[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!

Chương 80

Lượt xem: 103

Sơ Tửu Tửu nhẹ nhàng xuống giường, đến bàn rót một cốc nước, trong điện có chút lạnh, nàng cảm thấy không lạnh không nóng, vừa vặn.

Khi nàng bước ra sân, Tiểu Quỳ trong phòng ngay lập tức mở mắt, lặng yên không tiếng động xuống giường.

Sơ Tửu Tửu ngồi trên ghế đá trong sân, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nàng đã lâu không nhìn ngắm sao trời như vậy, bầu trời cổ đại và bầu trời của kiếp trước, nếu nói có gì khác biệt, thì sao ở đây nhiều hơn một chút.

Nhìn như thế mãi, nàng như phát hiện ra điều gì đó, quay đầu lại…

Trên tường của Hoa Khê điện không biết từ lúc nào có một bóng người mặc áo đen đứng đó, mặt hướng về phía nàng, như đang xuyên qua màn đêm mà nhìn nàng…

Sơ Tửu Tửu: “!!!”

Nàng sợ tới mức suýt nữa hét ra tiếng, tưởng gặp ma!

Nàng chớp mắt vài lần, bóng đen trên tường vẫn còn, ừm… nhìn có vẻ quen quen.

“Hắc y đại hiệp?!” Sơ Tửu Tửu cảm thấy vui mừng, chạy đến dưới tường gọi hắn.

Hắc y nhân không phủ nhận, thân hình cao lớn nhảy xuống, ôm chặt lấy eo mềm mại của Sơ Tửu Tửu bay vọt lên.

Sơ Tửu Tửu sợ hãi vội vàng ôm chặt hắn, cảm nhận được sức mạnh của thắt lưng của hắn rắn chắc như thế nào.

Chưa kịp cảm nhận sự kích thích của việc dùng khinh công bay lên, hắc y nhân đã nhảy vài bước, dừng lại trên mái nhà Hoa Khê điện.

Sơ Tửu Tửu hơi tò mò nhìn xung quanh, lần đầu tiên đứng trên mái nhà ngắm nhìn toàn bộ hoàng cung.

Nàng mặc bộ tẩm y màu trắng, ngồi xuống, quay đầu thấy người bên cạnh sừng sững như ngọn núi cao, nhẹ nhàng kéo ống tay áo đen của hắn.

“Hắc y đại hiệp, huynh cũng ngồi xuống đi.”

Không ngờ lại có thể gặp lại hắn, nàng tưởng rằng sau buổi tối hôm qua, sẽ không bao giờ thấy lại, mà chỉ mới một ngày đã gặp lại.

Hàn Sở ngồi bên cạnh nàng, nhìn từ xa, hai người như những tình nhân gắt gao ôm chặt nhau.

“Hắc y đại hiệp, làm thế nào mà huynh có thể tự do ra vào hoàng cung như vậy?” Trông hắn có vẻ võ công cao cường, tựa hô rất lợi hại.

Hàn Sở dùng giọng nói khó phân biệt: “Đêm khuya, lợi dụng lúc thị vệ buồn ngủ.”

Sơ Tửu Tửu bỗng hiểu ra: “Nhưng cũng phải có võ công lợi hại chứ, đại hiệp, có phải huynh có thân phận đặc biệt gì hay không?”

Hàn Sở nhìn nàng, vì trời quá tối, Sơ Tửu Tửu không thấy rõ đôi mắt hắn.

“Ví dụ như, đối thủ của Hoàng thượng? Người của tiền triều? Hay là…”

[Con riêng của Hoàng thượng? Điều này không thể, đại phản điện luôn ở một mình, hơn nữa tuổi cũng không phù hợp.]

Hàn Sở: “…” Đối với những tiếng lòng quá xa vời của nàng, hắn chỉ biết bất đắc dĩ.

Mỗi bước mỗi xa

“Đừng nghĩ lung tung.” Giọng nói của hắn mang theo sự khàn khàn khó phân biệt.

Sơ Tửu Tửu cảm thấy hắn là một người có bí mật, thì thầm: “Ta hiểu ý của huynh.”

[Có những điều không thể nói quá rõ ràng.]

Hàn Sở: “…” Không có ý gì khác, vậy nàng hiểu là gì?

“Hắc y đại hiệp, tôn tính đại danh của huynh là gì?” Nàng lại hỏi.

