Xuyên Sách Chi Mệnh Vận Đảo Điên

Chương 65

Diệp Y thức dậy, mơ hồ để Hàn Trung lấy khăn lạnh lau mặt cho hắn, hắn ngẩn người một hồi mới bớt cơn buồn ngủ, dụi dụi mắt nhìn quanh.

Không thấy Uyên đâu.

Nhưng thôi kệ đi, tên đó quỷ dị quen rồi, hắn không muốn nhìn quanh tìm y rồi lại thấy y lù lù cạnh mình lúc nào.

Cả hắc lang cũng không thấy đâu.

Hắc lang thường canh chừng ban đêm, nhưng bây giờ có Hàn Trung và Uyên ở đây, nó không còn cần cảnh giác cao độ không rời hắn nữa, nên hẳn đã chạy đi chơi rồi.

Loài lang mà, luôn thích chạy nhảy, có lẽ một lát nữa nó sẽ chạy về, mang theo mồi săn nào đấy.

Hàn Trung nổi lửa lên nấu bữa sáng, thuận tiện phóng đũa xuyên đầu một con rắn nhỏ đang mon men lại gần hắn, Nguyệt nhi yên lặng ngồi đợi ăn, trông nàng có vẻ chán nản kì lạ, thường xuyên liếc nhìn Hàn Trung rồi thở dài.

Hắn sẽ không thắc mắc xem nữ chủ đang nghĩ gì, nàng ấy cứ yên phận ngoan ngoãn là tốt lắm rồi.

Lửa đã nổi lên, nồi cũng bắc lên, Hàn Trung nấu cơm, nấu thịt nấu rau, thậm chí y còn mang theo gia vị.

"Ăn ngon lắm." hắn vui vẻ khen, trong thời gian một mình đi cùng nữ chủ, hắn toàn ăn lương khô với thịt nướng, lâu lắm mới được ăn một bữa đầy đủ thế này.

"Bữa ăn đạm bạc thôi." Hàn Trung khiêm tốn nói, rồi không nhịn được nhíu mày mắt lóe sáng nhìn hắn, "Nếu thiếu gia không đâm đầu vào rừng thì chúng ta có thể ăn uống đầy đủ hơn."

"Aa..." hắn cười khan, cố gắng không nhìn ám chỉ 'ngài cứ tự đâm đầu vào rắc rối' trong mắt Hàn Trung, cố gắng nói mong Hàn Trung đừng ghim chuyện này trong đầu nữa, "Ta phải bảo vệ Đỗ tiểu thư, nàng ấy đang bị truy bắt, không thể đi đường chính được."

Hàn Trung cố gắng nuốt mấy lời mắng 'tại sao ngài phải bảo vệ nàng ta?', hắn nghiến răng, nhấn từng chữ một, "Thiếu gia của ta, ngài có bao giờ để ý nghe ngóng xung quanh không, hay ngài cứ tự suy diễn ảo tưởng theo ý của ngài??? Nàng ta là sủng phi của đế vương thật đấy, nhưng Triệu đế không hề cho truy nã tìm lại nàng ta!!!"

Diệp Y ngẩn ra, suýt tí nữa làm rơi bát canh xuống, "Thật, thật sao?"

Hàn Trung gật đầu, Uyên đang lạnh lùng quan sát nghe họ nói chuyện, khi nghe đến đó, Uyên liền nhớ lại vẻ mặt bất đắc dĩ của gia chủ khi nói, 'Con trai của ta rất ngốc, ngươi phải để ý nhiều.'

Thiếu gia chủ nhân của hắn đúng là rất ngu ngốc.

Cứ nghĩ về một lệnh truy nã không hề tồn tại, để đâm đầu vào trong rừng, không đánh giá xem lệnh truy nã ấy có xuất hiện không.

Lí do Diệp Y biết trước mình sẽ phải trốn tránh chui vào rừng, lí do Diệp Y nỗ lực chuẩn bị tinh thần thể chất để chịu khổ lang bạt cùng nữ chủ, chính là bởi phải trốn tránh sự truy bắt của Triệu đế. Trong nguyên tác, khi Bùi thị vệ giúp Nguyệt nhi bỏ trốn, Triệu nam chủ đã phát cuồng cho dán cáo thị truy bắt khắp cả nước, tiền thưởng càng cao kinh người, nên Diệp Y và Nguyệt nhi nguyên tác buộc phải lẩn tránh, chọn rừng hoang núi thẳm để đi, mãi tới khi tới được Đoan Mộc quốc gặp nam chủ tam.

