Xuyên Sách: Chim Sẻ Nhà Nhị Gia Thành Tinh Rồi

Chương 13

Vốn dĩ Lê Phi Phàm còn tưởng chuyện ở chung chỉ là lời nói đùa, nhưng sự thật chứng minh, người như Hoắc Uẩn Khải thường không biết đùa.

Căn phòng hắn ở được xây bằng gỗ thật, không trang trí bất cứ thứ gì bắt mắt nhưng lại lộ ra hơi thở sang trọng mà tinh tế. Giống hệt như mỗi lần Lê Phi Phàm nhìn áo sơ mi hắn mặc trên người, không đen thì trắng, chẳng có gì mới mẻ, nhưng chỉ cần nhìn kỹ sẽ phát hiện cổ tay áo của hắn có thêu hoa văn chìm bằng chỉ vàng. Cách ăn mặc khiêm tốn nhưng xa hoa ấy giống y như cảm giác hắn mang lại cho người khác.

Lê Phi Phàm ngồi lên ghế sô pha cạnh bàn, anh đưa mắt đánh giá xung quanh.

“Chỗ này có nhiều phòng như vậy, không cần thiết phải ở chung với nhau đâu nhỉ?”

Tiếng nước ào ào trong phòng tắm dừng lại. Không bao lâu sau, Hoắc Uẩn Khải mặc một bộ áo tắm dài màu đen sẫm đi ra.
Trên người hắn bao phủ đầy hơi nước, mái tóc ướt còn đang nhỏ giọt. Hoắc Uẩn Khải còn không thèm liếc nhìn Lê Phi Phàm một cái, hắn lấy một chai nước đá từ trong minibar rồi vặn nắp rót nước vào ly.

“Cậu nên hiểu rõ là mình đã khiến quá nhiều người tò mò.” Hoắc Uẩn Khải uống hai ngụm nước, hắn vừa cầm ly nước vừa xoay người nhìn sang Lê Phi Phàm: “Để tránh gây thêm phiền phức, không chỉ hôm nay mà về sau sẽ có không ít tình huống như vậy.”

Lê Phi Phàm khoanh tay: “Tình huống cần ngủ cùng nhau?”

“Là tình huống gặp dịp thì chơi.”

Hoắc Uẩn Khải bước trên thảm rồi ngồi lên ghế sô pha, hắn nói: “Tôi có thể cho cậu thêm một cơ hội.”

“Nghĩa là sao?”

“Cơ hội đổi ý.” Hoắc Uẩn Khải xoay ly pha lê trong suốt trong tay: “Tôi thấy được sự quyết tâm của cậu, mà biểu hiện trong khoảng thời gian này của cậu đúng thật là không tồi. Nhưng chắc cậu cũng hiểu rõ bản chất của việc ‘chỉ có danh hão’ và ‘làm thật’ rất khác nhau. Chỉ cần cậu nhường nhịn, không gây ra chuyện gì đến khi tôi không cần cái thân phận này của cậu nữa, tôi cam đoan lúc đó Ngọc Kinh Viên chính là chốn về an toàn của cậu, thế nào?”
Lê Phi Phàm ngồi lên tay vịn ghế sô pha của Hoắc Uẩn Khải.

Vị trí ngồi của anh cao hơn đối phương.

“Nhị gia.” Lê Phi Phàm mở miệng.

Hoắc Uẩn Khải cũng không để ý anh ngồi ở đâu, hắn vẫn giữ im lặng.

Lê Phi Phàm: “Mặc dù nói ra có thể anh sẽ không tin, nhưng giấc mộng lớn nhất đời này của tôi là nằm ăn chờ chết, không cần vất vả làm việc nhưng vẫn có tiền tiêu. Dù chỉ có một chút khả năng, tôi vẫn sẽ đồng ý, thật đấy.”

Hoắc Uẩn Khải: “Còn nếu từ chối thì là do cái thứ được gọi là ‘giá trị’ trong miệng cậu?”

