Xuyên Sách Chi Mệnh Vận Đảo Điên

Chương 47

Cuộc đời diễn ra không phải ngẫu nhiên. Mà là tất nhiên.

Vận mệnh, đó là một khái niệm rất mơ hồ và bí ẩn. Trong thế giới thực, chúng ta không thể sờ đến nó, chúng ta chỉ có thể thoáng hình dung và sợ hãi thứ bí hiểm gọi là 'tương lai'. Đôi lúc, chúng ta sẽ tự hỏi: liệu cuộc đời của mình hiện tại có phải đã được sắp đặt từ trước, liệu có phải thật sự có một bàn tay vô hình, đang quay chuyển những sợi chỉ số phận của mỗi con người?

Có rất nhiều bộ phim nói về sự tiên tri, về du hành thời gian, và chính những bộ phim đó cũng đã nói lên một việc: rằng vận mệnh là không thể thay đổi. Ví dụ như phim 12 monkeys, một người từ tương lai trở về quá khứ đã muốn thay đổi tất cả, nhưng hóa ra cuối cùng mọi nỗ lực đó chỉ tạo nên quá khứ của chính anh ta. Càng rõ rệt hơn như một phần ngắn trong truyện Doraemon, Nobita có một bảo bối giúp thấy được tương lai, thấy trước việc mình sẽ gặp nạn, nên đã cố gắng trốn tránh nó, cuối cùng sự chạy trốn ấy chỉ khiến tai nạn của cậu diễn ra.

Tương lai, như đã được định sẵn. Không có bất cứ điều gì thay đổi được, những người biết trước nó, cố gắng thay đổi nó, sẽ chỉ là tác nhân khiến tương lai ấy xuất hiện mà thôi, thậm chí có thể sự biết trước của họ, bản thân nó đã chính là một phần để xác định tương lai ấy. Thứ đóng đinh tương lai ấy là gì? Có rất nhiều khái niệm, chúng ta có thể gọi nó là pháp tắc? Hay là quy luật? Hay 'Bàn tay của Chúa'? Nhưng dù gọi thế nào thì quyền năng của nó cũng không thể thay đổi, rằng tương lai nó ấn định chắc chắn sẽ xảy ra.

Và trong một cuốn tiểu thuyết, tương lai ấy chính là tình tiết truyện. Ngòi bút của tác giả chính là bàn tay vô hình, mọi suy nghĩ, mọi hành động của nhân vật đều đã bị y thao túng. Y là thần của thế giới ấy, tùy ý quyết định sinh tử cuộc đời của mọi sinh linh.

Chỉ là, khi tiểu thuyết đã tự động diễn sinh thành thế giới, thì bản lĩnh của 'thần' cũng không đủ để đóng định vận mệnh. Nếu BUG không xuất hiện, thì mọi thứ vẫn sẽ tiếp diễn đúng như kịch bản 'thần' vạch ra. Nhưng khi BUG đến, thì tác động của BUG sẽ làm thay đổi mọi thứ, tựa như một phần mềm đã được lập trình chỉn chu chạy theo đúng quy trình, thì đột nhiên xuất hiện một con virus phá hoại, làm xáo trộn cả chương trình ấy.

Nếu phần mềm ấy có chương trình anti-virus, thì virus ấy sẽ bị hủy diệt, nói đơn giản theo kiểu tiên hiệp là thiên kiếp sẽ đánh xuống đầu BUG, đánh đến khi nào BUG tiêu tán không còn dấu vết thì thôi, sau đó phần mềm sẽ lại tự lật lại, sửa chữa những chỗ hỏng, tác động lên kí ức, xóa bỏ những cuộc đời, loại trừ mọi 'hậu quả' mà BUG đã gây ra, để vận mệnh lại trở về đúng tuyến.

Chỉ là, 'vị thần' sáng tạo phần mềm vận mệnh này lại không đủ quyền năng như bàn tay vận mệnh của thế giới thực, y khống chế được những con chữ viết trên giấy, nhưng lại không tài nào ảnh hưởng đến cả một thế giới đã được diễn sinh hoàn chỉnh. Nên khi có BUG, phần mềm này căn bản không thể chống cự, chỉ có thể để mặc cho BUG tạo nên một vận mệnh hoàn toàn khác trong thế giới của nó.

