Xuyên Sách Chi Mệnh Vận Đảo Điên

Chương 71

Diệp Y vì quá nhớ kĩ nguyên tác, nên dù Lạc Thần Hi luôn miệng chửi ầm lên, thì hắn vẫn không, như lẽ thường, kết luận luôn là Lạc Thần Hi chán ghét Nguyệt Nhi.

Vì quá nhớ nguyên tác, nên dù Lạc Thần Hi biểu lộ rõ như vậy, thì Diệp Y vẫn phân vân, bào chữa là có khi tên này bản tính như thế, mắng tức là yêu....

Nhưng đây chính là thực tế của nguyên tác, thực tế ẩn sau những câu chữ Diệp Y đã đọc.

Trích tiên nhân cao lãnh mang mặt nạ đóng kịch, y hiến thân cho nàng, y vì nàng làm bao chuyện, đều vì nàng là kiếp nạn của y, y bên nàng, chẳng qua chỉ là một hình thức tiên nhân độ kiếp.

Đã sống rất lâu, nhìn bao cảnh đời dưới mắt, Lạc Thần Hi đối với tình kiếp, chỉ đơn giản là đối đãi với một trở ngại trên con đường tu luyện, chỉ khác là trở ngại này cần hắn dùng trí tuệ, dùng mĩ sắc đoạt lấy trái tim đối phương, không phải dùng nắm tay đập chết đối phương.

Nàng, là tình kiếp. Y với nàng không có tình, nhưng ít nhất cũng sẽ đóng giả thành có tình.

*

Lạc Thần Hi rất mạnh, nhưng hắn vẫn có khuyết điểm. Khuyết điểm này ngoài hắn không ai biết, cũng vì khuyết điểm này, mà Lạc Thần Hi cao cư thần điện, không tiếp xúc với con người.

Vì trong mắt hắn, con người rất bẩn thỉu, lí trí hắn biết đó đều là người sống, nhưng khi hắn nhìn vào, những người sống mang sinh mệnh tràn trề ấy đều là những thây ma thối rữa bốc mùi.

Ngay khi bắt đầu tu luyện tiên thuật, việc đầu tiên hắn làm là ra sức xóa bỏ 'thiên phú' vô dụng chỉ dọa ma này. Coi như năng lực này hắn đã có từ nhỏ, qua bao nhiêu năm tháng cũng coi như đã quen nhìn xác chết, thì hắn vẫn còn thẩm mỹ người thường, cũng càng không muốn thẩm mỹ của mình bị chệch sang hướng thưởng thức mức độ phân hủy của thi thể.

Sau nhiều nghiên cứu, hắn nhận ra, năng lực này phát huy dựa vào 'tội' của con người. Con người cần ăn uống, con người có tư niệm, dẫm chết một con kiến, đập chết một con muỗi cũng là 'tội', chỉ cần tồn tại đã có 'tội', nên ai ai cũng là xác chết, chỉ phân biệt ở việc xác chết nguyên vẹn đến đâu.

Hắn không hệ thống hóa bảng đánh giá 'tội', nhưng cũng xác định được là, 'tội' càng nhiều thì xác chết càng tơi tả, xác chết của các tướng quân hoàng đế luôn thối rữa hơn xác chết của thường dân.....

Bên cạnh đó, hắn còn biết được: trong mắt hắn, chỉ con người mới thành xác chết, gia cụ con người làm không ảnh hưởng gì, nhưng duy đồ ăn con người làm... trong mắt hắn, cũng đều biến thành những thứ kinh tởm không cho được vào miệng.

Nghiên cứu nhiều thì cũng có khởi sắc, Lạc Thần Hi đã phát minh ra một thuật pháp, thuật pháp này gọi là minh kính, giúp hắn có tầm nhìn cũng như giác quan của phàm nhân, nhờ thuật pháp này, mà hắn giữ vững được thẩm mỹ bình thường. Tuy thuật pháp này còn chưa hoàn thiện, thỉnh thoảng lại đột nhiên biến mất, khiến hắn nhiều lúc đang ngắm mỹ nữ lại thành ngắm nội tạng và các khối cơ chảy mủ.... nhưng hắn tự thấy như vậy cũng đã khá hơn quá nhiều. Ít nhất bây giờ cũng đã là 'thỉnh thoảng' thấy xác chết, không phải nhìn đâu cũng là xác chết nữa.

Nhưng, tình kiếp lại vô hiệu hóa minh kính, khiến năng lực nhìn xác chết của hắn hoàn toàn bộc lộ.

.

Ban đầu, biết tình kiếp của mình đồng thời cũng là người thiên đạo bảo hộ, Lạc Thần Hi đã thoáng cảm thấy mình như bị lợi dụng, thiên đạo dùng hắn để bảo hộ nàng.

