Xuyên Sách: Chim Sẻ Nhà Nhị Gia Thành Tinh Rồi

Chương 41

Thật ra Lê Phi Phàm không để tâm chuyện Tần Tiêu chủ động đến tìm mình cho lắm.

Nhưng Hoắc Uẩn Khải nghe xong câu “Là vàng cũng sẽ không ở” của Lê Phi Phàm, hắn cũng bị phản ứng quá gay gắt của anh làm sửng sốt, sau đó khóe miệng không khỏi nhếch lên nở một nụ cười nhẹ, mà đầu óc Lê Phi Phàm thì vẫn luôn quay cuồng.

Không phải mình điên thì là hắn điên, Lê Phi Phàm thầm nghĩ.

Tối hôm đó, nhà họ Tưởng sắp xếp cho họ một căn phòng.

“Ông lão nhà họ Tưởng tìm anh nói chuyện gì đó?” Lê Phi Phàm mở cửa vào trước, vừa mở vừa hỏi hắn.

Hoắc Uẩn Khải đi sau anh, trở tay đóng cửa lại: “Mấy năm trước nhà họ Tưởng đầu tư vào hai mỏ khoáng sản ở Liêu Thành, nhưng năm nay người con trai thứ ba của ông ấy được thăng chức và chuyển đến đúng Liêu Thành, để không ảnh hưởng đến tiền đồ của ông ta, nhà họ Tưởng muốn rút khỏi đó.”
Lê Phi Phàm không nắm rõ những chuyện này lắm.

Phạm vi những hạng mục nhà họ Hoắc tham gia rất lớn, ngoại trừ việc kinh doanh trong tập đoàn, phần lớn mọi việc trong gia tộc đều không thể tách rời với các gia tộc lớn ở Thịnh Kinh.

Lê Phi Phàm ở phía trước vừa đi vừa cởϊ qυầи áo của mình.

Caravat, áo khoác, tất.

Đi đến đâu cởi đến đó.

Thật ra bình thường ở những nơi khác anh sẽ không làm vậy đâu, chỉ khi ở phòng mình anh mới tùy ý vậy thôi, nhưng vì lúc này anh đang mải nghĩ những lời Hoắc Uẩn Khải nói với mình nên mới vô thức làm vậy.

Lê Phi Phàm cởi cúc cổ áo rồi quay người lại hỏi hắn: “Vậy nên ông Tưởng có ý gì, muốn anh giúp ông ấy một tay à?”

Anh vừa dứt lời thì lúng túng khi nhìn thấy thứ gì đó trong tay Hoắc Uẩn Khải.

Đó là cà vạt và quần áo anh vứt trên mặt đất.
Hoắc Uẩn Khải tiến lên vài bước, vắt quần áo của anh lên tay vịn ghế sofa, trả lời anh: “Không phải, chỉ có thể nói là trao đổi thông tin, dù sao khu mỏ cũng không nhỏ, bất cứ gia tộc nào muốn có nó cũng phải cân nhắc một hai, hơn nữa nhà họ Tần cũng đã nhìn chằm chằm miếng thịt béo bở này lâu rồi.”

“Nhà họ Tần?” Lê Phi phàm chỉ đành bỏ lơ động tác của hắn, coi như không nhìn thấy gì cả.

Anh ngồi lên ghế sofa rót cho mình một ly nước, lại rót thêm một ly nữa, vừa làm vừa cau mày nói: “Nhắc đến nhà họ Tần mới nhớ, cái tên Tần Tiêu rốt cuộc bị làm sao vậy?

Tôi thấy hắn ta làm việc trắng trợn như vậy, nhưng trước đây lại chưa nghe thấy tên người này bao giờ.”

Hoắc Uẩn Khải đi qua cúi người xuống lấy cốc nước đã được rót sẵn trong tay anh.

“Tôi cũng không biết rõ về Tần Tiêu này lắm.” Hoắc Uẩn Khải đứng đó, nhìn Lê Phi Phàm đang ngồi trên sofa: “Lúc Tần Bách Dạ trở mình vang danh khắp nơi, coi như hắn ta đã tiếp quản nhà họ Tần một cách chính đáng, người ngoài cũng không để ý quá nhiều đến con trai của chú hắn ta.”
Lê Phi Phàm gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Hoắc Uẩn Khải nói tiếp: “Nhưng tôi nghe nói cái tên Tần Tiêu đó quả thật đã gây ra không ít rắc rối cho Tần Bách Dạ, cậu bớt tiếp xúc với cậu ta đi.”

“Tôi biết rồi.” Lê Phi Phàm nói.

