Xuyên Sách Chi Mệnh Vận Đảo Điên

Chương 57

Diệp Y tỉnh dậy, thấy trên đầu mình là một cái bao, lại bị câu 'ngươi va vào đá' của Trương Hàm lừa gạt, thế nên hắn cứ thế nghĩ mình va vào đá bất tỉnh thật.

Hắn ẩn cư trong biệt viện của Trương Hàm một thời gian, thậm chí còn giở thói trẻ con đòi được đi xem đám tang của chính mình, nhưng Trương Hàm vì lí do bí mật nên nhất quyết không cho.

"Hắc lang, không được cắn!" hắn kêu lên, nắm vòng cổ con lang không cho nó nhào tới cắn người. Khi xoa dịu được con lang, hắn chán nản quay sang Trương Hàm, "Sao nó cứ đòi cắn ngươi thế?"

"Ta thấy nó đòi cắn rất nhiều người...." Trương Hàm thờ ơ chỉ rõ thực tế.

Diệp Y cúi đầu, công nhận y nói đúng. Rõ ràng hắc lang rất thông minh, lại luôn kiêu ngạo theo kiểu 'ngươi không đụng ta thì ta cũng chẳng thèm nhìn ngươi', nhưng không hiểu sao nó từ lúc tỉnh dậy thì cứ cắn áo hắn kéo đi, rồi sủa váng liên hồi, nhào tới đòi cắn các thủ hạ của Trương Hàm, cả lão nhân già cả nó cũng nhìn như nhìn kẻ địch...

"Có thể nó bị dại." Trương Hàm nở nụ cười, "Có cần ta hỗ trợ không?"

"Không cần! Và nó cũng không bị dại đâu." Diệp Y ôm cổ hắc lang tỏ ý bảo vệ, khăng khăng nói với Trương Hàm. Hắc lang nhà hắn là sói hoang sức đề kháng cao, hơn nữa còn là nam chủ nhị, làm sao bị bệnh chó dại được? Nó có bị bệnh cũng phải là bị bệnh động dục chứ a.

Sau đó, sau một thời gian, như nhận thấy mình có sủa kêu đòi cắn đến đâu cũng vô dụng, hắc lang trở nên yên tĩnh hơn, nhưng vẫn giữ thói cắn áo hắn kéo đi, bao lần kéo rách cả áo hắn.

"Chắc nó muốn kéo ngươi đi đâu đó?" Trương Hàm nhận xét.

Diệp Y bực bội nhìn vết áo rách, "Kéo đi đâu chứ? Ta không hứng thú xem chỗ giấu thức ăn của nó đâu."

Loài sói (chó) có bản năng đào hố chôn đồ ăn, để khi nào đói kém sẽ đào lên ăn lại. Diệp Y luôn cảm thấy ăn như thế thật mất vệ sinh, chôn thịt dưới đất bao lâu như vậy, chưa tính đến đất cát bẩn thỉu thì thịt thể nào cũng bị thiu thối ra rồi, ăn vào có khi đau bụng chết luôn chứ chống đói cái gì.

Thực ra là nó muốn lôi ngươi rời xa chỗ nguy hiểm này... Trương Hàm nhếch môi, hắn biết hắc lang nghĩ gì, nhưng hắn sẽ không nói ra.

Trương Hàm công nhận hắc lang là một con sói thông minh hiếm có, nó biết suy nghĩ tư duy, quan trọng hơn là biết bảo hộ chủ nhân. Nó, nhờ cái mũi mà biết thị vệ của hắn là những người bịt mặt đuổi giết Diệp Y, bởi vậy nên nó mới suốt ngày đòi cắn chết họ. Nó cũng nhận ra đám người hắn đã đợi dưới núi, đánh ngất Diệp Y và nó, nên mới luôn đề phòng cảnh giác coi bọn hắn là mối nguy hiểm, luôn xù lông gầm gừ khi thấy bọn hắn lại gần Diệp Y, luôn muốn kéo Diệp Y đi.... Nếu không vì nó là một con chó chỉ có thể sủa, thì hắn chắc nó đã kêu ầm lên những lời tố cáo với Diệp Y rồi.