Hàn Sở chưa kịp lên tiếng, Sơ Tửu Tửu lại bừng tỉnh, nhỏ giọng nói với hắn: “Cái này cũng là bí mật, đúng không?”

Hàn Sở: “…Sở Chi.”

Sở Chi… Sơ Tửu Tửu lẩm nhẩm cái tên này: [Nghe có vẻ là một đại soái ca.]

“Còn nàng?” Hàn Sở biết rõ vẫn hỏi.

Sơ Tửu Tửu đưa tay về phía hắn, dưới ánh trăng, chỉ có thể mờ mờ thấy bàn tay trắng trẻo, ngón tay như hành tây.

Hàn Sở nhìn chằm chằm vào bàn tay mảnh khảnh của nàng, nàng đưa tay làm gì?

“Đây là lễ nghi xã giao ở quê ta, bắt tay nhau, coi như đã quen biết.”

Hàn Sở giơ tay lên, bàn tay to với những đường nét rõ ràng, trắng trẻo và đẹp đẽ.

Sơ Tửu Tửu qua ánh trăng, thấy đây là bàn tay của người sống trong nhung lụa.

Nàng chủ động nắm lấy, nhưng không để ý trong một khoảnh khắc, thân hình cao lớn của hắn có chút cứng đờ.

Khi hai tay chạm nhau, có lẽ do lâu ngày cầm kiếm, Sơ Tửu Tửu cảm nhận được lòng bàn tay hắn có vết chai.

Bóng tối che giấu nhiều bí mật, cũng làm cho Hàn Sở giấu đi những cơn sóng ngầm cuồn cuộn trong đôi mắt, bàn tay nàng như cánh hoa mềm mại, ấm áp dễ chịu, khi nắm trong lòng bàn tay khiến lòng người say đắm.

“Ta tên là Tửu Tửu.” Nàng cười, đôi mắt cong cong.

Hàn Sở im lặng nhìn nàng rất lâu, lâu đến nỗi Sơ Tửu Tửu muốn rút tay ra cũng không thành công.

“Sở Chi?” Nàng nhẹ gọi tên hắn.

[Có phải bị điểm huyệt rồi không? Điểm huyệt ở tay sao?]

Ngay lập tức, hắn buông tay ra, Sơ Tửu Tửu mới có thể rút lại.

“Sở Chi, bên ngoài hoàng cung có vui không?” Nàng nhìn về phía cuối nơi tối tăm, nơi đó chắc hẳn là bên ngoài hoàng cung?

“Rất buồn chán.” Hắn khàn giọng đáp.

“Vậy cũng thú vị hơn ở trong hoàng cung.” Sơ Tửu Tửu chưa từng ra ngoài, chưa thấy thế giới bên ngoài hoàng cung.

Hàn Sở liếc nhìn, dưới ánh sáng yếu ớt, nàng bĩu môi, gương mặt nghiêng mềm mại và xinh đẹp thêm phần đáng yêu, khiến người ta muốn ôm chặt vào lòng và hôn thật sâu.

Trên mái nhà im lặng một lúc, giọng nói khàn khàn của nam nhân vang lên: “Nàng muốn ra ngoài hoàng cung sao?”

Sơ Tửu Tửu gật đầu: “Ta muốn ra ngoài xem, nhưng ở lại hậu cung cũng không tệ.”

[Thực ra cũng ổn cả mà.]

Hàn Sở nghe vậy, có vẻ hơi ngoài ý muốn: “Tại sao?”

Nàng không hiểu rõ, từ “tại sao” của hắn đang chỉ về điều gì? Bối rối quay mặt, ngoài hình dáng đại khái của nam nhân, nàng vẫn không thấy gì rõ.

“Ừ? Ý của Sở Chi huynh là gì?” Giọng hỏi của nàng nhẹ nhàng, gợi cảm dễ nghe.

Hàn Sở dừng lại một chút, rồi hỏi: “Phi tần trong hậu cung muốn làm Hoàng hậu, cũng có phi tần muốn ra ngoài, tại sao nàng lại muốn ở lại hậu cung?”

“Mỗi ngày được phát thịt cá, không cần lo lắng về tiền bạc, cuộc sống như vậy ta có thể sống cả đời.” Kiếp trước, nàng cố gắng làm việc chỉ để đạt được cuộc sống an nhàn, ngoài việc có ngoại hình xinh đẹp, nàng chỉ là một người bình thường không có lý tưởng.
Bình Luận (0)
Comment