“Vì hạnh phúc của anh.”

Lê Phi Phàm không màng hình tượng ngồi vắt chân trên tay vịn của ghế. Hai tay anh chống về phía trước, nghiêng đầu nhìn Hoắc Uẩn Khải bên cạnh rồi chân thành nói: “Tin tôi đi, hôm rơi xuống hồ có một vị thần tiên báo mộng nói cho tôi biết trong mệnh của anh thiếu… thiếu quý nhân.
Tuy sự nghiệp của anh rất thành công, nhưng con đường tình cảm lại không ngừng nhấp nhô, cho dù cuối cùng có tu thành chính quả thì cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, có cũng được mà không có cũng được.”

Thật ra phải trách tác giả.

Phần quan trọng của cốt truyện nằm ở đoạn mấy người đàn ông đều yêu Thư Dịch Khinh, còn với chính chủ thì nửa phần trước toàn là hiểu lầm, nửa đoạn sau lại khiến cho người ta cảm giác ‘sự nghiệp của Hoắc Uẩn Khải thành công, đánh bại những người đàn ông khác và ở bên nhân vật chính thụ’ là điều rất tự nhiên và đúng logic.

Quan tâm là có, bảo vệ là thật, còn cảm giác tim đập thình thịch, tình sâu như biển ấy à? Dù sao một nhà đầu tư như anh không nhìn thấy. Ví dụ nói đến những chuyện hoành tráng mà nguyên chủ làm đi, nếu không phải gãy xương thì chính là đổ máu, nhưng khi công chính xuất hiện diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân thì pháo hôi lập tức bùm một cái biến mất luôn.
Lúc cải biên, Lê Phi Phàm yêu cầu biên kịch khắc họa và làm tuyến tình cảm tinh tế hơn, nhưng anh vẫn chưa kịp thực hiện.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, anh đang ở trong chính quyển tiểu thuyết đó.

“Ý cậu nói, cậu chính là quý nhân của tôi?” Hắn nhướng mày hỏi.

Từ góc độ của hắn mà nói, Lê Phi Phàm rất khác so với lúc trước.

Ban đầu hắn không có ấn tượng với người này, mà nhà họ Thư ngàn vạn lần không nên có mối liên hệ với Hoắc Kính, cho nên khi hắn điều tra ra bèn lập tức sắp xếp đưa Thư Dịch Khinh ra nước ngoài. Từ nhỏ Thư Dịch Khinh đã thích đi phía sau hắn, bọn họ quen biết từ thuở thiếu niên cho tới tận hôm nay, tình cảm không phải tầm thường. Hắn đã quen việc bao dung và bảo vệ cậu ta hai phần, đơn giản vì hắn muốn bảo vệ cho một hình mẫu mà cả đời này hắn và Trì Cận mãi mãi không trở thành được.
Còn Lê Phi Phàm, người tìm ra anh nói anh giống Thư Dịch Khinh, hắn không quan tâm mấy, ném người vào Ngọc Kinh Viên là xong chuyện.

Tác dụng của vật thay thế luôn có hạn, hắn không cần giữ anh lại quá lâu.

Điều khiến hắn thật sự có ấn tượng là ngày tổ chức tiệc ở Ngọc Kinh Viên.

Lúc đầu thoạt nhìn anh chỉ giống một vật trang trí đẹp mắt khiến nhiều người tranh nhau quan sát, nhưng nếu đến gần xem thì sẽ bị anh đâm lưỡi dao sắc bén xuyên qua bàn tay, hơn nữa trên đó còn có độc. Đây là kiểu người mà nhà họ Hoắc ghét nhất, nhưng cũng là kiểu thích hợp với yêu cầu của Hoắc Uẩn Khải nhất.

Sau đó, cảm giác tồn tại của anh đột nhiên cao lên.

