Xuyên Sách Chi Mệnh Vận Đảo Điên

Chương 17

Triệu Hiên Viên nín nhịn, coi như không nghe thấy ngữ điệu lạnh nhạt của y, trả lời "Vi hành qua Mộ Dung phủ, liền vào thăm ngươi."

Nói xong, lại cảm thấy không yên, hỏi lại, "Ngươi cảm thấy sao rồi?" Sao tâm trạng lại tệ như thế?

"Bệ hạ không cần quan tâm." y thản nhiên nói, "Cầu ngài về cung lo việc nước."

Hắn nhịn tiếp, nhún nhường hết mức, tự nhủ mình phải rộng lượng với người bệnh, "Dành ít thời gian cũng chẳng muộn quốc sự, ngươi.... ta có mang theo Cao Ly Hoàn, dược phẩm trị thương rất tốt, ban cho ngươi—"

Y cắt lời hắn, "Mộ Dung phủ có đủ thuốc dược rồi."

Hắn cứng nhắc nói, "Chắc chắn không có Cao Ly Hoàn." Cả hoàng cung cũng chỉ có tám hộp. Đây là thánh phẩm trị thương của y thánh, Mộ Dung gia chắc chắn không tồn trữ được nó.

Y trầm ngâm, mặt tối lại, nhưng chắc chắn mặt y không thể tối hơn mặt hắn lúc này, rồi đột nhiên nói một câu không liên quan, "Ngài về cung vui vẻ với Đỗ Nguyệt Nhi đi, đừng làm việc ngoài kịch bản nữa."

"Ta làm gì không cần ngươi ra lệnh, mà ngươi không nên gọi thẳng tên của Nguyệt phi." Hắn khó chịu nói, đưa tay vào áo lấy ra Cao Ly Hoàn, đặt lên bàn.

Một bàn tay chộp đến, quăng cái lọ vào hắn. Vẻ mặt y đầy phẫn nộ, hắn cũng bùng nổ, gầm lên, "Thái độ của ngươi vậy là sao? Không biết tốt xấu!!!!"

"Ta không cần ngươi để tâm, ngươi cút về hoàng cung ngay cho ta. Cút!" Y cũng gầm lên, tay chộp lấy chén trà, quăng nó vào hắn, bị hắn né được. Hoàng đế rít lên trong họng, "Ta không cút đấy! Mộ Dung Diệp Y, ta không hiểu ngươi không vui chuyện gì, nhưng cũng đừng giận chó đánh mèo lên ta."

Hắn làm gì chứ? Không đắc tội y, còn đang đối tốt với y, người khác đã rối rít tạ ân, y còn quăng đồ vào hắn!

"Bệ hạ, thiếu gia, bình tĩnh lại." thị nữ kia vội vàng khuyên nhủ, nhưng y gạt tay nàng ta ra, tiếp tục nổi giận với hắn, "Tại các ngươi cả, hết nam nhất rồi nam nhị.... ta chỉ muốn về nhà thôi, các ngươi có để ta yên không??? Ngươi cút ngay về với nữ chủ cho ta, đừng ở đây làm ta chán ghét!!!!"

Hoàng đế cũng giận không kém, "Mộ Dung Diệp Y, ta không hiểu ngươi nói gì, nhưng ngươi được lắm, tưởng ngươi bệnh sắp chết nên mới đến thăm, nếu biết ngươi còn sinh long hoạt hổ như vậy thì ta cũng chẳng đến—"

"Cút!!!" Mộ Dung Diệp Y như phát điên, vớ được cái gì là quăng cái đó vào y, "Triệu Hiên Viên, cút đi. Ta ghét các ngươi. Ta ghét ngươi!!! Cút ngay! Cút đi!"

"Mong ngài đi ra theo lời thiếu gia." Hàn Trung đã xông vào, chặn giữa hai người, vô cùng không cung kính mời hắn ra cửa. Viên tướng cũng vào, gầm lên phải tru di cửu tộc Mộ Dung gia.

