Nhóm người Tần Mặc Hàm tìm đến nơi linh lực va chạm phát ra chấn động, liền phát hiện đây chính là ngoại vi Hoàng Châu giáp với Vô Tận Hải Vực, xung quanh cây cổ thụ che trời, mà tiếng đánh nhau kịch liệt kia từ trong rừng truyền đến.
Tô Tử Ngưng đột nhiên nghĩ đến cái gì, ra hiệu mấy người che giấu tốt hành tung, mượn Càn Khôn Phiến yểm hộ tới gần.
Tần Mặc Hàm định thần nhìn lại, kia hai nam nữ toàn thân vết máu loạng choạng lùi về sau, trước mặt bọn họ là năm người mặc áo đen mũ trùm che kín mặt, nhìn không rõ dáng dấp, đằng đằng sát khí áp tới, nam tử cầm đầu đưa tay ra nói: "Đem Hư Không Lệnh giao ra, chừa cho các ngươi một mạng, nếu không, thần hồn câu diệt!"
Thanh âm của hắn khàn khàn nặng nề, ngoan độc đến khiến người ta sợ hãi, ý bức bách hiện lộ rất rõ. Nhưng một câu giao ra Hư Không Lệnh khiến cho Tần Mặc Hàm sắc mặt lập tức trầm xuống.
Hư Không Lệnh chính là do các vị trưởng quản Hư Không Huyễn Cảnh đến từ tám thế lực lớn, trong đó có Tần gia, dựa theo danh ngạch các nơi mà phát đến, lệnh bài được đặc chế từ gỗ Đàn Linh, phía trên khắc trận pháp cùng biểu tượng thân phận của người được chọn, đợi đến khi Hư Không Huyễn Cảnh mở ra, chính là lệnh bài dùng đi qua cửa.
Hư Không Huyễn Cảnh phức tạp nguy hiểm vô cùng, cửa vào bị cấm chế ngăn lại, nếu không có lệnh bài, tất nhiên thủ vệ không cho tiến đến, dù cho liều mạng xâm nhập nhưng không có lệnh bài hộ thân, rất có thể bị đưa vào tuyệt địa, chết không toàn thây. Cho nên nói, lệnh bài chính là hộ thân phù, không có nó, căn bản không có cách nào nhập Hư Không Huyễn Cảnh.
Nhạc Phồn cùng mấy người Tần Viễn thoáng nhíu mày, Tô Tử Ngưng lại khá bình tĩnh, kỳ thật chuyện này cũng bình thường, mạnh được yếu thua, dù cho Tần Mặc Hàm cố gắng đem đến công bằng, cho các thế lực nhỏ quyền lợi, thì bọn họ cũng không có khả năng giữ được lệnh bài, thậm chí mang đến họa sát thân. Dù sao tiến vào càng đông người, tài nguyên càng bị chia sẻ, dĩ nhiên một số người sẽ cảm thấy bất lợi, muốn trước ra tay diệt trừ, hơn nữa lệnh bài kia lấy về, nếu biết được quá trình chế tác, liền có thể xóa đi biểu tượng thân phận được khắc ở trên, không phải là lưỡng toàn kỳ mỹ sao.
Nam tử bị trọng thương dáng vẻ mi thanh mục tú, tuy không quá cường tráng, nhưng giữa hai đầu lông mày kiên nghị phi thường, lạnh lùng quét mắt nhìn bọn hắn: "Cũng không biết là bọn chuột nhắc phương nào giấu đầu lộ đuôi, công nhiên trái với Hiệp Ước đoạt lệnh bài người, Mộ Tề ta thực sự thay các ngươi xấu hổ. Chỉ là ta đoán một chút, các ngươi là đến từ Tam Đại Gia Tộc hay Ngũ Đại Tông? Có thể ngang nhiên cướp đoạt tại Hoàng Châu thành, lại đối địa hình nơi này rõ như lòng bàn tay, chỉ có thể là người Văn Nhân gia, Lạc gia hoặc Vạn Kiếm Tống!"
Đám tu sĩ đối diện khí tức càng phát ra sắc bén: "Sắp chết đến nơi còn nói quá nhiều, xem ra các ngươi chính là không muốn tự nguyện giao, nếu đã như vậy, các ngươi liền mang theo Hư Không Lệnh mà xuống hoàng tuyền!" Dứt lời, năm người cùng nhau hướng hai người kia đánh tới.
