[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!

Chương 119

Tất cả mọi người đồng loạt quay đi, cho rằng minh chủ đang tức giận vì bọn họ không nên nhìn chằm chằm vào một nữ nhân.

Trong các đại môn phái có nhiều cao thủ trẻ tuổi tuấn mỹ, thấy Sơ Tửu Tửu nhìn qua, bọn họ đều đỏ mặt, xấu hổ và có chút lúng túng quay đi.

Khi thấy ánh mắt trong trẻo của nàng đang đánh giá, Vũ Đinh chỉ dám liếc nhìn rồi không dám nhìn nữa, nhưng vẫn căng thẳng đến mức không biết làm gì, lắp bắp giải thích: “Ta… chúng ta đến để mưu phản.”

Sơ Tửu Tửu không hề cảm thấy bất ngờ: “Ồ.” Nhìn liếc qua hắc y nhân, rồi quay lại tiếp tục cho cá ăn.

Vũ Đinh: “…”

Các đại môn phái: “…”

Lúc này, từ Hoa Khê điện vang lên tiếng gọi ầm ĩ của một tì nữ: “Nương nương, quay về điện dùng bữa trưa thôi ạ!”

Sơ Tửu Tửu nhanh chóng vỗ sạch tay, bóng dáng mảnh mai chạy vội như bay vào trong Hoa Khê điện.

Mọi người trong các đại môn phái lại một lần nữa ngẩn người, bọn họ đang mưu phản! Mưu phản! Không ai có thể tôn trọng bọn họ một chút được sao?

Âm thanh của võ lâm minh chủ lạnh đến mức như muốn đóng băng cả ngàn dặm: “Vào Dưỡng Tâm điện.”

“Vâng, minh chủ.”

Vì vậy, mọi người cầm kiếm, nhanh chóng xông vào Dưỡng Tâm điện, không ngờ Lý công công dường như đã chờ sẵn, mỉm cười chào đón đoàn người xông vào: “Các vị vất vả rồi, không bằng ngồi xuống uống trà cho ấm người.”

Người của các đại môn phái liếc mắt nhìn nhau, không hiểu Hoàng thượng rốt cuộc muốn làm gì?

Nhưng bọn họ đương nhiên sẽ không uống, nếu trong trà có thuốc, chẳng phải tất cả đều ngã xuống hay sao?

“Bớt nói nhảm đi, Hoàng thượng hiện đang ở đâu?” Vũ Đinh đặt kiếm vào cổ Lý công công, yêu cầu ông ta giao Hoàng thượng ra.

Lý công công vẫn bình tĩnh: “Chư vị chớ nóng vội, long ỷ tự nhiên sẽ thuộc về vị võ lâm minh chủ này.”

Mọi người càng kinh ngạc hơn, không ngờ công công này lại phản bội nhanh như vậy.

Điều này khiến Vũ Đinh không biết phải làm sao, ánh mắt nghi ngờ, đánh giá Lý công công từ trên xuống dưới.

“Coi như ngươi thức thời.”

Vũ Đinh vừa hạ kiếm xuống, cảm thấy không đúng, lại dùng kiếm chỉ vào Lý công công: “Đừng có nói những lời hoa mỹ, Hoàng thượng hiện đang ở đâu?!”

Lý công công chưa kịp trả lời, bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, ngoài điện một kỵ binh nhảy xuống ngựa, chạy vào Dưỡng Tâm điện.

Người của các đại môn phái tưởng rằng cấm quân của Hoàng thượng cuối cùng cũng đến, quay lại nhìn, đùa cái gì vậy? Chỉ có một người?!

Khi bọn họ rút kiếm định bắt giữ kỵ binh, thì kỵ binh quỳ một chân xuống đất, hai tay chắp lại.

“Báo!”

Võ lâm minh chủ bình tĩnh nói: “Nói.”

