Xuyên Qua Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân Phải Làm Sao?

Chương 42



Xe ngựa lắc lư, Túc Bạch đưa mắt nhìn mành xe đung đưa, người qua đường chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy hết những gì đang diễn ra ở trong xe.

Mặc dù trời sinh đã cong nhưng hắn cũng không muốn biểu diễn dương cung đồ sống trước mặt nhiều người như vậy.
Túc Bạch muốn đẩy Diệp Lan Chi ra nhưng giãy giụa một hồi cũng chẳng ăn thua, hắn thở dốc mấy hơi, nói: “Diệp Lan Chi nếu ngươi dám ở chỗ này muốn ta, ngày mai ta liền cho ngươi đi nhặt xác.”
“Ngươi dám!” Diệp Lan Chi đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ lên trừng hắn quát.
“Ngươi cứ thử xem ta có dám hay không?” Túc Bạch cười lạnh đáp.
Dù sao cũng không phải là thân thể của mình, hắn cũng không phải là chưa từng chết qua, cùng lắm thì chết thêm lần nữa mà thôi.

Hắn thà không trở về cũng không muốn bị người ta làm ở ngoài đường thế này.
Nhìn ánh mắt quyết tuyệt cuả Túc Bạch, Diệp Lan Chi cũng biết lời này là thật.


Hắn cảm thấy mình sắp tức chết rồi.

Là Túc Bạch trêu chọc hắn, phản bội hắn, nâng hắn lên tận trời xong lại đạp hắn xuống địa ngục.

Vậy mà hắn còn vì Bạch Bạch đối xử tốt với chính mình mà vui vẻ như một thằng ngốc.

Vốn tưởng Bạch Bạch cũng có cảm tình với mình, hóa ra chỉ là lợi dụng, từ đầu đến cuối chỉ có hắn đơn phương tình nguyện, thật là châm chọc.
Chân tình lại bị người ta ném xuống đất, hung hăng dẫm đạp như vậy, hắn làm sao có thể nhẫn được đây.
Diệp Lan Chi kéo đai lưng, liếc mắt nhìn nam nhân đang kề trâm vào cổ kia một cái, mạnh mẽ chế trụ hai tay hắn, dùng đai lưng trói lại, sau đó đưa tay nâng cằm Túc Bạch lên, dùng sức hôn xuống.
Túc Bạch vừa nhắm mắt thừa nhận nụ hôn tàn bạo, không hề có chút ôn nhu nào đó, vừa nói chuyện phím với tiểu hệ thống .
“Này, hệ thống, chúng ta nói chuyện đi.”
[Lúc này rồi mà ngươi vẫn còn có tâm tư để nói chuyện à.]
“Không kiếm chút chuyện để làm, ta sợ mình sẽ không chịu được.”
“Tiểu hệ thống, ngươi nói gì đó đi.” Túc Bạch lại nói.
[…Ngươi đã sớm đoán được Diệp Lan Chi sẽ làm như vậy có phải không?]
“Hả?” Túc Bạch bị Diệp Lan Chi hôn tới mức mơ màng, đại não thiếu oxy trầm trọng nên phản ứng cũng chậm lại.
Hệ thống trầm mặc một lát mới nói tiếp
[Ta biết rồi.]
“Ngươi biết cái gì?” Túc Bạch không hiểu.
Hệ thống im lặng một lát mới rầu rĩ nói:
[Ngươi không thích Diệp Lan Chi, cho nên mới không thèm để bụng phản ứng của hắn.

Ngươi đã sớm biết Diệp Lan Chi sẽ đoán được mình là người lấy trộm thư tín, cũng biết hắn sẽ phản ứng thế nào, nhưng mà ngươi vẫn làm, bây giờ còn có thể bình tĩnh như vậy, chứng tỏ ngươi không thích hắn, cũng chưa bao giờ để hắn ở trong lòng có phải không?]
“Ta nên để ý hắn sao?” Túc Bạch tò mò hỏi lại.