Nhưng hắn cũng sớm bỏ qua vấn đề này, dù nàng có phải người thiên đạo che chở hay không thì hắn cũng vẫn phải bảo hộ nàng, thiên đạo kết hợp hai thân phận trong một người, hắn làm một việc coi như làm được hai việc, tính ra cũng chẳng phải vất vả thêm gì, nên cứ như vậy cũng đâu sao. Hơn nữa, Lạc Thần Hi cũng có chút tư tâm, hắn nghĩ, dù gì cũng là người thiên đạo bảo hộ, hẳn sẽ sạch sẽ một chút, coi như có 'tội', thì 'tội' vẫn sẽ ở mức chấp nhận được, xác chết sẽ không quá khó coi....

Nhưng hắn đúng là đã mong đợi quá nhiều.

.

Sống bao nhiêu năm, nhưng Lạc Thần Hi chưa từng hoan ái, ban đầu vì người sống trong mắt hắn đều thành xác chết, nên hắn chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện đụng vào họ, về sau, khi đã dùng minh kính, người sống trong mắt hắn được thành người sống, nhưng vì không ổn định, nên Lạc Thần Hi cũng vẫn chẳng thân mật được với ai. Có lần mới cởi quần áo thì nàng đã biến thành xác chết đang giai đoạn phân hủy, hắn thấy trước mặt mình là một đống giòi bọ đang bò lổn nhổn, lần khác, hắn gắng gượng tâm trí, lần này có vẻ ổn hơn, ít nhất trong lúc đang thân mật minh kính cũng không mất hiệu lực, nhưng hắn vẫn không tài nào thả lỏng được, thân thể nõn nà mời gọi trước mắt, nhưng trong đầu hắn lại toàn lởn vởn hình tượng ghê tởm mình từng thấy (trước khi lên giường, hắn đã quan sát nữ tử này vài lần, đã có lần minh kính vô hiệu, khiến hắn thoáng nhìn hình tượng xác chết của nàng, chỉ là thoáng nhìn mấy giây, nhưng trí nhớ quá tốt nên Lạc Thần Hi ghi tạc nó vào đầu).... nên cuối cùng hắn mặc lại quần áo, bi thương bỏ đi.

Thời gian dần qua, hắn không còn giao tiếp với người khác, đơn độc một mình, cô độc cao lãnh thành thói quen.

Lạc Thần Hi biết mình sẽ còn trải qua đạo khảm cuối cùng mang tên tình kiếp, đã là tình kiếp, thì tự nhiên sẽ có thân mật hoan ái, hắn biết mình không thể tránh được, nên thân phận xử nam nguyên dương của hắn sẽ bị nàng lấy đi.

.

Ăn tối xong, Lạc Thần Hi tìm một chỗ riêng tư để tĩnh tâm, chuẩn bị tâm lý cho điều sắp đến.

Yêu nàng, nàng lại rất hứng khởi muốn nhào vào lòng hắn, thì hòa hợp xác thịt là điều đương nhiên. Nàng là tình kiếp, hắn cần yêu nàng để đọa nhập phàm trần.

Dẫu nàng ta có là một đống thịt thối, thì hắn vẫn sẽ giải quyết được, đã vì nàng mà ăn những thứ kinh tởm, giờ cũng chỉ là hi sinh thêm thôi.

Giữ tâm thái cường giả, Lạc Thần Hi bắt đầu trải qua thử thách. Gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lẽo không biểu cảm, tư thái hành động vẫn cao quý mà ưu nhã, dẫu đang chạm vào, hôn lên da thịt người khác, thì vẫn gợi lên sự cấm dục lãnh diễm độc hữu trích tiên nhân.

Khoác hình tượng trích tiên, nhưng trong đầu Diệp Y lại tràn đầy những tiếng phỉ nhổ kêu gào, vẫn chất giọng ấy, nhưng lại tràn đầy cảm xúc kích động.

Diệp Y đã kéo hai hộ vệ của mình đi xa thật xa, nhưng vẫn bị buộc phải nghe...

Diệp Y: "...."

Rồi, gã tâm thần phân liệt lại lên cơn rồi.

"Thiếu gia?" Hàn Trung dò hỏi khi thấy thiếu gia ngoáy ngoáy tai, vẻ mặt cũng nhăn nhó như nghe phải âm thanh khó chịu.

"Không sao...." có nói ngươi cũng không giải quyết được.

'Con ả dơ bẩn này, đừng có hôn ta!!!'

Ngài quay mặt đi là được mà.

'Không, có con giòi chui vào miệng rồi. Ta nôn mất thôi!'