Tần Viễn cùng Tần Phóng không đợi Tần Mặc Hàm lên tiếng, lập tức cũng động thủ. Tần Viễn là Nguyên Anh tu sĩ, trực tiếp lăng không xuất hiện tại trước mặt năm người, trong tay linh lực phun trào hội tụ thành một màn ánh sáng, kim sắc hoa văn quanh quẩn, hướng năm người kia mãnh liệt vây lấy.
Năm người thất kinh tháo chạy bốn phía, lại bị Tần Phóng một chiêu đánh trở về, bọn họ liền phát hiện đường thoát đã bị phong kín, nhìn đến nữ tử áo trắng trước mắt, càng phát ra hoảng sợ: "Bắc Xuyên Tần gia!"
Tần Mặc Hàm ánh mắt lướt qua nam tử dẫn đầu: "Ngươi nhận ra ta?"
Nam tử kia con ngươi lúng túng đảo quanh, tựa hồ muốn tranh thủ tìm cơ hội chạy thoát, nhưng sau lưng vị Nguyên Anh tu sĩ để hắn cảm giác không chỗ ẩn trốn, tình huống này nên làm sao đây?
Tần Mặc Hàm ánh mắt ám trầm: "Nói, ngươi theo lệnh của ai?"
Người kia nuốt ngụm nước bọt, năm người xúm vào một chỗ, không lưu loát nói: "Chúng ta không phải thế lực nào phái tới, chỉ là muốn dọa cho hai người kia bỏ cuộc, miễn cho tranh đoạt lợi ích."
"Thật sao? Xem ra ngươi còn nghĩ bản thân trẻ tuổi, còn có cơ hội tiến vào Hư Không Huyễn Cảnh, cho nên mới muốn cướp đoạt lệnh bài?" Tô Tử Ngưng xùy cười một tiếng, người này nhìn hắn bộ dáng tu vi, tất nhiên qua ba trăm tuổi, còn đang sắp chết giãy giụa.
Người kia lập tức có chút khó xử: "Ta chỉ là nhất thời bị quỷ ám, cũng không bị người sai khiến, các vị tha mạng, chúng ta hứa sẽ ăn năn hối lỗi."
"Mặc Hàm, bọn hắn nói chỉ là bị quỷ ám, không ai sai khiến, cũng không có gia tộc cùng thế lực chống lưng." Tô Tử Ngưng đột nhiên nở nụ cười, nháy mắt với Tần Mặc Hàm.
Hiểu ý của nàng, Tần Mặc Hàm liền ra vẻ nghiêm chỉnh gật đầu: "Ừ."
"Như vậy, bực này vô liêm sỉ giết người cướp của, giữ lại cũng là gieo họa Tu Chân giới, đã không có thế lực dựa vào, đó chính là tự mình kết phái làm hại nhân gian, không cần lưu tình, Tần Viễn, tiễn bọn hắn xuống hoàng tuyền đoạt Hư Không Lệnh đi." Tô Tử Ngưng quét mắt nhìn năm người, trong mắt lãnh ý dày đặc, hời hợt một câu, liền quyết định tính mạng năm tên Kim Đan kỳ tu sĩ kia.
Tần Viễn nghe được khóe miệng giật một cái, tình cảnh này thật sự có chút quen thuộc, ngày đó vị này không sợ trời không sợ đất, cũng vô tình buông một câu đối đãi hắn như vậy. Nội tâm hắn âm thầm xem thường, thế nhưng ngoài mặt lại rất nghiêm túc, lập tức xuất thủ. Nguyên Anh kỳ uy áp hoàn toàn đáng sợ, không quá mấy hiệp, một người trong đó liền bị Tần Viễn bóp cổ lại, toàn thân run rẩy.
Bốn người khác liều mạng chạy trốn, lại bị Nhạc Phồn cùng Tần Phóng vây lấy gắt gao. Nam tử cầm đầu trong mắt bi nộ đan xen, ánh mắt cấp tốc đảo quanh, rơi vào Tần Mặc Hàm vẫn đang một mực đứng yên tĩnh bên kia. Trong tất cả người ở đây, khí tức nàng có vẻ yếu nhất, Tô Tử Ngưng có Tiên Khí, hắn không dám manh động, cơ hội duy nhất liền là Tần thiếu chủ.