Nó thông minh, nhưng dù sao cũng chỉ là sói. Nếu nó đủ thông minh, thì phải biết che giấu địch ý, sủa cắn vô nghĩa sẽ chỉ làm kẻ địch thêm cảnh giác, phải biết mang nụ cười trên mặt để tỏ vẻ vô hại, và đã xuống tay phải là đòn trí mạng không cho mục tiêu có cơ hội thoi thóp.

Nhưng hắn cũng không trông đợi cao với trí tuệ của một con sói, sói mà biết giấu địch ý hoạch địch âm mưu thì đó không phải sói, mà là yêu tinh rồi.

Nếu nó là yêu tinh, thì hắn sẽ giết nó, băm vằm xác nó, thiêu xác thành tro, nhét tro vào trong một ngôi chùa nổi tiếng linh thiêng, để nó không có cơ hội sống lại.

Trương Hàm chắc chắn không phải người biết thương yêu động vật, nhưng hắn đồng dạng sẽ không quá mang thù với một con sói.

Coi như hắn không thích một con vật không hề dễ thương, cứ thấy hắn là nhảy dựng lên đòi cắn, thì nó cũng là sói của Diệp Y.

Yêu ai yêu cả đường đi, sủng vật của Diệp Y, tuy không là sủng vật của hắn, nhưng hắn cũng sẽ bao dung với nó. Ít nhất là bao dung chừng nào nó không gây hại cho Diệp Y.

***

"Lúc ngươi cứu ta, ngươi có tìm kiếm trên vách đá không?"

Tức là ngươi có gặp phải những kẻ đã tấn công ta không?

"Đương nhiên là có tìm, nhưng ta chỉ tìm thấy một cái xác thôi." Trương Hàm cười.

"Xác?" Diệp Y lặp lại, rồi đột nhiên nhớ ra, lúc đó hắn đã dùng mấy vũ khí Triệu đế đưa, hình như cũng đánh trúng một tên.

Nếu thế, thì hắn đã là kẻ sát nhân? Diệp Y vừa nghĩ đến việc mình đã giết người, trong tim liền lạnh lẽo. Hắn đã luôn là lương dân của thế kỉ 21, chưa từng nghĩ đến việc giết người, và càng không thể coi mạng người như cỏ rác.... nếu xét về mặt lương tri, thì hắn hoàn toàn chưa thích nghi với thế giới này, và hắn cũng không định thích nghi.

Hắn không muốn mình trở thành một kẻ máu lạnh tàn nhẫn, không muốn mình sẽ vì bản thân mà đạp lên xác người khác.

Dù có vẻ ngây thơ ngu ngốc, nhưng hắn vẫn luôn muốn giữ tay mình trong sạch.

"Đúng đó, là xác chết!" Trương Hàm cười rồi khen ngợi, "Ngươi làm khá tốt."

Hắn trầm ngâm im lặng, vẫn đang gặm nhấm tin tức là hắn đã giết người. Lúc đó hắn hoảng sợ chỉ muốn tự vệ, nghĩ mấy kẻ vây giết mình sẽ không bị mấy món đồ của Hiên Viên giết dễ như thế, nhưng không ngờ....

Hắn đã giết người.

"Xị mặt cái gì? Trong tình thế đó thì ngươi chết hoặc y chết. Nếu không dám giết thì ngươi cứ nằm ra đó ngửa cổ đợi y giết đi!" Trương Hàm xì mũi, hắn ghét nhất là kiểu dở dở ương ương như thế, muốn chết thì muốn chết hẳn, muốn sống thì muốn sống hẳn, cứ loanh quanh về việc: ta muốn sống nhưng ta không muốn giết ngươi, nhưng ta không giết ngươi thì ngươi sẽ giết ta.... để làm gì. Hắn tuyệt không phí não vào mấy vấn đề kiểu thế.

Thế giới này rất đơn giản, ta sống thì ngươi chết, Trương Hàm chưa từng lạm sát, nhưng cũng không hề chùn tay với kẻ địch. Ai muốn lấy mạng hắn, thì hắn lấy mạng y trước.

"Nhưng người đó hẳn cũng có thân nhân. Không ai được quyền định đoạt tính mạng người khác..." Diệp Y lẩm bẩm, đó là những lí lẽ ăn sâu vào đầu hắn, là những nguyên tắc đạo đức mọi công dân thế kỉ 21 đều biết.

Trương Hàm cười khẩy, " Vậy tại sao ngươi nghĩ tên đó được quyền định đoạt mạng ngươi? Ngươi cũng có thân nhân đó chứ..."