Hệ thống không có cách nào phản bác.
“Chẳng lẽ trước đây lúc ngươi làm nhiệm vụ không có nhắc nhở ký chủ của mình đừng mang cảm tình vào trong nhiệm vụ, động chân tâm với nhân vật trong nhiệm vụ à?”
Hệ thống trầm mặc.
“Tiểu hệ thống, nói chuyện đi.”
[… Hình như, khụ khụ, hình như ký chủ động chân tình với nhân vật trong sách thì càng dễ làm nhiệm vụ hơn.]
Hệ thống muốn nói là từ trước tới giờ còn chưa có ký chủ nào không động chân tình mà có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ cả.
“Mấy ký chủ kia cũng thật là xui ba đời mới gặp phải hệ thống như ngươi.” Túc Bạch chế giễu nó.
[Hệ thống nhắc nhở: bởi vì ký chủ tiến hành công kích với hệ thống cho nên bị trừ hai điểm sinh mệnh, điểm sinh mệnh hiện tại là 33 điểm.]
Túc Bạch: …..
Quả thật là không còn tâm tư nào mà để ý xem Diệp Lan Chi đang làm gì nữa mà.

Ai, cuộc sống thiệt là không dễ dàng.
[Hệ thống nhắc nhở: điểm tín nhiệm của Diệp Lan Chi về 0, điểm sinh mệnh của ký chủ khôi phục giá trị ban đầu, 8 điểm.]
“CMN!” Túc Bạch chỉ kịp mắng một tiếng liền mất đi ý thức.
Lúc hắn tỉnh lại lần nữa, chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, cả người vô lực, nhấc không nổi một đầu ngón tay, chỉ thở thôi cũng phải cố hết sức.
Phải một lúc sau hắn mới phát hiện ra trong phòng còn có người khác.

Diệp Lan Chi đang đứng trước cửa sổ đang mở, trước đây cánh cửa đó luôn đóng lại, bởi vì thân thể hắn yếu đuối, không chịu được gió lùa.
Diệp Lan Chi để ý Túc Bạch như vậy, tự nhiên lại càng thêm chú ý điểm này.

Nhưng mà bây giờ ….

cũng không biết là vì đả kích quá lớn hay là không thèm để ý nữa mà mở hết cả cửa sổ ra như vậy.
Túc Bạch cũng không nghĩ nhiều, tiểu hệ thống nói không sai, hắn đúng là không có cảm tình gì với Diệp Lan Chi, cho nên mới không thèm để ý, không thèm để bụng thái độ của người kia thế nào, cho dù có phải tính kế đến trên người Diệp Lan Chi thì hắn cũng không có nửa phần áy náy.

Túc Bạch rất rõ ràng, hắn làm tất thảy đều vì nhiệm vụ, chỉ cần có thể trở về, những thứ khác liền không đáng nhắc tới.
Điểm sinh mệnh hiện tại của hắn chỉ còn có chút xíu, hắt xì một cái thôi cũng có thể làm mình chết ngay được.
“Diệp Lan Chi… ” Túc Bạch thở hổn hển, mới nói mấy chữ mà dường như đã tiêu hết cả sức lực, hắn khó chịu nhăn mày, “Nói chuyện!”
Diệp Lan Chi hơi nhúc nhích, quay sang nhìn Túc Bạch, ánh mắt sắc bén như dao, vừa thâm thúy lại phức tạp, muốn giết người nhưng rồi lại luyến tiếc.

Chỉ nghĩ thôi đã thấy đau đớn không chịu nổi, thà cắt lên người mình cũng không nỡ để người kia phải tổn thương.
Cánh tay buông thõng bên người hơi siết lại, trong trò chơi ái tình này, ai động tâm trước người đó liền thua, cả đời này của hắn đã định là thua trong tay của Túc Bạch rồi.
Diệp Lan Chi đi tới trước mặt Túc Bạch.

Túc Bạch ngước lên , gian nan nhìn hắn.
“Bức thư đó là ngươi lấy?” Diệp Lan Chi nhìn chằm chằm Túc Bạch, mấp máy môi khẽ hỏi, trong thanh âm đã không còn ấm áp và ôn nhu của trước kia nữa.
Túc Bạch nhắm mắt lại, tim hơi nhảy lên, hắn nhíu mày chịu đựng cơn đau tim phát tác, đánh cuộc một lần.
“Ừm.”
Hắn thẳng thắn thừa nhận, sau khi nói xong lại có chút thấp thỏm, nhắm mắt chờ hành động tiếp theo của Diệp Lan Chi.

Thật ra thì hắn cũng không dám chắc, người kia có giết mình hay không.

Dù sao Diệp Lan Chi cũng là người có thể vì yêu mà trở nên điên cuồng.
“Túc Bạch!” thanh âm lạnh lẽo như băng truyền ra từ trên đỉnh đầu, đồng thời cổ tay cũng bị người ta bóp chặt.


Bình Luận (0)
Comment