Không sao, ngài cố lên, ngài đã ăn được bao món ăn có vị xác thối, giờ ăn mấy con giòi cũng không sao.

Nguyệt Nhi đang đắm chìm trong ái dục không thấy, khóe mắt Lạc Thần Hi vặn vẹo vặn vẹo. Sâu trong tâm thức, Lạc Thần Hi đã vứt bỏ ưu nhã, vứt bỏ tu dưỡng, chửi ầm lên, hắn đã cố gắng, nhưng khi hàm răng của cô ta áp vào môi hắn, mấy con giòi trắng đục ngọ nguậy vẫn từ miệng cô ta chui vào miệng hắn, giờ hắn đang cảm thấy nó bò bò ngọ nguậy....

Hắn ngoan hạ tâm, khoang miệng đè xuống, cắn mấy con trùng, chúng vỡ ra, bộc lộ vị tanh chát kinh tởm.

Không phải như vậy, thực sự không phải như vậy, hắn ra sức tự thôi miên mình, xác chết thối rữa chẳng phân biệt nổi giới tính này thực ra rất xinh đẹp, đúng, rất xinh đẹp, hắn vặn đầu óc, nỗ lực thay thế cái xác bằng hình ảnh mỹ nhân hắn từng thấy.

Nhưng tất nhiên như bao lần trước, hắn không thể tự thôi miên thành công.

Lạc Thần Hi cứng đờ, gần như bị động nhận thân mật của ái nhân, nhưng Nguyệt Nhi nghĩ đây là vì chàng bản tính lạnh lùng không quen biểu lộ tình cảm, vậy nên nàng sẽ chủ động hướng dẫn ân ái với chàng.

"Lạc đại ca, ta yêu huynh." Nguyệt Nhi nồng nhiệt nói, hôn lên cổ chàng.

Hắn không thể bỏ chạy, hắn cần biểu hiện mình si tình với 'tình kiếp'...

Trong mắt Lạc Thần Hi, là nữ nhân trần trụi thân thể, da thịt có lẽ vì thối rữa mà trở nên nhão nhoét dinh dính, nước mủ chảy xuống mặt đất, nàng trên mặt đầy nhuyễn trùng giòi bọ, trong hốc mắt là những con sâu đen đúa lúc nhúc, đôi môi đã phân hủy trơ lại hàm răng, tóc đen xơ cứng dính dầy huyết ô, xộc lên mũi là mùi thối rữa của xác chết.

Hắn dùng lí trí lớn lao đã tích lũy bao năm để khống chế chính mình. Hắn đưa tay xuống, đặt lên chỗ hắn nghĩ là lưng, khóe mắt co giật khi cảm thấy lòng bàn tay mình ngập vào trong chỗ da nhão nhoét, còn sờ thấy những vạch cưng cứng trơn bóng, hẳn chính là xương.

Nếu dụng lực sờ tiếp, có lẽ còn sờ được đến nội tạng, nhưng hắn không muốn thử.

Nàng ta như vậy, thử hỏi có chỗ nào mê người? Có chỗ nào có thể khiến hắn dậy dục hỏa???

Tại sao, tại sao tình kiếp của hắn không phải tiểu thiếu gia kia????

Lạc Thần Hi đã để ý người kia từ lần đầu tiên nhìn thấy y, không nói ra, nhưng hắn biết mình đặc biệt thích y, cũng chính vì rất thích, nên hắn cho y biết bản chất thật của hắn.

Hắn biết theo lí thuyết người kia không thể tồn tại, không con người nào có thể sạch sẽ vô tội như vậy.

Nhìn y, hắn không thấy 'tội', y sạch sẽ hoàn mỹ như một kì tích, trong sạch như một đứa trẻ còn trong bụng mẹ.

Y kì tích như vậy, nên hắn để ý quan tâm y, với hắn y còn giá trị hơn cả thế giới.

'Diệp Y,' hắn đau khổ bi ai kêu, 'Ta không cứng nổi.'

Chính hắn bảo Diệp Y chạy xa đi, nhưng tâm thức vẫn lảm nhảm với Diệp Y, nói ra chuyện tư mật đáng ra nên giữ kín.

Có lẽ vì cô độc lâu lắm rồi, nên khi tìm được một người 'hoàn chỉnh là con người, sẽ không đột nhiên biến thành xác chết', hắn liền không nhịn được nói thật nhiều, chia sẻ thật nhiều tâm sự.

Diệp Y: "....." thật ra là cái quái gì vậy? Với đệ nhất mỹ nhân mà ngài không cứng nổi? Ngài là gay hay sinh lý có vấn đề?