Anh kiêu ngạo nhưng lại có thể phối hợp ăn ý với hắn, loại cảm giác kỳ lạ này khiến người khác theo bản năng cảnh giác.
Cao Thăng nói chứng tim đập nhanh của anh có thể liên quan đến trạng thái tinh thần căng thẳng, chứng minh anh cũng biết sợ hãi chứ không phải là tay già đời không sợ thứ gì. Mà người có nỗi sợ thì rất dễ bị khống chế.

Lê Phi Phàm có thể nói yêu ai đó ngay trước mặt mọi người vào một giây trước, giây tiếp theo lại chế giễu người ta.

Thoạt nhìn anh như không có chuyện gì, vẫn cười một cách vô tư lự, sau đó bỗng dưng đẫm mồ hôi rồi trực tiếp vào bệnh viện vì tim đập nhanh. Lê Phi Phàm cũng có thể thẳng thắn bàn điều kiện nói muốn tiền muốn danh muốn lợi ích, sau đó lại có thể bịa chuyện mình rơi xuống nước gặp phải thần tiên.

Một người thoạt nhìn vô cùng dứt khoát, nhưng ngược lại cũng đầy mâu thuẫn.



Trừ khi đặt Lê Phi Phàm dưới mí mắt để trông coi, nếu không thì anh ở đâu cũng không an toàn.
Hoắc Uẩn Khải không nhớ rõ đã bao lâu chưa cảm nhận được loại cảm giác uy hϊếp khó nắm bắt này .

Lê Phi Phàm hoàn toàn không biết Hoắc Uẩn Khải đang nghĩ gì khi nhìn mình, anh chỉ cảm thấy bản thân mãi mãi không hiểu được người này. Bạn cảm thấy hình như hắn đang đánh giá bạn, nhưng trên thực tế, chẳng có gì lọt vào trong mắt hắn.

Đoán không ra thì không đoán nữa.

Không làm được thì đầu hàng.

Bây giờ người ta là kim chủ ba ba, tài lực mà hắn có thể cung cấp rõ ràng mạnh hơn hẳn so với mối làm ăn mà ngày xưa Lê Phi Phàm phải uống một đống rượu mạnh với mấy nhà đầu tư lõi đời mới có được. Anh phải biết lúc nên nhường thì phải nhường, nên cúi đầu thì phải cúi đầu.

Lê tổng cầm được thì cũng buông được.

“Đúng, quý nhân.” Lê Phi Phàm lại rời khỏi tay vịn, trực tiếp ngồi sang bên cạnh Hoắc Uẩn Khải.
Anh tựa lên ghế sô pha, một tay chống đầu nhìn Hoắc Uẩn Khải nói: “Chắc chắn anh nghĩ là tôi bịa chuyện, đánh cược đi.”

Hoắc Uẩn Khải nhìn lướt qua tư thế của anh: “Tôi không đánh cược với cậu.”

“Vì sao?” Lê Phi Phàm hỏi.

Hoắc Uẩn Khải chuyển mắt sang nhìn ánh nước trong ly pha lê, mở miệng nói: “Đánh cược nghĩa là không nắm chắc, không nắm chắc nghĩa là nguy hiểm, mà nguy hiểm sẽ lấy mạng của cậu.”

Câu cuối cùng Hoắc Uẩn Khải vừa nhìn anh vừa nói.

Lê Phi Phàm chợt phát lạnh trong lòng.

Thật ra Hoắc Uẩn Khải đã nói nhiều hơn một ít so với hồi đầu anh mới gặp. Hắn sẽ giữ thể diện cho anh lúc ở bên ngoài, nếu ở riêng cũng sẽ đáp lại những lời nói vu vơ của anh. Chẳng qua trong lời của hắn luôn nửa thật nửa giả, có vài phần thăm dò, đôi khi có hàm ý khác, rất khó để người khác có thể phán đoán được. Tuy nói là xã hội pháp trị, nhưng ở thế giới này thì cũng khó mà chắc. Trong cuốn tiểu thuyết máu chó này thì đấu súng, mưu sát, ám sát, cái gì mà chẳng có.
“Không cược thì thôi, mà tôi sẽ không đổi ý đâu, bởi vì tôi có lý do bắt buộc phải ở lại.” Lê Phi Phàm quay người nằm ngửa, anh thở dài: “Nhị gia, đồng ý một yêu cầu của tôi đi.”