Anh uống hết cốc nước, đứng dậy đi về phía giường, sau đó nằm nhoài ra giường, hai mắt nhắm chặt, cả người không thèm nhúc nhích.

Hoắc Uẩn Khải thấy anh không động đậy nữa: “Không tắm à?”

“Thôi không tắm đâu.” Giọng nói của Lê Phi Phàm nghe có chút buồn bực, quay đầu vào trong: “Mệt.”

Hiện giờ quả thật cũng đã muộn rồi.

Anh nằm trên giường không đến một phút đã bắt đầu mơ mơ màng màng, trong lúc mơ màng anh nghe thấy tiếng Hoắc Uẩn Khải mở cửa vào phòng tắm, nghe thấy tiếng bước chân đi quanh phòng của hắn. Khi tỉnh lại lần nữa thì anh thấy Hoắc Uẩn Khải luồn một tay vào nách anh định bế lên, mặt anh thì đối diện với lồng ngực hắn, có lẽ hắn muốn anh được nằm với tư thế thoải mái.
Rõ ràng là Hoắc Uẩn Khải đã tắm rửa xong, mùi thơm thoang thoảng trên người hắn xộc vào mũi anh, lại thêm động tác cúi người nên phần ngực bị lộ hẳn ra một mảng lớn, ít nhiều cũng có chút chói mắt.

Lê Phi Phàm cụp mắt xuống là có thể lờ mờ nhìn thấy cơ bụng của hắn, đầu óc vẫn chưa kịp tỉnh táo thì miệng đã chạy trước: “Nhị gia, dáng người của anh cũng xịn quá nhỉ?”

Dứt lời anh bèn thò tay vào.

Nhưng móng vuốt vươn đến giữa đường thì bị giữ lại, Lê Phi Phàm ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn.

Hoắc Uẩn Khải cụp mắt xuống, nhàn nhã hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

“Sờ một tí.” Lê Phi Phàm chớp mắt.

Hoắc Uẩn Khải buông tay anh ra, thấy anh tỉnh lại rồi thì đứng dậy: “Tự sờ mình đi.”

“Sờ mình thì có gì hay chứ.” Lê Phi Phàm vừa phàn nàn vừa lăn một vòng trên giường, lăn đến chỗ muốn ngủ, khẽ ngáp một cái nhìn Hoắc Uẩn Khải đi vòng xuống cuối giường, uể oải nói: “Chúng ta thân thiết như vậy, sờ một tí anh cũng có mất miếng thịt nào đâu.”
Hoắc Uẩn Khải vén chăn phía bên kia lên rồi ngồi xuống, cầm đồng hồ trên nóc tủ đầu giường liếc nhìn thời gian.

Sau khi xem xong hắn lại để về vị trí cũ, nhấc chân lên giường nằm.

“Ngủ đi.” Hắn tắt đèn đầu giường rồi nói.

“Không ngờ anh lại keo kiệt thế.” Lê Phi Phàm nhắm mắt lại nói: “Đổi lại là anh muốn sờ tôi thì tôi cũng chẳng nói gì đâu.”

Bầu không khí bỗng chốc yên lặng mất mấy giây.

Hoắc Uẩn Khải nói: “Cậu vẫn luôn như này à?”

“Gì cơ?”

“Ngủ không đủ và lúc mới tỉnh giấc, đầu óc không tỉnh táo.”

Lê Phi Phàm nghĩ một lúc: “Anh đang mắng tôi đầu óc có vấn đề à?”

“Ý tôi là muốn cậu nghĩ kỹ đã rồi hãy nói chuyện với tôi.”

Sau này khi Lê Phi Phàm nhớ lại buổi tối hôm nay, đầu óc đều trống rỗng, chỉ nhớ đến cơ thể dù nam hay nữ thấy rồi đều muốn lên giường cùng mà mình nhìn thấy kia. Vì không để càng so sánh càng bi thương, anh còn cố tình đến phòng tập gym. Chỉ là hiệu quả vừa chậm lại vừa lâu, khiến anh rất khó chịu.


Điều duy nhất được coi như vui vẻ đó là cuối cùng Cao Thăng cũng trở về.

“Lần đầu tiên tôi thấy cậu nhìn tôi mà hai mắt phát sáng như vậy đấy.” Cao Thăng nói.

Tên nham hiểm đi công tác nửa tháng mà vẫn trông giống lưu manh giả danh tri thức này cầm cặp táp đến Ngọc Kinh Viên báo cáo tình hình cho Hoắc Uẩn Khải. Xong xuôi anh ta còn phải kéo lấy Lê Phi Phàm hỏi cảm tưởng của anh khi phải làm trợ lý lâm thời nửa tháng qua.