Vừa lúc Tần Viễn mở miệng hỏi ý Tần Mặc Hàm, phải chăng nên giết người trong tay, Tần Mặc Hàm nhất thời quay đầu về phía Tần Viễn. Cơ hội đã đến, nam tử kia lập tức lắc mình, toàn bộ linh lực bạo phát hướng về phía Nhạc Phồn, chỉ là nửa đường đột nhiên tan đi, hắn nhờ có ẩn nấp phù, sau hai hơi thở đã xuất hiện bên người Tần Mặc Hàm.
Hắn không ngờ tính toán vậy mà thành công, giống như tìm thấy đường sống từ trong chỗ chết để hắn có chút hưng phấn, chỉ cần bắt được Tần Mặc Hàm, bọn hắn tuyệt đối có thể an toàn thoát thân.
Chỉ là hắn không phát hiện, ngoại trừ Nhạc Phồn có chút khẩn trương kêu lên sư muội, mấy người khác hoàn toàn khí định thần nhàn, ngay cả Tô Tử Ngưng cũng cầm Càn Khôn Phiến vận sức chờ phát động, bình tĩnh nhìn xem hắn nhào về phía Tần Mặc Hàm.
Nam tử trong tay cường hãn linh lực còn chưa chạm đến y phục Tần Mặc Hàm, đã thấy trên người nàng một cỗ kim sắc quang mang mãnh liệt tỏa ra, khiến cho ánh mắt hắn bị chói đến đau buốt. Hắn lúng túng nghiêng đầu, trường kiếm trong tay cấp tốc đâm tới, chỉ là đâm vào một trận tàn ảnh kim quang, còn chưa kịp phản ứng, cổ tay hắn một trận đau đớn kịch liệt, kiếm trong tay rơi xuống đất, đồng thời phát giác nơi cổ họng trở nên lạnh lẽo. Chờ hắn tỉnh hồn thấy rõ cảnh tượng trước mắt, liền phát hiện Tần Mặc Hàm từ lúc nào đã ở phía sau, giữa đôi lông mày đạm mạc không gợn sóng, kiếm trong tay nàng lóe lên ánh vàng, gác tại trên cổ hắn.
Hắn vừa tuyệt vọng vừa không thể tin nổi, hắn rõ ràng Kim Đan đỉnh phong, vậy mà dễ dàng bị một người Kim Đan sơ kỳ đánh cho vô pháp chống đỡ!
Tô Tử Ngưng bên kia thở phào nhẹ nhõm, mặc dù nàng biết Tần Mặc Hàm có thể ứng phó, nhưng vẫn còn có chút lo lắng, giờ phút này nhìn Tần Mặc Hàm một chiêu kia nước chảy mây trôi tránh né đối phương xuất kiếm, tốc độ nhanh đến hoa mắt, Tô Tử Ngưng trong lòng nhịn không được kiêu ngạo cùng đắc ý, đi đến trước mặt nam tử kia hừ lạnh một tiếng: "Ngươi còn tưởng rằng bản thân chọn được quả hồng mềm, rất đắc ý có đúng không? Chọn trúng chính là đá tảng, ngươi chiêu này, Mặc Hàm nhà ta lúc Trúc Cơ đã dùng rồi, chậc chậc."
Người kia thần sắc hoàn toàn sụp đổ, một mặt tuyệt vọng, giờ phút này nghe Tô Tử Ngưng nói, càng thêm tức đến thổ huyết.
Một bên Tần Phóng cùng Tần Viễn đều im ắng nén cười, Tô cô nương biểu tình kia thật sự là vừa đáng yêu vừa muốn ăn đòn, chỉ là trong giọng nói tràn đầy đắc ý cùng tự hào thật sự không thể bỏ mặc.
Ngay cả Tần Mặc Hàm cũng không kìm được, trong mắt dao động tia tiếu ý, có chút bất đắc dĩ nhìn Tô Tử Ngưng, làm sao dáng vẻ giống như hài tử đang đòi đường.
Sau một khắc Tô Tử Ngưng cấp tốc phong bế lại linh lực của nam tử kia, chuyện Lam Hiên bạo phát vẫn còn để lại bóng ma trong nàng, mà một bên ba tên khác cũng bị Tần Phóng cùng Nhạc Phồn khống chế, đều bị phong linh lực.
