẩn bị nhiều một chút." Phúc Nhạc theo thói quen gõ tay xuống mặt bàn trầm ngâm nói.

Giống như việc xây nhà vậy, Joe một ngày có thể xây xong một phòng, hai ba ngày liền có thể tạo ra một căn nhà rồi, cái này thì không cần Phúc Nhạc quá quan tâm, nhưng mà hàng rào, cải muối và thịt lại là những thứ mà Phúc Nhạc phải lo lắng.
"Joe, khi xây nhà, thuận tiện xây thêm một cái hầm chứa đi." Phúc Nhạc nhìn thấy một đống thịt bởi vì phòng bếp không thể chứa nổi mà bị chất chồng lên ở bên ngoài, đột nhiên nghĩ đến.
"Hầm chứa?" Joe ngẩng đầu nhìn cậu, các từ mới xuất hiện trong miệng Phúc Nhạc càng ngày càng nhiều, Joe cũng có thể đoán được ý nghĩa đại khái một số từ : "Phòng dưới đất?"
"Ừm......!không sai, chính là một cái động dưới đất dùng để bảo vệ thực phẩm." Phúc Nhạc suy nghĩ rồi nói, ở phương Bắc thời tiết rất lạnh, mùa đông đào một cái động sâu một chút, đem rau cải, thịt, tất cả đều bỏ vào trong hầm, như thế này thì có thể có tác dụng an toàn rồi, để thực phẩm không dễ dàng bị hư nữa.
"Nhưng mà, đào hầm, sẽ không sập xuống chứ?" Joe suy nghĩ về cấu tạo mà Phúc Nhạc miêu tả, có chút nghi hoặc nói.
"Phía trên dùng gỗ làm trụ là được rồi." Phúc Nhạc giải thích: "Xung quanh dùng đá và phong cánh kiến đỏ cố định lại, trên đỉnh thì dùng tấm ván gỗ chống.

À, dùng đá xây cũng được, sau đó đắp rơm khô lên." Bởi vì hầm chứa nhà bà nội thường phải tu sửa lại, cho nên Phúc Nhạc đối với vần đề này cũng có chút hiểu biết.
"Ừ, em nói, để anh làm." Joe gật đầu, đáp lại một cách đầy dứt khoát.
Phúc Nhạc lúc này mới lộ ra nụ cười, chỉ huy Joe quấy đều nước mì đổ vào trong nồi, một lát sau nước mì liền chín.

Phúc Nhạc uống hết một chén lớn nước mì, thật ra cũng chính là bột mì thêm một chút nước đổ vào trong nồi nấu (giống quấy bột cho trẻ con :3), thật ra thì không thể ăn no.

Nhưng mà Phúc Nhạc bây giờ cũng không có khẩu vị gì, dứt khoát để buổi trưa tự mình làm một ít thức ăn chay, bây giờ trước tiên xử lý đống con mồi này cái đã.
Joe nói cái gì cũng không định để Phúc Nhạc động tay, sợ làm mệt bạn lữ của mình, Phúc Nhạc chống cằm nhìn Joe vùi đầu tháo dỡ xương cốt, tâm tình tốt lên một chút, cái loại cảm giác mà cái gì cũng không cần bản thân đi làm thật sự rất tốt....
Thịt kho tương là làm tốt nhất, đợi đường phèn tan ra đem tất cả các vật liệu bỏ vào trong nồi nấu nửa tiếng đồng hồ, lại đem thịt rửa sạch lau khô, bỏ vào trong canh đã được ướp gia vị, đặt ở chỗ râm mát thoáng gió, thường xuyên đảo thịt qua lại để thịt thấm gia vị.

Vào buổi trưa nóng như vậy, đem vào trong nhà bếp, chắc sẽ không hư đâu.
Còn về lạp xưởng, ruột để làm lạp xưởng cũng là có sẵn rồi, xử lí những bộ phận và ruột già, ruột non đều chất đầy ở một bên chuẩn bị vứt bỏ.

Phúc Nhạc chọn chọn lựa lựa đem ruột già nhặt ra, vui vẻ mà nhìn sắc mặt tái xanh của Joe khi chạy ra phía sau rửa sạch ruột.

Oán giận đối với gia hỏa giày vò cậu nửa đêm cũng tiêu tan đi không ít.

Quả nhiên sau khi chiếm được tiện nghi của mình thì càng nghe lời hơn.
Lạp xưởng nếu như làm tốt, vào mùa hè, chỉ cần đặt ở chỗ nào thoáng mát thông gió cũng có thể giữ được một thời gian, bởi vì tính ngăn chặn của ruột tốt, vi khuẩn bên ngoài rất khó đi vào thịt bên trong ruột, mà bản thân ruột, chỉ cần trải qua nấu chín, hầu như đều có thể giết hết mọi vi khuẩn, thời gian để giữ lạp xưởng cũng kéo dài hơn.
Phúc Nhạc hiểu rõ chuyện này liền trở nên rất hưng phấn, ngoại trừ ngũ vị hương của gạo nếp, còn có ớt, có thể làm lạp xưởng theo kiểu Quảng, chỉ cần có đủ thịt, bọn họ hoàn toàn có thể làm đủ lượng thực phẩm đáp ứng cho "mất mùa" vào mùa đông, lại thêm hạt lúa mì...!tuyệt đối không thể sai sót.
---------------------- Ta là dảy phân cách khả ái --------------------------
Từ đầu truyện đến giờ miệt mài gặm rau, giờ cũng được đền bù chút thịt rồi *trấm nước mắt* Chúc mừng Joe, cuối cùng cũng đem cục cưng A Nhạc một ngụm nuốt vào bụng a~ Đại công cáo thành~.

Bình Luận (0)
Comment