Xuyên Qua Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân Phải Làm Sao?

Chương 45



“Ha ha….” Nguyên Hi đắc ý cười ra tiếng, “Nói không chừng không bao lâu nữa, gia sẽ vứt bỏ ngươi như vứt một con chó, quẳng ngươi vào thanh quán, để ngàn người cùng nhau cưỡi, giống như tình nhân kia của ngươi vậy.”
“Đến lúc đó, chậc…” Nguyên Hi kéo dài giọng, đưa tay nâng cằm Túc Bạch lên, trào phúng nói, “Ta nhất định sẽ tìm người chiếu cố sinh ý của ngươi, để ngươi mỗi ngày, từ sáng đến tối đều vui vẻ dưới thân nam nhân.”
“Nhất định sẽ làm ngươi… sung sướng đến chết.”
Túc Bạch đẩy tay Nguyên Hi ra, dùng tay áo xoa xoa cằm, ghét bỏ nói, “Mới thế này đã cho rằng ta thất sủng? ”
Túc Bạch nhướng mày nhìn Nguyên Hi, khóe miệng tràn ra ý cười, “Nếu như ta không thất sủng, ngươi sẽ là người chết đầu tiên đó.”
Nguyên Hi ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Túc Bạch.
Túc Bạch vẫn một thân nho nhã và thanh lãnh, cao ngạo như khổng tước, dường như không để ai vào mắt, ai cũng không thể tới gần, nhưng mà lại có chút gì đó không giống.

Trong nho nhã đạm mạc lại có thêm mấy phần phô trương.

Đố kỵ tràn ra tự tận đáy lòng, Nguyên Hi lạnh mặt, đưa tay lên định tát Túc Bạch.
Tay còn chưa chạm vào da thịt đã bị Túc Bạch bắt lấy, hắn thầm ra lệnh cho hệ thống, “Đổi một tấm phù gia tăng sức mạnh.”
[Đổi thành công!]
[Phù gia tăng sức mạnh: ba điểm tích phân; tác dụng: có thể giúp cho ký chủ bảo trì ba giây trạng thái thể lực sung mãn, thỉnh chú ý thời cơ, đã đổi là không thể thu lại.]
[Ta còn tưởng ngươi sẽ tiếp tục giả vờ làm con ma ốm, mặc người khi dễ… ] Hệ thống nói thầm.
“Lúc thích hợp có thể chịu một chút, nhưng mà cũng không nhất thiết phải để cho người ta cưỡi lên đầu nha.” Túc Bạch cười khẽ.

Nguyên Hi hết ngẩn ra, kinh ngạc, liền thống khổ.

Cổ tay nơi Túc Bạch nắm lấy chỉ cảm thấy đau muốn chết.

Túc Bạch sao lại khỏe như vậy?
Ba giây trôi qua rất nhanh, Túc Bạch thấy sức lực của mình đã tiêu tán hết thì hất tay Nguyên Hi ra, hừ một tiếng, khinh thường nói: “Cho dù ta không lọt vào mắt của Diệp Lan Chi thì ta vẫn là nhị thiếu gia của Túc gia, kẻ xuất thân từ thanh quán như ngươi mà cũng xứng để so với ta?”
“Lần sau còn dám đến trước mặt ta kêu gào, ta sẽ phế luôn cánh tay của ngươi!”
Lúc này Nguyên Hi mới cảm thấy sợ hãi.

Đối mặt với hàn ý tỏa ra từ trên người Túc Bạch, hắn chỉ có thể không cam lòng mắng một câu rồi chật vật rời đi.
Chạng vạng, Diệp Lan Chi mới trở lại trong phủ, trầm mặc một lúc mới hỏi Mục Thạch, “Hắn ở trong phòng?”
“Vâng.” Mục Thạch đáp.

Hắn hơi do dự, không biết có nên nói chuyện hôm nay với Diệp Lan Chi hay không.

Diệp Lan Chi thấy hắn dường như có chuyện muốn nói thì cởi áo ngoài, liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Nói!”
Mục Thạch hơi run rẩy, vội vàng đáp: “Ngày hôm nay Túc công tử không được tốt lắm.”
Diệp Lan Chi híp mắt nhìn Mục Thạch, ý bảo hắn nói tiếp.
Mục Thạch thấy Diệp Lan Chi không giận thì nói tiếp, “Bọn hạ nhân cảm thấy gia không còn sủng Túc công tử nữa, liền gây khó dễ với ngài ấy.”
“Đám hạ nhân trong phòng Túc công tử khi dễ ngài ấy, cơm trưa cũng không thèm mang qua, Túc công tử tự mình đến lấy, còn bị mấy đầu bếp quở trách một trận, sau đó còn ném công tử ra ngoài cửa.”
“Chưa hết, buổi chiều Nguyên Hi công tử còn đến phòng của Túc công tử chế nhạo một phen.”
“Tới bây giờ Túc công tử vẫn còn chưa có ăn cơm.” Mục Thạch bức xúc nói.
Hắn không biết Túc Bạch có địa vị thế nào trong lòng Diệp Lan Chi, nhưng mà trước đây là Diệp Lan Chi phân phó hắn đi chiếu cố Túc Bạch, nhìn Túc Bạch bị khi dễ như vậy, hắn cũng thấy khó chịu.
Nếu gia đã bảo mình nói, chắc hẳn cũng sẽ không trách mình lắm miệng.
Đôi mắt Diệp Lan Chi tối lại, nghĩ tới người kia một ngày còn chưa được ăn cơm, liền cảm thấy đau lòng.