“Phát sáng cái gì, có mà anh mù ấy.”

Hôm nay là chủ nhật, Lê Phi Phàm tìm chú Phúc xin hai chiếc cần câu để ngồi trên bệ gỗ phía trước đình nghỉ mát.

Anh đưa một chiếc cần câu cho Cao Thăng: “Đừng nói là anh đến do thám xem liệu tôi có thật sự cướp lấy vị trí của anh không đấy? Yên tâm 120% đi, có cho không tôi cũng chẳng thèm.”

Cao Thăng mỉm cười, không phản bác lời anh nói, còn nghiêm túc ngồi xuống cùng anh.
Anh ta để cặp táp ở bên chân, nghiên cứu nửa ngày trời cũng không làm ra được trò trống gì với chiếc cần câu trên tay, bỗng nhớ ra điều gì đó: “Sao tôi nhớ đây là một ao sen, không nuôi cá mà nhỉ, cậu định câu gì vậy?”

Lê Phi Phàm tiện tay bốc một ít thức ăn cho cá từ trong hộp đựng bên cạnh rắc xuống ao, nhất thời một đám cá cảnh trắng trắng đỏ đỏ thi nhau lao lên mặt nước. Anh nói: “Trước đây quả thật không nuôi cá, nhưng chẳng phải giờ có rồi sao, Nhị gia cố ý sai người chọn mấy loài quý quý đấy. Là vì lần trước tôi nói với anh ta, ban đầu tôi bị rơi vào trong ao này, may là không có cá, nếu không có khi tôi đã táng thân trong bụng cá lâu rồi. Anh xem, vừa nghe vậy xong anh ta lại đi nuôi một đống cá như này, rõ ràng là đang cố ý nhằm vào tôi mà.”

Lê Phi Phàm nói rất thản nhiên, khiến Cao Thăng phải nhìn anh mấy lần.
Đầu tiên, Hoắc Uẩn Khải không phải là một người nhàm chán như vậy, hai là nếu như thật sự như vậy, Lê Phi Phàm lại chẳng vớt hết đống cá trong ao này lên gϊếŧ luôn rồi ấy chứ.

Cao Thăng liếc nhìn đám cá dưới chân, nói: “Đây là cá Koi sẽ đem lại may mắn đến cho người nuôi trong truyền thuyết đấy hả, nếu như thật sự ăn cậu thì chẳng phải chúng là cá Piranha sao.”

Lê Phi Phàm khịt mũi không nói gì.

Mặc dù anh cũng không biết rõ tại sao Hoắc Uẩn Khải lại làm chuyện này, nhưng chắc không phải vì anh nói mình xui xẻo nên hắn mới nuôi một đám cá Koi để anh xua đuổi vận xui đâu nhỉ.

Cao Thăng nói tiếp: “Nhị gia có biết cậu muốn câu cá của ngài ấy lên ăn không?”

“Ai nói tôi muốn ăn?” Lê Phi Phàm trợn trắng mắt nhìn anh ta: “Anh trở về rồi, đúng lúc Nhị gia vẫn đang bận, không cho phép tôi thả lỏng bản thân hưởng thụ thú vui câu cá à?”
Hiện giờ là buổi chiều, thời tiết bắt đầu vào mùa hạ khiến nhiệt độ càng ngày càng cao.

Trong ao sen xanh rợp bóng lá, buổi chiều trông nhàn hạ thoải mái lạ thường.

Cao Thăng ngồi chơi cùng anh nửa ngày trời, cuối cũng nói cho anh biết một tin.

“Tôi nghe Nhị gia nói Tần Tiêu từng đến tìm cậu à?” Cao Thăng hỏi.

Lê Phi Phàm dựa vào ghế mơ màng muốn ngủ, hỏi ngược lại anh ta: “Từng gặp nhau trong tiệc mừng thọ ở nhà họ Tưởng trước đó, sao vậy?”

“Hôm qua Thư Dịch Khinh nhập viện rồi.”

“Hả?”

Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi Thành Dư Nam bị thương, Lê Phi Phàm nghe được tin về Thư Dịch Khinh, anh không biết tại sao Cao Thăng lại nhắc đến cậu ta.

Quả nhiên câu nói tiếp theo của Cao Thăng là: “Do Tần Tiêu làm đấy.”