“Nói thử xem.”

Lê Phi Phàm nghiêng đầu: “Chờ khi anh cảm thấy tôi không còn tác dụng thì hãy thả tôi đi.”

Hoắc Uẩn Khải nhìn anh vài giây: “Sao cậu lại nghĩ tôi sẽ không thả cậu đi?”

“Có nhiều lý do lắm.” Lê Phi Phàm quay đầu nhìn lên trần nhà, lần lượt liệt kê: “Trước chưa nói tới tôi đang sống với một thân phận rất nguy hiểm, nhỡ đâu anh coi tôi là tên lừa đảo hoặc đơn giản chỉ là ngứa mắt tôi, quan trọng nhất là tương lai nếu tôi lỡ động lòng với anh thì chẳng phải sẽ bị anh bắn một phát đi đời luôn ư.”

Lần đầu tiên Hoắc Uẩn Khải lộ ra vẻ mặt khó nói thành lời.
Sau đó hắn nhàn nhạt nói.

“Tôi không tùy tiện gϊếŧ người.”

“Anh có thể tìm người khác ra tay thay.” Lê Phi Phàm nói.

Hoắc Uẩn Khải: “Cậu muốn chết lắm à?”

“Tôi mà muốn chết thì cần gì phải nói nhảm với anh nhiều như vậy?”

Hiển nhiên Hoắc Uẩn Khải không muốn nói nhảm nhiều với anh.

Hắn đặt ly xuống, tiện tay rút một quyển sách trên giá trong im lặng.

Lê Phi Phàm cũng không biết bản thân làm sao nữa. Khác với hôm ở bệnh viện, có lẽ do đã bước vào không gian riêng tư của Hoắc Uẩn Khải nên đột nhiên ham muốn giao lưu của anh mới cao lên.

Đây chính là Hoắc Uẩn Khải, là người nắm trong tay quyền sống chết của anh.

Hắn cũng là cấp trên, là lãnh đạo, là đồng bọn hợp tác trong tương lai, là túi tiền to của anh.

Cuộc sống nằm không cũng ra tiền trong tương lai đều phải dựa vào vị này.
Hoắc Uẩn Khải không ngẩng đầu lên, hắn lật qua một trang giấy rồi nói: “Ánh mắt cậu nhìn tôi như đang nhìn một mâm thức ăn, còn tiếp tục nhìn tôi chằm chằm thì đêm nay ngay cả sàn nhà cậu cũng không có.”

“Sao có thể.” Lê Phi Phàm liếc qua tóc của hắn: “Anh không sấy tóc sao? Vẫn còn ẩm ướt.”

“Không sấy.”

“Tôi có thể cống hiến chút sức lực.”

Cuối cùng Hoắc Uẩn Khải cũng ngẩng đầu khỏi những trang sách, hắn nhìn anh: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Từng chút từng chút một thâm nhập vào cuộc sống của anh, sau đó khiến anh không thể rời khỏi tôi.” Lê Phi Phàm nói: “Bắt đầu từ cuộc sống hằng ngày của anh, bưng trà rót nước, quan tâm hằng ngày, lúc nào tôi cũng sẽ để ý.”

“Đó là việc của bảo mẫu.”



“Tôi không chê vất vả.”

“Giả vờ thế đủ rồi, cút đi tắm rửa rồi tự nằm dưới đất mà ngủ đi.”
Lê Phi Phàm quay người bĩu môi đứng lên, anh rẽ mái tóc thành hai nửa làm lộ ra cái ót, đi chân trần vào phòng tắm.