Nhưng hóa ra trong hiện thực thế giới này, Triệu đế không hề cho truy đuổi tìm người.

Mà tại sao y không truy đuổi, không phải y yêu nữ chủ sao? Phải tìm lại ái nhân về chứ? Si tình của y đâu rồi?

Mà nếu y không truy đuổi, cáo thị không dán khắp nơi, thì hắn đâm đầu vào rừng làm cái quái gì??? Đáng ra hắn nên đường hoàng thuê xe đến Đoan Mộc quốc, nếu sợ bị người quen nhận ra hắn là Diệp Y 'đã chết', sợ vẻ họa thủy của nữ chủ chiêu tai dẫn điệp, thì cứ mang mạng che mặt là xong, chỉ cần không có cáo thị công khai của triều đình, thì sẽ chẳng ai tìm kiếm để ý họ.

Hắn.... tự rước khổ vào mình???

Diệp Y ngẩn người, ngẩn người...

Hàn Trung mắng hắn ngu ngốc.... hình như đã mắng rất đúng.

***

Thôi thì đã làm đã lỡ làm rồi, Diệp Y đành u uất gặm nhấm sai lầm của bản thân, tự nhủ mình đừng có theo nguyên tác nữa.

Thấy vẻ mặt sầu khổ rõ ràng của hắn, Hàn Trung dù cơn tức đầy mình, nhưng cũng không nói gì thêm.

Hàn Trung luôn chăm sóc hắn, biết hắn đã đủ khổ não nên cũng không nỡ khiến hắn khổ não thêm.

Nhưng mà.... huhuhuhu, hắn đã làm cái quái gì thế này??? Hắn đúng là ngu ngốc mà!!!

"Được rồi, chúng ta lên đường thôi." Hàn Trung nói, rồi không nhịn được véo má hắn một cái, "Thiếu gia của ta, đừng tự trách nữa." y nói tiếp, giọng ôn hòa hơn, "Ai cũng có sai lầm, ta sẽ bù đắp cho các sai lầm của ngài. Ngài có chọc thủng trời, ta cũng sẽ nghĩ cách vá lại chỗ thủng đó."

"...."

Hàn Trung nhấn mạnh, như hận không thể dộng mấy chữ này vào đầu hắn, "Nhưng sau này khi muốn làm bất cứ chuyện gì, thì đều phải hỏi ý ta trước đã."

"..." Nhưng hỏi ý ngươi thì đến chín phần ngươi sẽ không đồng ý.

Diệp Y suy nghĩ, ví dụ trong trường hợp này hắn hỏi Hàn Trung, thì Hàn Trung nhất định sẽ không để hắn đi cùng Nguyệt nhi.

Quan điểm của Hàn Trung luôn là: thiếu gia của ta, ngài đừng đâm đầu vào rắc rối nữa, cứ yên phận làm thiếu gia ăn sung mặc sướng đi!

"Nếu ta có chuyện gì không góp ý cho ngài được, thì ngài có thể...." Hàn Trung liếc nhìn Uyên, nhưng lại cảm thấy Uyên không thuộc dạng người có thể góp ý được. Uyên là sát thủ bẩm sinh, sở trường của y là tuân lệnh chủ, tầm nhìn của y cũng không đủ bao quát linh hoạt... hắn nghĩ nghĩ rồi nói, "Ngài cứ hỏi ý gia chủ đi. Gia chủ bảo gì thì ngài cứ làm nấy, nhất định không sai được."

Trong tất cả những người hắn biết, thì gia chủ là người thông tuệ khôn ngoan nhất, cũng là người đáng tin tuyệt đối không gây hại cho thiếu gia.

Diệp Y gật đầu tỏ ra mình nghe lời, nhưng thực tế là hắn cứ nhớ đấy đã, sau này tính sau. Nguyệt nhi nữ chủ cũng đúng lúc kêu, "Chính ta cũng đồng ý đi vào rừng, nên ngươi không cần tự trách mình."