Hoàng đế không để hai kẻ kia vào mắt, chỉ nhìn Diệp Y đã giận đến mặt đỏ bừng, rít lên, "Ngươi ghét ta? Ngươi tưởng ta thích ngươi lắm chắc? Tự mình đa tình!"

"Phì." Y bật cười mỉa mai, " Hoàng đế của ta, thấy mặt ngươi là ta muốn nôn rồi."

"Ngươi..." Triệu đế giận tím mặt, giận đến không nói nên lời, rồi giận quá hóa cười, "Được, ta cút đây. Mộ Dung Diệp Y, là ngươi vô cớ gây sự trước." Y rít lên, "Mà ta là một hoàng đế rất biết mang thù."

Trước khi đi, hắn hung hăng quăng lọ dược vào tên kia, lực đạo phương hướng khống chế chuẩn xác, không phải ném lung tung như y. Lọ dược đỏ trúng ngay giữa trán y, khiến y thoáng bật đầu ra sau, phản xạ đưa tay xoa trán. Hắn cười gằn, rồi đá cửa đi ra, giận đến gân xanh nổi lên, khói bốc lên đầu, hai người kia cũng tức giận vội vàng chạy theo sau.

"Làm sao bây giờ? Liệu hoàng thượng có đè ép Mộ Dung phủ không?" Liên Hà lo lắng, trong chế độ vương quyền thế này, một người tốt nhất không nên chọc mao hoàng đế.

"Nếu vậy thì chúng ta chuyển sang ngoại quốc," Hàn Trung lạnh lùng nói, nét mặt biểu lộ rõ y cũng đang thịnh nộ, "Ta không ưa y từ lâu rồi."

Hàn Trung một mực ghim trong lòng việc lần trước thiếu gia trúng phải xuân dược đáng ra dành cho y, càng không quên việc đi hộ tống hoàng đế thiếu gia bị côn đồ đánh... Bây giờ thiếu gia căm ghét y như thế thì càng là giọt nước tràn ly, hắn sẽ một mực ủng hộ ngài ấy.

Liên Hà thấy hai người kia đang mang biểu tình 'chán ghét hoàng đế, bất chấp hậu quả', chỉ muốn la hét bắt họ tỉnh táo lại. Thiếu gia ngây ngô thiếu kinh nghiệm sống đã đành, sao cả Hàn Trung luôn lí trí lãnh tỉnh cũng vào hùa thiếu gia làm bừa như thế. Đây là đế vương, là hoàng gia đấy, quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Họ có thể trốn khỏi y chạy sang nước khác nổi không? Mà họ có thể thật sự vứt bỏ cơ nghiệp của Mộ Dung phủ mà đi được không? Lão gia phu nhân sẽ nghĩ gì...

Nàng đã luôn biết, mỗi khi thiếu gia có chuyện, phần lí trí của Hàn Trung luôn giảm đi, thường hành động theo cảm tính. Nhưng giờ y lại đến thế này thì....

"Không được." Liên Hà kêu lên, "Thiếu gia theo tôi. Chắc bệ hạ còn chưa đi xa đâu, còn tạ tội được."

Thiếu gia vùng vằng hất tay nàng ra, điên tiết nói, "Ta không xin lỗi. Tại y hết, tại y. Ta không cần y quan tâm. Ta cần y yêu Nguyệt Nhi, y cứ ghét ta đi, muốn giết chết ta đi, chúng ta có số mệnh tình địch. Con chó này cút ra!" Thiếu gia hét lên với con lang đã nhân cơ hội cửa mở chạy vào, nhào lên liếm mặt ngài ấy.

Liên Hà thấy máu đỏ thấm ra lớp băng quanh cổ, lo lắng kêu, "Thiếu gia vết thương bị vỡ rồi."