“Chuyện này có liên quan gì đến Tần Tiêu?” Lê Phi Phàm hào hứng hẳn lên, không biết tại sao hai người này lại dính dáng đến nhau.
Cao Thăng nói: “Sau khi Thư Hoài Hữu bị bắt thì nhà họ Thư đã không ổn rồi, không biết tại sao Thư Dịch Khinh lại đến cầu cạnh nhà họ Tần. Trước đây cậu ta từng vào Hoắc thị, hiện giờ qua lại mật thiết với nhà họ Tần như vậy, trước sau gì cũng là một tai họa ngầm. Trước đó Nhị gia vẫn luôn dặn tôi chú ý một chút, kết quả là những chuyện khác không xảy ra, mà lại nghe nói hôm qua Thư Dịch Khinh đến nhà họ Tần bị Tần Tiêu thả chó dọa sợ mất mật, ngã từ cầu thang xuống bất tỉnh.”

Lê Phi Phàm: “...”

Anh quả thật lờ mờ nhớ ra được trong truyện có nhắc đến việc Thư Dịch Khinh rất sợ chó.

Nhưng bị dọa ngất ngã từ cầu thang xuống thì đúng là có chút thảm.

Tần Tiêu nhắm vào Thư Dịch Khinh cũng chẳng có gì lạ, dù sao hắn ta cũng hận Tần Bách Dạ đến tận xương tủy, hiện giờ Thư Dịch Khinh và nam thứ qua lại mật thiết, bị liên lụy cũng là lẽ thường tình.
Tần Tiêu là một tên thần kinh, chỉ có điều không biết tuyến tình cảm của nhân vật chính và nam thứ phát triển đến đâu rồi.

“Tần Bách Dạ có thái độ gì?” Lê Phi Phàm hỏi.

Cao Thăng nói: “Nghe nói là rất tức giận, có người tận mắt nhìn thấy anh ta bế Thư Dịch Khinh đến bệnh viện, vẫn luôn ở đó đến khi cậu ta tỉnh lại.”

Dù Tần Bách Dạ có mấy phần thật lòng với Thư Dịch Khinh, thì ít nhất ngoài mặt hắn vẫn làm tròn chức trách của xưng hô “anh Tần” này.

Lê Phi Phàm nhìn Cao Thăng với ánh mắt trêu chọc, nói: “Không ngờ anh đi công tác cách xa ngàn dặm mà tai mắt lại tinh thế đấy.”

“Đành chịu thôi, phải làm tròn bổn phận mà.”

Cuồi cùng Cao Thăng nói với anh: “Cái tên Tần Tiêu đó Nhị gia bảo tôi điều tra rồi, cậu ta làm việc chẳng bao giờ có logic, chỉ dựa vào cảm tính, ra tay rất tàn nhẫn. Cậu ta tìm cậu nhưng cậu không đồng ý, có khi cậu ta sẽ ghi thù cũng nên. Thêm vào đó nếu để Tần Bách Dạ biết cậu có dây dưa đến Tần Tiêu, sợ là cậu sẽ bị lôi vào cuộc tranh đấu của nhà họ Tần, gặp phiền phức với cả hai bên. Thư Dịch Khinh chính là một ví dụ, cậu phải cẩn thận một chút.”
Lê Phi Phàm gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ chắc hẳn sẽ không liên quan gì đến mình đâu.

Thư Dịch Khinh dính phải chuyện xui xẻo này hoàn toàn là vì cậu ta là nhân vật chính.

Vốn dĩ cậu ta và Tần Bách Dạ có tuyến tình cảm, hiện giờ xuất hiện thêm một Tần Tiêu có tác dụng thúc đẩy tuyến tình cảm này phát triển, mà tuyến tình cảm chủ chốt giữa Hoắc Uẩn Khải và Thư Dịch Khinh hiện giờ khiến Lê Phi Phàm cảm thấy bị lệch nghiêm trọng.

Ngoại trừ lúc đầu Hoắc Uẩn Khải muốn nắm lấy nhà họ Thư, nhưng sau này mọi chuyện không ổn nên hắn đã lựa chọn rút lui.

Lợi ích của việc hắn không tham gia chính là Lê Phi Phàm cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều.

Chỉ là không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Lê Phi Phàm ngẩng đầu nhìn bầu trời, thất thần trong chốc lát.

Đúng lúc có một đám mây bay qua, che ngang mặt trời.
Nổi gió rồi.



“Hai người nhàn nhã thật đấy nhỉ.” Đúng lúc này, phía sau bọn họ có người đi tới.

Lê Phi Phàm quay đầu lại nhìn.

Là Trì Cận và Thành Dư Nam.