Tên ngốc này! Không biết mở miệng ra nói với mình một tiếng à?
Cũng đúng, với cái tính đó của Túc Bạch, bị ủy khuất làm sao có thể nói với mình được đây?
“Gia… ” Mục Thạch định hỏi xem hắn có muốn qua chỗ Túc Bạch xem thử hay không, nhưng mà còn chưa đợi hắn nói xong, Diệp Lan Chi đã phất tay đi rồi, bỏ lại một câu, “Chuẩn bị bữa tối mang đến phòng hắn.”
Túc Bạch đói đến choáng váng, nằm bẹp ở trên giường, ngay cả sức để nói chuyện cũng không có.

Trong lòng lại hùng hổ mắng, “Diệp Lan Chi, tên tra nam chết tiệt kia, sao giờ này còn chưa trở lại nữa? Chẳng lẽ mấy tên mật thám trong phủ không bẩm báo thảm trạng của ta với hắn?”
Hệ thống: [? ? ?] Tra nam? Ai?
Tra nhất còn không phải là cái người đang nằm trên giường này ư?

Túc Bạch đói đến đầu váng mắt hoa, đang không biết có nên ngủ cho qua cơn đói không thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đi tới.

Thật là cảm động muốn khóc mà.
Đồ ăn cuối cùng cũng tới rồi!
Hệ thống không muốn thừa nhận cái kẻ không có khí tiết này là ký chủ của mình nữa.
Tiếng đẩy cửa vừa vang lên, Túc Bạch đã điều chỉnh xong sắc mặt của mình, đau thương nhàn nhạt nhìn về phía cửa, dường như là bị đói tới hoa mắt, nên phải nheo lại để nhìn cho rõ xem người tới là ai.
Thấy người tới là Diệp Lan Chi liền quay đầu đi, không để ý tới.
Diệp Lan Chi đau khổ, có lẽ Túc Bạch cho rằng mình cố ý bảo hạ nhân không cho hắn ăn cơm đi, nhưng nghĩ Túc Bạch cả ngày còn chưa được ăn cơm cũng chỉ có thể cười khổ, đi tới trước giường Túc Bạch: “Không phải ta cố tình phân phó hạ nhân không cho ngươi ăn cơm.”
Diệp Lan Chi nói xong, đợi một lúc cũng không thấy Túc Bạch trả lời, bèn đưa tay nắm lấy cằm Túc Bạch, để Túc Bạch nhìn mình nói, “Chỉ cần ngươi nhận lỗi với ta, ta sẽ để bọn họ mang cơm tới cho ngươi.”
“Ta sai rồi.” Túc Bạch nói rất nhanh.
Diệp Lan Chi ngây ngẩn, trầm mặc một lúc, rồi lại nhìn chằm chằm Túc Bạch cười châm chọc: “Vì miếng ăn mà phải cúi đầu với ta, cũng thật là ủy khuất cho ngươi.”
“Không phải ngươi muốn như vậy sao?” Túc Bạch ngửa đầu nhìn Diệp Lan Chi.
Lâm Tam đứng bên cạnh líu lưỡi, nói nhỏ với Mục Thạch: “Túc công tử nhà ngươi cũng thật là quật cường nha, không hổ là văn nhân khí khái, đối mặt với khí thế của vương gia cũng không chút nào sợ hãi.”
Mt: ….

Ngươi khen thật tình như vậy, có phải trước mặt gia ngươi…
Nhìn Lâm Tang vô tâm vô phế xem náo nhiệt, Mục Thạch cũng không nỡ đi nhắc nhở hắn vừa không cẩn thận mà bại lộ cái gì.
Đầu bếp làm cơm rất nhanh, nhưng mang tới rồi lại do dự không biết có nên vào hay không.

Hắn chột dạ nhìn chằm chằm trên cửa, tim đập thình thịch, không phải Túc Bạch đã thất sủng rồi ư? Suýt chút nữa gia đã bóp chết hắn ta rồi kia mà, sao bây giờ lại ở trong phòng của hắn ta, còn cho người đi làm cơm bưng tới nữa?
Đầu bếp kinh hồn táng đảm, sợ chuyến này của mình không còn mệnh mà về.
Túc Bạch và Diệp Lan Chi giằng co một lát đầu bếp đã bước vào, tiếp tục nữa cũng không ý nghĩa.
Tay đầu bếp run lên, suýt chút nữa đã làm rơi mâm đồ ăn, sợ thót cả tim, cẩn thận nhìn Diệp Lan Chi.