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Nguyên tướng quân dẫn quân đội đánh bại quân Ô triều đang phục kích ở biên giới Nguyệt triều, hiện đã tiến vào cung điện của Ô triều! Mọi việc tiến triển thuận lợi, dân chúng Ô triều tạm chưa có thương vong!”

Giọng nói phấn khởi của kỵ binh vang vọng khắp hoàng cung, lòng Lý công công nhẹ nhõm đi một nửa, không thể kìm nén được niềm vui trên gương mặt.

Các đại môn phái: “???” Cái gì mà dẫn dắt quân đội? Ô triều phục kích ở biên giới Nguyệt triều? Rốt cuộc… đã xảy ra chuyện gì?

Vũ Đinh nghe mà ngẩn người, Hoàng thượng? Ở đâu vậy? Hắn ta nhìn quanh, ngoài Lý công công, ánh mắt chỉ thấy những người của các đại môn phái, ngay cả thái giám trong điện cũng không có mấy người.

“Hoàng thượng gì chứ? Ngươi nhìn cho kỹ, ở đây nào có Hoàng thượng của ngươi?” Một cao thủ võ lâm túm lấy kỵ binh, bắt hắn ta nhìn cho rõ.

Liễu Vô Bồi lại từ lúc minh chủ và kỵ binh đối thoại, đã chăm chú nhìn minh chủ… những liên tưởng không thể tin nổi nổ tung trong đầu hắn ta.

Kỵ binh nào dám nhìn thẳng vào Hoàng thượng, dù bị túm cũng phải chắp tay: “Hành động này không phải ý của thuộc hạ, khẩn cầu Hoàng thượng tha cho thuộc hạ một mạng!”

Người cao thủ võ lâm túm lấy kỵ binh, nhìn thấy kỵ binh chắp tay cung kính trước minh chủ.

Cao thủ võ lâm ngẩn ra, sau đó cười lớn: “Ngươi cũng thật có mắt nhìn, người này đúng là tân chủ tử của ngươi.”

Chưa kịp cười xong, tiếng cười bỗng ngừng lại, bọn họ cùng nhau ngơ ngác nhìn về phía minh chủ, một hình ảnh khó tin làm cho tất cả mọi người trong các đại môn phái choáng váng.

Hàn Sở trước mặt các đại môn phái, nâng bàn tay trắng non sạch sẽ, kéo lớp vải đen che mặt xuống, lộ ra một dung nhan tươi đẹp.

Đôi mắt lạnh lùng mà các đại môn phái rất quen thuộc, đang quét qua mọi người mà không có chút nhiệt độ nào.

Các đại môn phái: “!!!”

Vũ Đinh và Liễu Vô Bồi đứng như trời trồng, đầu óc trống rỗng.

Trong chốc lát, những người xông vào Dưỡng Tâm điện như hóa thành tượng đá, đặc biệt là Hứa Tiếu, ông ta như nhìn thấy ác quỷ câu hồn từ địa ngục vẫy tay gọi mình.

“…lách cách... lách cách... lách cách…”

Âm thanh cắn hạt dưa lách cách đột nhiên ở bên cạnh truyền tới...

Mọi người trong các đại môn phái cứng đờ, quay đầu lại, chỉ thấy mỹ nhân tuyệt sắc vừa gặp lúc nãy, không biết từ khi nào đã ngồi trên ghế trong điện, chăm chú nhìn bọn họ, còn không quên vừa cắn hạt dưa vừa xem kịch.

Các đại môn phái: “…”

Mỗi bước mỗi xa

Lý công công dở khóc dở cười, Nhu phi thật là…

Hàn Sở nhìn Sơ Tửu Tửu, ánh mắt lạnh lùng trở nên dịu lại, vẻ mặt khá bất đắc dĩ.

Sơ Tửu Tửu: “Các ngươi cứ tiếp tục, không cần để ý đến ta.” Nói xong lại tiếp tục ăn hạt dưa, kịch hay quá không thể rời mắt.
Bình Luận (0)
Comment