"...." Ừ thì đúng thế thật.

"Ngươi bây giờ đang bị cảm giác tội lỗi xâm chiếm, nhưng rồi sẽ trôi qua thôi." Y lúc lắc đầu, vươn vai cho đỡ mỏi rồi nói, "Ta không yêu cầu ngươi phải lạnh lùng coi rẻ mạng người, ngươi mà như vậy thì không phải là ngươi nữa, nhưng ít nhất ta cũng muốn ngươi biết thứ gì mới là ưu tiên cao nhất."

"...."

"Diệp Y a, có rất nhiều người quan tâm đến ngươi, ngươi muốn họ đau lòng hay muốn những kẻ ngươi chẳng quen biết đau lòng? Ngươi bảo mấy đại hiệp có phải người tốt không? Các vị quan huyền thoại thiết diện vô tư xử án như thần có phải người tốt không? Họ giết bao nhiêu người như vậy nhưng tại sao họ vẫn là người tốt?"

"...." Hắn nhìn Trương Hàm, nhận ra y đang muốn thay đổi tư tưởng của hắn. Hẳn y nhận ra hắn rất xoắn xít với vấn đề 'ta là người tốt ta không thể giết người'.

"Ngươi tưởng họ không bị áy náy lương tâm sao? Ngươi tưởng khi giết người họ coi người bị giết là con kiến à? Không phải đâu, mà là họ biết điều gì mới là điều đúng. Giết một người để cứu bao người, giết một người để bắt y trả giá cho tội lỗi y phạm phải.... đó mới là điều đúng. Cứ dung túng cho kẻ xấu tồn tại sẽ là hại càng nhiều người hơn, là sự chế nhạo với 'chính nghĩa'."

"... Không cần nương tay với kẻ xấu. Y muốn hại ngươi thì y là kẻ xấu, kẻ xấu thì phải chết, ngươi có thể tự coi mình là đại hiệp khi giết y, chứ đừng để mình thành một trong vô số oan hồn dưới đao của một kẻ xấu. Diệp Y, đừng quá cứng nhắc, thuần khiết không phải là trắng tinh không tì vết, mà là có thể giữ tâm hồn trong sạch khi nhúng tay xuống bùn."

"Ngươi nói nhiều vậy để làm gì?" Hắn hỏi.

"Ta chỉ muốn ngươi biết tự bảo vệ mình. Coi như ta đưa cho ngươi vô số bảo vật hộ thân, nhưng nếu chính ngươi không biết tận dụng thì cuối cùng cũng chỉ là vô ích. Chiến đấu sinh tử sẽ không có sự chùn tay do dự đâu Diệp Y, kẻ kia sẽ không thương tiếc không nỡ giết ngươi đâu. Ta không muốn một ngày nào đó nghe được tin tử của ngươi, biết ngươi đã chết dưới tay một tên ất ơ nào đó, rồi giận điên lên vì đáng ra ngươi sẽ sống nhưng vì lương tâm vớ vẩn không nỡ giết địch mà đổi thành ngươi chết, sau đó sẽ thương tiếc cho ngươi rồi lao đầu đi báo thù.... quá kịch, ta không thích thế."

Trương Hàm thở dài, thầm mắng trong đầu: ta đã thuyết giảng dài đến thế rồi mà ngươi không nghe thì ta mặc kệ ngươi đấy!

"Đừng cố chấp sắm vai người tốt, ta sẽ không tha thứ cho ngươi nếu ngươi vì muốn là người tốt mà đánh đổi mạng mình đâu."

"...."

"Coi như ngươi thành quỷ thì ta cũng sẽ vận dụng tài lực, kiếm thuật sư triệu hồn ngươi lên để dạy dỗ lại ngươi đấy."

Không hiểu sao Diệp Y cảm thấy rất cảm động, như có một dòng nước ấm trào dâng trong lòng.

Hắn biết Trương Hàm đang lo lắng cho hắn.

"Ta hiểu." Nhất thời hắn khó mà chỉnh suy nghĩ của mình thành: 'mạng ta quan trọng nhất, kẻ định hại ta là đáng chết' được, nhưng hắn sẽ cố gắng.

Nhập gia tùy tục, hắn sẽ không coi rẻ mạng người, nhưng cũng đồng dạng không để kẻ khác coi rẻ mạng hắn.