BUG là 'người từ ngoài', BUG biết trước tương lai, nhưng sẽ không bị tương lai ấy hạn chế, càng là tồn tại duy nhất có thể thay đổi 'vận mệnh' đã được định sẵn trong truyện, là người duy nhất có thể đối kháng với tính 'tất nhiên' của số phận.

Bởi vậy, BUG rất cường đại, cường đại vượt xa nữ chủ rồi hoàng đế vương gia.... vượt xa những kẻ có chủ giác hào quang gia thân, thậm chí còn vượt hơn cả sinh linh hùng mạnh nhất gần với thiên đạo nhất – trích tiên quốc sư.... BUG thậm chí đã còn đứng trên cả thiên đạo, là tồn tại duy nhất có 'tự do'.

Chỉ là BUG chưa bao giờ ý thức được sự cường đại ấy của bản thân.

Cái BUG biết chỉ là: tại sao đám nam chủ ai ai cũng cường hơn ta???? Ta phải làm sao để sống sót về nhà đây???

***

Khoảnh khắc hắc lang tuyên bố sẽ không về với nữ chủ là khoảnh khắc đầu tiên vận mệnh 'định trước' rạn vỡ, tuyên bố bánh xe sắp trật khỏi đường ray, nếu không vì 'vận mệnh' này không có sức phản kháng với virus, thì một đạo lôi kiếp đã quẳng xuống đánh cho Diệp Y thành tro bụi rồi.

Không, nếu 'vận mệnh' này có thể chống cự, thì ngay từ lúc xuyên không y đã bị hủy diệt rồi.

Diệp Y không mảy may biết mình đang tồn tại trên đời với tư cách 'BUG', cũng không biết 'vận mệnh' định trước đã vì BUG như mình tồn tại mà hoàn toàn thay đổi. Diệp Y không hề biết mình đây thần nhân đến như vậy, Diệp Y là người bình thường, cái y để ý cũng chỉ là những vấn đề trước mắt: ví dụ như việc hắn nên làm sao để sống sót an toàn khi lang bạt với nữ chủ? Rồi nên làm sao để đảm bảo nam chủ tam tứ ngũ đều yêu nữ chủ? Rồi nên làm sao để cái thân thư sinh này mạnh lên một tí....

Hiện tại, BUG vĩ đại ngồi yên vị trong chính cung của Triệu Hiên Viên, nghiêm túc dò hỏi, "Sao gần đây ta thấy ngươi xa lánh nữ chủ— à không, là xa lánh Nguyệt phi? Không phải ngươi yêu nàng ta sao?"

Triệu đế quẳng cho hắn một ánh mắt không vui, nói một câu chém đinh chặt sắt, "Chuyện của ta ngươi đừng xen vào."

Diệp Y vẫn chưa chịu thôi, nói tiếp, "Nếu giận nhau thì thế này là quá lâu rồi đấy, Hiên Viên, nữ nhân cũng như thú cưng, lúc nào cũng cần yêu chiều, không nên lãnh lạc nàng như vậy."

Để nữ nhân thành oán phụ, coi chừng nàng dục cầu bất mãn cắm sừng ngươi.

Mà hình như bây giờ trên đầu Hiên Viên ít ra cũng phải mọc đến chục cái sừng rồi...

"Yêu chiều?" Triệu Hiên Viên nhếch môi, nàng ta còn cần hắn yêu chiều sao? Mà sao Diệp Y cứ để ý đến chuyện hậu cung của hắn như thế? Dù từ chối trực tiếp thì y vẫn sẽ không biết điều chịu thua.

"Đúng đó, yêu chiều." Diệp Y gật đầu như đúng rồi, nói thật thì hắn nghĩ dù Hiên Viên yêu chiều nàng đến đâu, coi như quỳ gối liếm chân nàng, thì nàng vẫn sẽ không thay đổi bản tính. Nhưng hắn vẫn cần thuyết phục Hiên Viên yêu nàng, ai bảo nhiệm vụ của hắn là đảm bảo nam chủ yêu nữ chủ cơ chứ?