Hoắc Uẩn Khải liếc mắt nhìn bóng dáng anh một cái, sau đó lại cúi đầu đọc quyển sách trong tay.

Nửa tiếng sau, Lê Phi Phàm đã tắm xong.

Tóc của anh dài hơn tóc của Hoắc Uẩn Khải nên ướt nhiều hơn, anh vừa mở cửa vừa hỏi: “Tôi quên mang theo dao cạo râu, tôi sử dụng cái trong phòng tắm được không?”

Hoắc Uẩn Khải vẫn giữ nguyên tư thế lúc anh đi vào.

Hắn ngẩng đầu nhíu mày nhìn anh: “Trong ngăn kéo có cái mới.”

“À.” Lê Phi Phàm đóng cửa rầm một cái.

Mười phút sau, anh lại đi ra.

Tóc sấy khô, cằm sạch sẽ, vừa đi vừa thô bạo thấm toner dành cho nam ở trên mặt.

Anh chế giễu: “Tiết trời thành phố Thịnh Kinh khô thật, bây giờ mới tháng mấy, dùng sữa rửa mặt rồi mà vẫn cứ khô như xi măng trét tường.”
Hoắc Uẩn Khải đã chuyển từ ghế sô pha lên giường.

Hắn nói: “Có thể là sản phẩm của cậu có vấn đề.”

Lê Phi Phàm đi qua kéo chăn nệm từ trong ngăn tủ ném xuống đất, động tác như đang tức giận. Anh nói: “Tôi còn cách nào đâu, người đàn ông muốn anh duy trì được sắc đẹp lại không chịu tiêu tiền cho anh, đúng là chả được cái nết gì.”

Hoắc Uẩn Khải liếc mắt nhìn anh rồi ném gối đầu qua.

Lê Phi Phàm nhìn gối đầu dưới chân mình thì hết chỗ nói.

“Anh thật sự định để tôi ngủ trên mặt đất?”

Hoắc Uẩn Khải không ngẩng đầu lên: “Ừm.”

Lê Phi Phàm: “…. Xem như anh giỏi.”

Đời này Lê đại thiếu gia chưa từng phải nhịn nhục như vậy.

Một giờ sau, trong phòng chỉ còn ánh trăng mơ hồ ở ngoài cửa sổ chiếu vào.

Lê Phi Phàm: “Ngủ chưa?”

Không tiếng động.
Lê Phi Phàm: “Tôi nghe nói những người có thân phận như anh đều không để ai đến gần? Anh để tôi ở cùng một phòng mà không sợ tôi được người khác phái tới nằm vùng sao?”

Lê Phi Phàm: “Có lẽ trong tay tôi có nhiệm vụ ám sát gì đó?”

Vẫn không có tiếng động.

Lê Phi Phàm: “Cần phục vụ không Nhị gia, loại phục vụ tới bến ấy. Tôi cam tâm tình nguyện, nói đến cùng anh vẫn được lời.”

Lê Phi Phàm: “Một người đàn ông như anh phải thủ thân như ngọc thế làm gì?”

Lê Phi Phàm: “Bây giờ nếu tôi bò lên giường chắc anh sẽ không có ý kiến nhỉ.”

Cuối cùng.

“Nói xong?” Hoắc Uẩn Khải lên tiếng.

Lê Phi Phàm: “….Chưa.”

Hoắc Uẩn Khải: “Không chịu yên đúng không.”

Lê Phi Phàm cắn răng: “Bởi vì sàn nhà thật sự mẹ nó quá cứng!”

Hoắc Uẩn Khải: “Sô pha to đùng ở kia, tôi nên khen cậu nghe lời hay là nói cậu ngốc?”
Lê Phi Phàm: “…”

Hoắc Uẩn Khải: “Lên đó nằm nhớ mang theo não.”

“Tôi mà nghe thấy một câu nào nữa thì cậu khỏi cần ám sát, cứ tự sát đi.”

Bình Luận (0)
Comment