"Cút!" Ngài ấy mặc kệ vết thương, gầm thét với con lang đang vẫy đuôi, biểu tình dữ tợn như đang đối diện tử thù, "Không cút chứ gì, được, giờ ta bất chấp ngươi có cắn chết ta không, Hàn Trung, cho ta mượn kiếm." Hàn Trung lần này đã không tuân lệnh ngài ấy, ngược lại, y động thủ ấn thiếu gia xuống giường, ngữ điệu xoa dịu, "Ngài đã quá kích động, giờ ngài cần băng bó lại vết thương."

"Hàn Trung, ta là chủ của ngươi." Thiếu gia vùng vẫy, mắt vằn lên những vệt đỏ. Hàn Trung tiếp tục giữ ngài ấy nằm trên giường, nói nhỏ, "Thiếu gia của ta, ta biết trong lòng ngài tích tụ rất nhiều áp lực, ta sẽ dung túng cho ngài xả nỗi lòng ra ngoài, nhưng điều kiện là ngài cần quan tâm đến cơ thể mình. Nổi điên cũng tốt, khóc cũng tốt, nhưng đừng quá mức khiến chính mình bị thương nặng thêm."

Thiếu gia tiếp tục vùng vẫy, như không nghe thấy lời Hàn Trung nói, còn y tiếp tục ghìm ngài ấy xuống đất, chú ý không quá mạnh tay khiến ngài ấy đau, rồi thiếu gia dần dừng lại, không chống cự nữa, nàng cầm thuốc dược bên cạnh không biết làm sao.

Rồi nàng thấy lệ chảy xuống từ đôi mắt thiếu gia, ngài nghẹn ngào rồi bật khóc, nước mắt lăn xuống trên gương mặt nàng yêu, Hàn Trung không áp chế ngài ấy nữa, ngược lại y ôm ngài ấy vào lòng, thiếu gia liền vùi đầu vào ngực Hàn Trung, vừa khóc vừa nức nở như đang tan vỡ, khiến nàng cũng đau lòng.

"Thiếu gia..." Hàn Trung vỗ về, không để ý ngài làm ướt áo mình, khẽ thì thầm, "Không sao đâu, không sao..."

"Hàn Trung." Thiếu gia vừa khóc vừa nói, giọng nghẹn ngào đến khó nghe rõ, "Ta rất sợ, ta tưởng mình sẽ chết. Lạnh lắm."

"Là lỗi của ta không bảo vệ được ngài. Ta sẽ không để ngài rời khỏi tầm mắt nữa."

"Hàn Trung, ta sợ lắm, ta sợ không về được nhà." Thiếu gia khóc nhiều đến khiến người đau thương,"Con lang đó không chịu về với nữ chủ, kịch tính tan tành rồi, ta phải làm sao đây? Ta muốn về nhà... ta rất sợ... Hàn Trung....."

Hàn Trung có vẻ cũng như nàng, không hiểu thiếu gia nói cái gì, nên chỉ im lặng an ủi ngài, giữ chặt ngài trong lòng, để dùng cơ thể nói với ngài, ngài không cô đơn. Dù thiếu gia muốn làm gì thì y cũng sẽ theo ngài đến cùng.

Liên Hà nhìn hai người ấy, cảm thấy mình lạc lõng kì lạ. Cứ như một người thừa.

Hàn Trung quá hiểu thiếu gia, luôn biết phải làm sao để trấn an thiếu gia.

Có lẽ người thiếu gia cần là một người như y, một người có thể che đỡ sóng gió bảo hộ ngài, một người cương quyết nhưng cũng ôn nhu với ngài, chứ không phải một cô nương luôn ôn thanh nhỏ nhẹ chăm sóc ngài.

Đáng tiếc Hàn Trung là nam nhi, nếu y là nữ nhi, hẳn sẽ là nữ trung hào kiệt, ngôi vị nữ chủ nhân Mộ Dung gia hẳn sẽ thuộc về y.