Thấy Diệp Lan Chi nhìn mình lại càng thêm sợ hãi.

May mắn Diệp Lan Chi cũng không có trách tội, phất tay cho hắn lui xuống.
Ra khỏi phòng Túc Bạch, hai chân hắn nhũn ra, ngã ngồi dưới đất, nửa ngày cũng không dậy nổi.
Diệp Lan Chi ngồi đối diện với Túc Bạch, hai mắt thâm trầm nhìn chằm chằm hắn, múc một bát cháo, đưa tới trước mặt, ra lệnh: “Ăn.”
Túc Bạch cũng không làm ra vẻ, cho dù có muốn tức giận thì cũng phải no bụng trước đã.
Hắn vốn còn tưởng Diệp Lan Chi đợi mình ăn no xong mới tiếp túc tính sổ, ai ngờ vừa mới ăn xong, người kia đã lôi kéo hắn ra ngoài.
Túc Bạch kinh ngạc nhìn Lâm Tang và Mục Thạch đang ngồi xổm ở góc tường nghe lén, cái này cũng quá quang minh chính đại đi?
Lâm Tang xấu hổ gãi đầu.

Túc Bạch bị Diệp Lan Chi kéo đi một lúc mới nhận ra đây là đường tới phòng bếp.

Ồ? người này muốn cho hắn ăn no xong rồi mới băm ra nấu đấy à?
[Ký chủ, Diệp Lan Chi muốn làm gì thế?]
Túc Bạch híp mắt suy tư một lát, trầm ngâm nói: “Chắc là hắn…”
[Hử?]
Túc Bạch nhếch môi cười, bỏ lại một câu, “Không nói cho ngươi, tự mình đoán đi.”
Hệ thống muốn đập chết cái tên ký chủ đáng ghét này.
Sau khi đầu bếp trở về, mấy người trong phòng bếp đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ vừa mới đối xử như vậy với Túc Bạch, gia đã bảo người đưa cơm tới cho hắn, nếu thực sự trách tội xuống…
Không ai đoán được tâm tư của gia, nhưng người đưa cơm đã bình an trở lại, chứng tỏ gia cũng không để ý, Túc Bạch hẳn là không có cơ hội tái đắc sủng.
Mấy đầu bếp vừa mới thở phào liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập bên ngoài, có người tò mò đi ra ngoài xem thử, chỉ lát sau đã sợ hãi bò vào.
“Gia….

Gia tới.” Mặt mày nam nhân như đưa đám, không còn chút sinh khí.
Mặt nữ đầu bếp trắng bệch, quay sang hỏi người đưa cơm:“Tự nhiên gia tới phòng bếp làm gì? Lúc này cũng không có việc gì mà? Ngươi đến đưa đồ ăn, gia có nói gì không? Có trách tội không?”
Người đưa cơm vô cùng sợ hãi, cả người đều run lên, không nghe thấy nàng ta hỏi gì, bị nàng tát một cái mới hồi thần, ngơ ngác nói: “Không có, sau khi ta mang cơm đến, gia liền cho ta về, cái gì cũng không nói.

Phải làm sao bây giờ? Có khi nào gia muốn lấy mạng chúng ta không? Vì sao đột nhiên lại tới phòng bếp chứ?”
“Đừng khẩn trương.” Nữ đầu bếp an ủi mọi người, cũng an ủi chính mình, “Cũng không nhất định là vì chuyện kia, không phải lúc đưa cơm gia cũng không nói gì sao, có khi là vì chuyện khác.”
“Phải đó.” Những người khác cũng gật đầu phụ họa theo.

“Ngươi dẫn ta tới đây làm gì?” Túc Bạch thấp giọng hỏi, mặc dù hắn có thể đoán được, nhưng mà cũng không thể không giả vờ.
Diệp Lan Chi nhìn Túc Bạch, không nói gì, quay đầu lại nhìn đám người trong sân một lượt, ánh mắt sắc bén.
Đám người này chán sống rồi hay sao mà dám khi dễ người của hắn, tự ý cắt xén phần cơm của Bạch Bạch.

Cho dù hắn có thương tâm khổ sở đến thế nào đi nữa cũng không nỡ trừng phạt, vậy mà đám ngu ngốc này lại dám xuống tay.
Diệp Lan Chi nhếch môi, lạnh lẽo nhìn trong sân một lượt, cao giọng trả lời Túc Bạch: “Tới lập uy cho ngươi, để đám người trong phủ này biết được ai là người có thể động, còn ai thì không!”.


Bình Luận (0)
Comment