Giờ hắn đã nghĩ kĩ rồi, hắn sẽ khiến Hiên Viên yêu nữ chủ, nhưng đồng thời cũng sẽ cố gắng giúp Hiên Viên giữ vững lí trí, không phạm sai lầm đến độ giết mẫu thân rồi hắc hóa.

Hắn tự thấy mình không đủ bản lĩnh để thuyết phục thái hậu từ bỏ ý định giết nữ chủ, nên chỉ có thể giải quyết vấn đề từ chỗ Hiên Viên. Hiên Viên có vẻ rất xem trọng dung túng hắn, hẳn sẽ để lời hắn vào đầu.

"Ngươi thấy thế nào mới là yêu chiều?" Triệu Hiên Viên dời mắt khỏi cuốn 'Nhị thập tứ hiếu', mắt liếc sang chồng sách 'Mẫu từ tử hiếu', 'La Niên Châu Ky' bên cạnh.... tóm lại là toàn sách nói về tình mẫu tử – không hiểu sao Diệp Y lục ra đống sách này rồi bắt hắn đọc.

Mà hắn cũng thật ngu khi nghe lời y ngồi đọc.

Nhiều khi Triệu Hiên Viên phải tự hỏi có phải mình có vấn đề gì không, sao cứ nghe lời y như thế.

"Ừm... yêu chiều là..." Diệp Y vắt óc ra để nêu định nghĩa cho từ yêu chiều.

Bây giờ suy nghĩ, mới cảm thấy hình như cách cư xử của Hiên Viên với hắn cũng gần như là... yêu chiều?

Diệp Y nêu ra định nghĩa của mình, Hiên Viên nghe xong nhíu mày, chậm rãi nói, "Ta cảm thấy phân tích của ngươi không đúng, theo ta thì..."

Buổi chiều ấy, hai người ngồi tranh luận với nhau về vấn đề 'yêu chiều', sau đó bay sang 'sủng nịch', rồi chủ đề cứ thế bay bay sang tận đồ ăn của Giang Bắc, với một con lang mang hình người tròn mắt nhìn tai lắng nghe cố gắng học hỏi xem hai người kia đang nói gì.

Tối đến, Diệp Y nằm trên giường, nghĩ về chuyện ngày hôm nay rồi mới đột nhiên ngộ ra: sao khi nói chuyện lại hoàn toàn lạc đề như thế? Rõ ràng hắn đang nói về Nguyệt nhi, sao cuối cùng lại bị dẫn dụ về món ăn Giang Bắc, cách xa đến mấy trăm dặm như vậy?

Hắn không khỏi trợn mắt quay đầu nhìn bức màn đối diện, như thể xuyên thấu bức màn thấy được giường người kia, đầu nghĩ: chẳng lẽ là Hiên Viên cố ý?

Chẳng lẽ y bây giờ khôn khéo đến mức khi không muốn nói chuyện gì thì sẽ không mang tư thái 'cạy miệng ta cũng đừng hòng moi một chữ', ngược lại sẽ tiếp chuyện rồi dần dẫn dụ khiến hắn quên đi mục tiêu ban đầu sao?

***

Trong thư phòng, Triệu đế cho triệu kiến quan lại, hầu hết là quan văn. Họ quỳ gối hô vạn tuế, đứng lên, sau đó liếc nhìn nhau bối rối. Hoàng đế triệu gọi họ, nhưng không nói để làm gì, chỉ để mặc họ đứng rồi trầm ngâm đọc sách. Ngự sử còn sáng mắt thấy tiêu đề sách là 'Miêu nô tập chí' – nói về một câu chuyện mẫu tử rất cảm động...

Mãi đến lúc có viên quan không kiên nhẫn được, cung kính lên tiếng, thì Triệu đế mới như chợt nhớ ra họ đang đứng đây, mới bỏ sách xuống, ban cho ngồi.

Hắn nhìn quần thần của mình, nhếch môi, một lũ người ăn no lắm chuyện, lúc đầu họ vì vụ yêu quái rồi Hoàng Hà bão lũ nên chưa rảnh để tâm đến chuyện cá nhân của hắn, giờ khi tình hình êm ả thì lại trở nên ngứa miệng, khát khao cầu có việc gì để viết vào tấu sớ lắm sao?

"Trần ái khanh, ngươi có huynh đệ không?"