"Ngươi hiểu là tốt rồi." Trương Hàm không biết tên này hiểu được bao nhiêu phần, nhưng cũng biết bản tính con người là khó thay đổi, nên cho y thời gian thích nghi. Ít nhất lần sau y cũng sẽ biết suy nghĩ hơn, biết trân trọng tính mạng mình hơn...

Nếu y là nữ nhân, thì Trương Hàm sẽ dịu dàng ôn nhu với y, coi y thành trân bảo ngậm trong miệng sợ tan, cầm trên tay sợ rớt. Nhưng y lại là nam nhân, nên Trương Hàm cũng thô bạo sẵn sàng ra roi dạy dỗ y, theo quan điểm của hắn, thì nam nhân phải có dũng khí, phải biết tự lực cánh sinh, chiều chuộng sẽ chỉ biến y thành kiêu hoa không hiểu thế sự, cuối cùng khô héo khi gặp sóng gió ngoài đời.

Trương Hàm luôn nghĩ: nếu thích ai thì phải đẩy người đó lên đầu sóng ngọn gió, dạy ra bản lĩnh cho y. Đương nhiên không thể bất thần vứt y vào cuồng phong, mà phải từ từ, ban đầu gió nhẹ, sau đó lên dần, đủ khó khăn nhưng cũng luôn chừa chỗ trống cho y vượt qua...

"Đến giờ dùng thiện rồi. Chúng ta đi ăn thôi." Trương Hàm dứt khỏi đề tài giết chóc, cười nói với Diệp Y.

Bây giờ thì thế đã, dù sao lần này ngươi cũng giết một người rồi....nên lần sau hẳn sẽ không quá sợ hãi quá do dự.

Sau cùng, có luyện tập sẽ có tiến bộ, giết người lần hai luôn thuận tay hơn lần đầu....

***

Hậu trường trước khi đám sát thủ được gửi đi 'đuổi giết' Diệp Y.

"Một trong các ngươi phải chết!"

Trương Hàm nhấn mạnh, thầm hài lòng khi các thuộc hạ của mình vẫn không hề dao động, im lặng đợi lệnh. Dù chủ bảo chết cũng không nháy mắt một cái.

"Không cần biết tên đó chống cự vô nghĩa cỡ nào, coi như y vớ cục đá ném trúng chân ngươi thì ngươi cũng phải ra vẻ chấn thương nghiêm trọng mà chết đi!"

"Vâng!" họ đồng thanh đáp.

Họ không biết tại sao chủ tử ra lệnh như thế, nhưng họ sẽ không chất vấn.

Bởi thế nên các sát thủ mới vờn quanh Diệp Y một hồi, không vội ép y nhảy núi ngay, vì họ muốn có cơ hội bị tấn công để mình còn giả chết. Tuy chủ tử ra ví dụ bị ném đá, nhưng nếu bị ném đá mà họ đã lăn ra, thì chủ tử chắc chắn sẽ không hài lòng mắng họ ngu.

Chủ tử cũng không yêu cầu phải ép người kia cỡ nào, nhưng họ cũng biết mình nên diễn làm sao cho thật thuyết phục, như thể họ không hề muốn y nhảy núi, mà là y trong lúc chạy trốn vô tình rớt xuống đó...

Còn về việc tại sao Trương Hàm yêu cầu thuộc hạ giả chết ư?

Còn phải hỏi sao, đương nhiên vì hắn muốn lợi dụng cảm giác tội lỗi của Diệp Y. Coi như hắn nói nhiều nói hay cỡ nào, nhưng nếu Diệp Y chưa từng hại ai, tay vẫn trong sạch, thì y căn bản sẽ không đem lời hắn thấm vào đầu. Khi y đang tự thấy tội lỗi vì lỡ tay giết người, thì sẽ vô thức nghe theo lời hắn, tin tưởng lí thuyết 'giết người xấu là không có tội' của hắn, để làm bản thân cảm thấy nhẹ nhõm hơn..

Hắn muốn Diệp Y tập giết người nhiều một chút, quen với cảm giác tội lỗi một chút....

Để đến một lúc nào đó, y sẽ không hề do dự khi xuống tay với kẻ định hại mình...

Không phải tiêu trừ lương tri của Diệp Y, mà Trương Hàm chỉ đang dạy y phương cách sinh tồn trong thế giới này thôi.

Bình Luận (0)
Comment