Hắn nhìn nàng, nàng cười với hắn, sóng mắt lưu chuyển, xinh đẹp quyến rũ khiến người ta hít thở không thông, giọng nhẹ nhàng như mật ngọt êm dịu, "Trách nhiệm sẽ do đôi ta cùng gánh vác."

"Á!" Diệp Y la toáng nhảy dựng lên ôm chân, ủy khuất nhìn Hàn Trung, Hàn Trung nghiêng đầu thản nhiên nói, "Vừa có con trùng bò lên chân ngài, nhưng nó chạy đi rồi."

....Vẫn biết Hàn Trung trung thành tuyệt đối với hắn, nhưng lúc này Diệp Y thật nghi ngờ độ tồn tại của con trùng đó.

Hàn Trung lẩm bẩm trong đầu: Yêu nữ, mắt thoáng nhìn dung nhan tuyệt thế của yêu nữ, đáy mắt thoáng lướt qua vẻ rét lạnh.

Muốn mê hoặc thiếu gia à? Không có cửa đâu.

Uyên vốn không để ý tới vẻ ngoài của người khác, ánh mắt hắn nhìn một con lợn cũng y như ánh mắt khi nhìn Nguyệt nhi, nhưng dù vô cảm với vẻ đẹp như vậy, thì hắn vẫn bản năng cảm thấy cô ả này không tầm thường.

Cô ta có phải mối nguy hiểm không? Uyên thầm đánh giá, hắn cảm thấy mình nên giết quách cô ta đi, nhưng gia chủ chỉ hạ lệnh bảo hắn giết con sói, không nhắc gì đến cô ta, tức là gia chủ muốn cô ta sống thêm một thời gian nữa?

Hàn Trung đảm bảo lửa đã tắt hẳn không còn tro than, rồi cầm hành lý đi. Diệp Y nhìn người kia đi, thoáng nghĩ ngợi, hắn có nên bảo họ dừng lại đợi hắc lang không, hắc lang còn chưa đi chơi về.

Nhưng bảo cả nhóm không đi chỉ vì hắc lang, thì hình như không ổn lắm, gì chứ hắn biết Hàn Trung rất ghét hắc lang, y vẫn luôn ghim vào đầu chuyện nó đã cắn hắn.

Thôi kệ, hắc lang tự đánh hơi đi theo được. Diệp Y tự nhủ, ngày trước nó bị vứt tận hoàng cung, mà vẫn đánh hơi từ hoàng cung về nhà hắn, hắn không được coi thường cái mũi của nó, nếu dừng lại đợi nó có khi là sỉ nhục nó cũng nên.

***

Trên dung nhan nghiêng thế là vẻ lạnh lùng bao năm không đổi, trích tiên nhân đứng giữa rừng cây nhưng lại như đứng ở đỉnh thế gian, nơi này vì y đến mà nhuộm lên một tầng thần thánh.

Bàn tay nhẹ đưa ra, nhật nguyệt quang huy như hài tử nghe lời tranh nhau nhào vào trên tay y, những quả cầu xanh nhỏ chợt thoát ra từ các cây rừng xung quanh, vội vàng lao vào quả cầu ánh sáng trích tiên nhân đang ngưng tụ.

Trích tiên nhân nhìn quả cầu sáng trên tay mình, hơi cười nhẹ, những tinh cầu đủ màu tựa như nhận lệnh dừng, lập tức dừng lại, lơ lửng xung quanh y, khiến không gian này càng xinh đẹp như mộng ảo.

Y tinh tường biết nhóm người kia đang cách y không xa, một lúc nữa họ sẽ đến chỗ y đang đứng.

Kim đồng vẫn chăm chú nhìn quang mang trong tay. Trích tiên nhân tự biết các ưu thế của bản thân, nếu muốn đạt thành mục đích, tự nhiên phải tạo một ấn tượng thật sâu sắc, khiến nhân vật chính vừa nhìn đã không thể quên.

Ưu mỹ dáng người, dung nhan tuyệt đại, theo cử động của y mà chuỗi thủy tinh đeo bên hông phát ra nhạc âm thanh thúy.

Trích tiên duy nhất, Lạc Thần Hi.

Bình Luận (0)
Comment