Nhưng, Diệp Y vẫn chưa học được truyền âm, nên không đáp lại được, chỉ có thể đơn phương nghe tên kia lảm nhảm.

Lạc Thần Hi rất muốn nói: Ai cứng được với đống thịt nát đầy giòi này thì cũng không phải là người nữa rồi, có là luyến thi phích cũng không cứng được đâu.

Hắn nhìn hạ thân cái xác đầy mụn mủ đầy giòi ngọ nguậy, thậm chí có quá nhiều giòi nên không thấy được cái lỗ để 'cắm vào', dịch mủ từ người nàng lây dính sang người hắn, màu đen thịt thối bám lên da hắn, cảm giác tay sờ lúc nhúc giòi bọ nhão nhoẹt thịt nát, hắn còn đè vào bộ ruột đã phân hủy một nửa chảy xuống đất....

Muốn nôn muốn nôn....

Thật là khiêu khích sức chịu đựng mà....

".....", Diệp Y nghe giọng tên kia nghẹn ngào như muốn khóc, không ngờ cũng có chuyện có thể bức cho tên kia khóc, tuy y chỉ là khóc trong tâm thức, không biểu lộ ra mặt, nhưng như thế cũng đã quá đặc biệt rồi. 'Diệp Y, không thể được đâu, sao ta phải chịu khổ nhục thế này?????....'

"....." Được rồi, tạm coi ngài thân thể bình thường đi, có lẽ vấn đề của ngài là vì tâm lí, là vì ngài không yêu Nguyệt Nhi, nên không cứng nổi.

Khoan, không yêu Nguyệt Nhi? Nguyên tác chạy đi đâu rồi? Mà thôi, vứt quách nguyên tác đi, Diệp Y chợt nhận ra vấn đề quan trọng, nam chủ trích tiên không theo nguyên tác, y không yêu Nguyệt Nhi, vậy.... còn đường về nhà của hắn thì sao?

Diệp Y bắt đầu vạch kế hoạch, nghiêm túc nghĩ cách ghép duyên tác hợp, để vị đại thần kì quái kia nhận ra sự kì diệu của nữ chủ thịt văn.

Nếu Lạc Thần Hi biết, hẳn sẽ chửi ầm lên, có lẽ còn tức giận thi triển pháp thuật, để Diệp Y có vinh hạnh dùng tầm nhìn của y quan sát Nguyệt Nhi, cho Diệp Y xem xem, nếu là ngươi thì ngươi có yêu nổi một đống thịt nát bấy không?

**Neh, bây giờ mọi người đã hiểu được trích tiên nhân Lạc Thần Hi chưa ^^ Trích tiên nhân ngồi trong thánh điện, cao lãnh không thể với tới, nhưng đấy chỉ là vẻ ngoài, là hình tượng y duy trì để thu hút fan (công pháp y luyện yêu cầu tín ngưỡng lực, yêu cầu thế nhân quỳ bái, nên Lạc Thần Hi mới khoác lên khí chất cao quý, biểu tình lãnh diễm của một thần linh cao cư thần vị, còn bảo hộ che chở một quốc gia.... đóng kịch mãi, đóng kịch mãi thành thói quen luôn ^^) Vậy nên Lạc Thần Hi bề ngoài luôn bình tĩnh lạnh lùng, vô tình chí công, nhưng trong lòng lại phun tào hay loạn nghĩ linh tinh, duy trì hình tượng đã thành thói quen, trình độ tu dưỡng đã đạt đại thành, nên dù trong lòng kích động đến đâu, bề ngoài y cũng không bao giờ thể hiện ra.

Chương này đã giải đáp: tại sao trong những chương trước, Lạc Thần Hi luôn hi vọng Nguyệt Nhi sạch sẽ một chút ^^ sạch sẽ trong ý của y không phải tắm rửa đâu nha, điều y mong là sạch sẽ giống con người, nhưng khắp thế giới này, với Lạc Thần Hi, chỉ có Diệp Y là con người hoàn chỉnh, nếu không vì đang đối phó tình kiếp, chắc trích tiên nhân đã khẩn trương bắt Diệp Y về thánh điện chơi tù cấm play (muốn viết Diệp Y bị nhốt trong thánh điện quá a ~~~ )

=)) truyện tạm đến đây nha mn, ta sẽ tiếp tục cập nhập chương sau ~~~

*mn sang xem ủng hộ truyện ta tự viết nữa nha 'Con thần thú ngu ngốc, cút ngay!'

*Xuyên sách chi mệnh vận đảo điên khoảng 1-2 tuần mới ra 1 chương, ta đi hỏi tác giả rồi, mấy nàng thông cảm nha ><!

Bình Luận (0)
Comment