***

Thiếu gia phát tác áp lực trong lòng, về nỗi sợ hãi khi nằm đó bị con ác thú đè xuống, về sự tuyệt vọng khi cảm thấy máu dần chảy hết sinh mạng dần tan vỡ, tang thương không biết nên làm sao trong tương lai, cảm thấy con đường đã dự tính đã nát vụn, trước mắt là bóng tối không ai chỉ dẫn ngài.... ngài nói rất nhiều, chủ yếu là những lời lặp lại, vừa nói vừa khóc. Tuy không hiểu hoàn toàn nhưng Hàn Trung và Liên Hà đã dùng cả thân lẫn tâm để nghe.

Sau lần đó, ngài có vẻ bình phục ổn định hơn, đôi mắt đã có lại sức sống, không còn mờ đục vô hồn. Biểu lộ cũng tự nhiên như bình thường hơn, không chỉ còn nằm uống thuốc mặc người khác làm gì ngài ấy thì làm nữa.

Với con lang, ngài dứt khoát coi như nó không tồn tại, tuy đôi lúc hắn vẫn thấy ngài co người lại căng thẳng khi con lang đó đến gần, vẻ mặt ngài nhìn nó vẫn đầy đề phòng bất an.

Thiếu gia đại nhân, bây giờ khi đã bình tĩnh lại, mới bắt đầu ý thức được việc mình đã chuốc thù với hoàng đế nam chủ nhất.

Coi như y bây giờ đang là minh quân, cũng không có nghĩa y thiếu ngạo khí, y đủ bao dung, cũng không có nghĩa y chịu để người khác dẫm lên đầu mình. Y có ý tốt đến thăm, còn bị người khác mắng nhiếc xua đuổi, cục tức này làm sao nuốt trôi được.

"Hạ giá thành thương phẩm xuống năm thành."

Một thánh chỉ hờ hững ban xuống, bao quan viên dâng tấu sớ can gián nhưng bị thánh uy đè ép xuống hết. Các quan trong triều giận dữ bàn tán,

"Hoàng đế sao lại làm thế? Vậy là đè ép thương nghiệp kinh thành rồi còn gì."

"Chắc chắn là Nguyệt phi, là ý của ả ta."

"Ả đúng là yêu nghiệt hại nước, hoàng thượng cũng thật hồ đồ. Không được, ta phải đi gặp lão phật gia, cầu ngài ngăn cản thánh thượng."

Đáp lại tất cả oán thán của các trung thần, bệ hạ chỉ nhàn nhạt nói, "Ta là hoàng đế hay các ngươi là hoàng đế?"

Ta là hoàng đế, thiên hạ này đều là của ta, ta bảo các ngươi chết các ngươi cũng phải ngoan ngoãn đi chết, giờ chèn ép thương nghiệp một chút không được sao?

Đỗ Nguyệt Nhi bị lão phật gia mắng mỏ, chỉ biết ngầm than, ta đâu làm gì, việc này ta hoàn toàn không biết a? Nhẹ nhàng khuyên nhủ hoàng đế, bình thường ngài ấy luôn chiều ý nàng, nhưng giờ ngài chỉ lạnh nhạt nói hậu cung không được xen vào việc triều chính.

Sau đó, vị bệ hạ rất biết nhớ thù ngầm hạ lệnh tập trung đè ép Mộ Dung gia, vì một người trong đó chọc tức mình mà trả đũa lên cả gia tộc, thật không có phong phạm minh quân. Các quan viên cũng nhận ra và đều thầm than thở, trước đó không lâu còn ra thánh chỉ ngợi khen ban thưởng đủ thứ, bây giờ đã quay ngoắt lại đè ép gia tộc người ta, đúng là Thánh ý khó hiểu a.

Diệp Y không biết chính mình đã góp phần đẩy mạnh quá trình hắc hóa của Triệu Hiên Viên, cũng không biết trong lúc y đang tĩnh dưỡng, Mộ Dung gia bị chỉnh đến gà bay chó sủa thế nào.

Bình Luận (0)
Comment