Hai nam nữ bị trọng thương lúc này tiến đến, đối Tần mặc Hàm thật sâu thi lễ: "Mộ Tề cùng Phó Liên Y, đệ tử Thanh Sơn Môn, xin đa tạ Tần thiếu chủ ra tay tương trợ, đại ân đại đức suốt đời khó quên." Hai người chưa thấy qua Tần Mặc Hàm, nhưng biết rõ Tần gia có một vị thiếu chủ, bọn hắn có được lệnh bài cũng nhờ nàng đem đến công bằng, từ sau đại hội ở Vô Cực Tông, tên tuổi Tần Mặc Hàm đối với những môn phái nhỏ khắp đại lục như sấm bên tai, cơ hồ không ai không biết.
Hai người vốn mười phần chính khí kiên cường, giờ khắc này nhìn thấy Tần Mặc Hàm đều câu nệ phi thường, nhưng lại nhịn không được nhìn mấy lần, để Tô Tử Ngưng vừa không thoải mái vừa cảm thấy buồn cười.
"Khách khí, bất quá là vừa lúc đi ngang, các vị đã tốt chưa?"
"Không có việc gì. . . Không có việc gì."
Năm người kia khăn che mặt đều bị cởi xuống, Tần Mặc Hàm thoáng nhìn qua, cảm thấy bọn hắn đều lạ mặt, mà mấy người Tần Phóng cũng đồng dạng không biết.
Tô Tử Ngưng trầm mặt nói: "Đến cùng nói hay không, ai phái các ngươi tới?"
Bọn hắn đều ngậm miệng không nói, đại khái là phát hiện các nàng cũng không có ý định giết bọn hắn, vì vậy tỏ ra khá cương ngạnh.
Hai người Tần Phóng đem năm người kia lục soát một lần, thu được bốn tấm Hư Không Lệnh, vội đưa đến Tần Mặc Hàm: "Thiếu chủ."
Nhìn xem biểu tượng thân phận trên bốn tấm lệnh bài, Tần Mặc Hàm sắc mặt ám trầm: "Chủ nhân của những lệnh bài này đâu?"
Nam tử cầm đầu có chút kinh hoảng, ánh mắt trốn tránh: "Chúng ta đoạt lệnh bài liền. . . Liền đi."
"Nói bậy!" Mộ Tề con mắt xích hồng: "Các ngươi căn bản sẽ không để lại người sống, sợ bị vạch trần, ảnh hưởng các ngươi tiếp tục đoạt lệnh bài!"
Tần Mặc Hàm thần sắc kiềm chế phi thường, ngón tay đặt trên tấm lệnh bài, gân xanh trên mu bàn tay trắng nõn bạo khởi.
Nhạc Phồn cũng tức giận không kiềm được: "Đám ngụy quân tử kia luôn mồm nói muốn bồi dưỡng một nhóm hậu bối tài năng xuất chúng, cùng nhau liên thủ chống lại Ma Tộc! Hiện nay Ma Tộc chưa đến, lại chính mình đem những đồng đạo thiên phú xuất chúng đồ sát, quả thực điên rồ, đây không phải tự phá hủy bức tường thành của bản thân sao?"
"Là ta sai rồi." Tần Mặc Hàm buông xuống bốn tấm lệnh bài, ảo não nói. Vốn nghĩ là muốn giúp những môn phái nhỏ có được một chút tài nguyên tốt hơn, không ngờ mang đến họa sát thân cho bọn họ.
Tô Tử Ngưng nhìn nàng buồn bã tự trách, nghĩ đến nàng hao tổn rất nhiều tâm tư cuối cùng dẫn đến kết quả thế này, trong lòng càng bốc lên lửa giận, đôi mắt thẳng tắp nhìn nam nhân kia: "Thật không khai?" Nàng trải qua hơn tám trăm năm tang thương, lại chịu đựng ba mươi năm ở chốn luyện ngục Mai Cốt Chi Địa, bản thân là Ma Đế chuyển thế, trừ bỏ một kiếp này vẻ ngoài mềm yếu, từ trong xương vốn là khắc sâu sát ý cùng lệ khí, giờ phút này tỏa ra mãnh liệt để người kia nhịn không được run lên, hắn sống hơn năm trăm năm, đều chưa từng thấy qua nữ tử nào sát khí nồng đậm như vậy.