Bị gọi bất ngờ, Trần Thi giật mình rồi hồi đáp, "Bẩm bệ hạ, thần có một huynh trưởng."

"Ái khanh có bao giờ ngủ cùng giường với huynh trưởng không?"

"Bẩm, thần hồi nhỏ thì có, sau năm mười tuổi đã ngủ riêng." Trong những gia đình nghèo thì huynh đệ tỉ muội nếu cùng giới thì ngủ với nhau là chuyện bình thường. Dù thế gia hào môn thì vẫn có việc hai huynh đệ hoặc hai tỷ muội bám dính lấy nhau đòi ngủ chung.

"Vậy ư?" Hiên Viên mỉm cười, khẽ thổi trà rồi đưa lên miệng uống một ngụm, sau đó nhàn nhạt hỏi, "Nếu đã cùng giường, hẳn ăn chung tắm chung cũng có?"

Trần Thi không hiểu nhưng cũng trả lời trung thực, "Bẩm, đúng là có."

"Vậy," Hiên Viên tay cầm tách trà, mắt liếc nhìn y, khẽ nói, "Trần ái khanh, ngươi đoạn tụ sao?"

Đương nhiên Trần Thi sống chết phủ nhận.

Khi nghe hoàng đế nói về việc đoạn tụ, chúng quần thần ở đây đã hiểu lí do họ bị triệu gọi đến đây.

Trải qua so đấu với thái hậu, rồi tình duyên sụp đổ với Nguyệt nhi, thêm một con lang suốt ngày chọc tức hắn, một Diệp Y thường khiến hắn bất đắc dĩ.... qua rất nhiều chuyện, tâm cảnh của Hiên Viên đã dần vững hơn nhiều, cũng hiểu phải làm sao để đối phó với chúng quần thần của mình.

Trước kia thái độ của hắn luôn là 'cương', trực diện vào đề, nhưng giờ Hiên Viên đã biết 'nhu', đã hiểu biến hóa, biết đùa cợt dùng trò chơi văn tự....

Tấu sớ bẩm báo của quần thần là cương, nếu hắn cũng cương, thì hai thanh kiếm đối chọi tất có một thanh gẫy, cương của hắn không đủ cứng để đấu với cương của các quần thần hợp lại.

Trong vấn đề cá nhân thế này, hắn cứng rắn thì quần thần sẽ càng cứng hơn để bật lại hắn, tốt nhất là dùng nhu, cần dẫn dắt khiến họ chịu thua.

Tựa như với Diệp Y vậy, nếu từ chối trực diện không xong, thì tốt nhất là tiếp chuyện, khiến y tưởng hắn chịu mở lòng chia sẻ, sau đó dần dẫn vấn đề đi xa. Diệp Y rất dễ dụ, lại không đủ nhạy bén cứng rắn, căn bản sẽ không chống lại được.

Hiên Viên uống thêm một ngụm trà, Nam Mai cực phẩm do Xích thổ tiến cống để lại một vệt ngọt ngào trong miệng hắn.

Sau hôm đó, chúng quần thần tuyệt không nhắc lại về việc Diệp Y đang trong chính cung suốt ngày kề cận hoàng đế nữa, cũng không dám lên tiếng nói bệ hạ như vậy có thể có nguy cơ đoạn tụ, gây ảnh hưởng đến việc sinh long tử long tôn nữa.

Vì nếu bảo bệ hạ đoạn tụ, thì chẳng khác nào nói bọn họ cũng đoạn tụ.

Họ đều có huynh đệ, đều từng tắm chung ngủ chung, coi như ai không có huynh đệ thì hoàng đế nói sang về nhi tử, không có nhi tử thì hỏi về tôn tử, không nữa thì đảo về phụ thân.... tóm lại là kiểu gì họ cũng sẽ có 'quan hệ bất minh không xác định' với một nam nhân nào đó.

Nếu họ cứ đào bới chuyện của hoàng đế, thì hoàng đế cũng sẽ chụp lại sang chuyện của họ.

Nên họ đều biết điều im miệng lại, và cùng công nhận rằng quan hệ của bệ hạ với nam tử kia là 'tri kỉ', 'bằng hữu'.... hay tương tự như thế....

Bình Luận (0)
Comment