Tô Tử Ngưng cũng không cho hắn thời gian thư hoãn, trong tay linh lực phun ra, trực tiếp nắm lấy một người bên cạnh hắn, lạnh lùng nói: "Đều mở to mắt!"
Tên tu sĩ bị nàng bắt được mặt không chút máu, trước đó ở trên người hắn tìm thấy một tấm lệnh bài, Tô Tử Ngưng liền không chút khách khí, đem linh lực rót vào hồn phủ của hắn, trực tiếp câu đi hồn phách. Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong nháy mắt hắn liền ngã xuống co quắp trên mặt đất, để bốn người còn lại nhìn thấy không khỏi run sợ.
"Không nói cũng được, các ngươi quên thế gian này còn có sưu hồn thuật sao?" Loại cấm thuật cổ xưa này kỳ thực rất hiếm người biết đến, phần lớn bây giờ nhắc đến sưu hồn đó chính là dùng để nhìn ra thuộc tính hồn thể, hơn nữa một người cuộc đời dài dằng dặc ký ức tình cảm, rất khó tìm thấy được ký ức ngươi muốn, cho nên trước đó Lâm Thôi Diêm sưu hồn Tần Mặc Hàm, chỉ có thể nhận ra nàng không phải Lâm Khinh Trần, nhưng không thương tổn được tâm trí của nàng.
Có điều, sưu hồn thuật của Tô Tử Ngưng là do Tu Di truyền thừa lại, cảnh giới đã đạt thượng thừa, dĩ nhiên có thể đạt được phần ký ức nàng muốn, hôm đó sưu hồn Sóc Nhật, nàng bản ý là muốn lục soát ký ức của hắn, thế nhưng hắn không ngờ lại là ma tu, vì vậy nàng cũng không cần bại lộ bí thuật.
Nam tử cầm đầu không biết thực hư thế nào, thế nhưng giờ phút này hắn càng sợ hãi tác phong tàn nhẫn của Tô Tử Ngưng, các nàng biết rõ bọn hắn có chủ, thế mà vẫn không chút lưu tình đối bọn hắn ra tay đoạt mạng.
Hắn lập tức bất chấp mặt mũi, hoảng sợ cầu cứu Tần Mặc Hàm: "Tần thiếu chủ, ngài không thể như vậy, chúng ta đều là tu sĩ Kim Đan, ngài không thể giết năm người chúng ta!"
Tần Mặc Hàm đưa tay ngăn Tô Tử Ngưng tiếp tục động tác, nhìn nam nhân kia trong mắt tuôn ra một tia hy vọng cùng kinh hỷ, đạm nhạt nói: "Không nên cao hứng quá sớm, ta chỉ là không muốn làm bẩn tay của nàng, tội ác của các ngươi tuyệt không thể dung thứ, các ngươi theo một chủ nhân xem mạng người như cỏ rác, nên sớm biết có ngày này."
Dứt lời nàng nhàn nhạt liếc qua kẻ vừa bị rút đi hồn phách, liền nắm tay Tô Tử Ngưng trực tiếp rời đi: "Tần Phóng, lập tức truyền lời đến các gia tộc, nói hôm nay Tần gia ta công khai xử quyết những kẻ này, mời các nhà xem thật kỹ, ngày sau phàm là gặp lại việc như vậy, giết không tha!"
Tô Tử Ngưng sưu hồn thuật chính là cấm thuật, dùng nhiều đối nàng cũng không tốt, hơn nữa trực giác nói cho Tần Mặc Hàm biết, việc này không có đơn giản như vậy, những người này sợ rằng chỉ là con tốt thí.
"Ta nói, ta nói!" Nam tử cầm đầu thực sự không chịu được nữa, gấp giọng nói: "Là. . ." Thế nhưng lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên hai mắt tóe máu, run rẩy mấy lần liền cả người co quắp, tắt thở ngã xuống mặt đất.
________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đắc ý Tô Vũ Trực đồng học: Đây đều là trò trẻ con đối với vợ ta.
Bị áp Tô Vũ Trực: . . . Áp không nổi nàng dâu, chỉ có thể chơi phế liệu. (sương mù)