Lê Phi Phàm hơi bất ngờ nhìn Thành Dư Nam mới mọc một tầng chân tóc màu đen, nói với Trì Cận ở bên cạnh: “Hai hôm trước gặp anh ở nhà họ Tưởng, chẳng phải anh còn nói mấy hôm nữa anh ta mới xuất viện sao? Sao ra viện sớm vậy?”

“Vết thương gần lành hẳn rồi.” Thành Dư Nam tự mình trả lời, anh ta nói: “Dưỡng bệnh ở đâu cũng vậy.”

Lê Phi Phàm cũng không biết đầu óc mình liên tưởng kiểu gì.

Anh vừa mở miệng đã nói: “Anh vội ra viện như vậy, không phải là vì bệnh viện Thư Dịch Khinh đến lại vừa đúng là bệnh viện anh ở đấy chứ?”

Thành Dư Nam sửng sốt, nhìn phản ứng của anh ta Lê Phi Phàm biết là mình đã đoán trúng rồi.
Quào, máu chó ghê.

Lê Phi Phàm cũng không hỏi là do anh ta không muốn gặp lại hay do sợ mình sẽ mềm lòng nữa.

Lần bị thương lần này của anh ta quả thật trông khá nghiêm trọng.

Lê Phi Phàm nhìn gương mặt gầy hóp lại của Thành Dư Nam, khẽ đá Cao Thăng ngồi bên cạnh nói: “Dịch sang bên kia đi, nhường chỗ cho người bệnh một tí.”

Cao Thăng trực tiếp đứng dậy chào hỏi, cười nói: “Mọi người ngồi đi, tôi cũng chuẩn bị về rồi.”

Lê Phi Phàm cười nhạo: “Không ở lại ăn cá à?”

“Cậu ăn một mình đi.” Cao Thăng cầm cặp táp của mình lên, bổ sung thêm một câu: “Nếu như cậu có thể câu được.”

Hai người còn lại là khách quen của Ngọc Kinh Viên, qua đêm ở đây cũng là chuyện bình thường.

Chú Phúc lúc nào cũng chuẩn bị sẵn phòng dành cho họ, chẳng qua hiện giờ người đến tìm Lê Phi Phàm cũng không ít, ví dụ như Hoắc Thất hay Tưởng Huân, chỉ cần có người đến, chú Phúc chắc chắn sẽ giữ họ lại qua đêm.
Lê Phi Phàm nhìn Thành Dư Nam ngồi xuống bên cạnh mình, thản nhiên hỏi: “Bác sĩ nói thế nào? Chắc không có di chứng gì đâu đúng không?”

“Tốt lắm, cảm ơn cậu.” Thành Dư Nam mỉm cười với anh.

Lê Phi Phàm khẽ hừ một tiếng: “Ê răng quá, mở miệng là cảm ơn, anh thế này tôi cũng cảm thấy không quen.”

Thành Dư Nam cúi đầu cười bất lực.

Lê Phi Phàm thấy Trì Cận đã cầm lấy cần câu Cao Thăng vừa dùng ban nãy, tự mình ngồi đó câu cá bèn hỏi: “Hai người không đi gặp Nhị gia à?”

“Chú Phúc nói có người ở nhà chính đến, cậu ta đang tiếp khách.” Trì Cận vừa nhìn đã biết là người có kinh nghiệm, động tác vô cùng thành thạo, vừa làm vừa nói: “Bọn tôi không có chuyện quan trọng cần tìm cậu ta nên không làm phiền nữa, ngồi câu cá cùng cậu cũng được phết.”

Lê Phi Phàm trợn trắng mắt, lại chuyển sự chú ý về cần câu của mình.
Một bệnh nhân thêm hai người nhàn rỗi, ba người ngồi nửa ngày trời bên bờ ao.

Lê Phi Phàm nghi ngờ những con cá này đã thành tinh hết rồi, chẳng câu nổi một con nào, nhưng thời tiết lại biến đổi nhanh đến lạ.

Cứ như thể giây trước mặt trời vừa bị mây che mất, giây sau gió lớn kèm theo mưa đã đập vào người.

Lê Phi Phàm và Trì Cận thu dọn đồ đạc trở lại đình nghỉ mát thì mưa lớn ập đến, mới chỉ mấy phút trời đã mưa như trút nước.

Từ đình nghỉ mát chạy đến hành lang phải đi qua một chiếc cầu gỗ ngoài trời dài tầm trăm mét.

Lê Phi Phàm ngồi xuống chiếc ghế đá trong đình, nói với Thành Dư Nam đang đứng ở phía đối diện: “Đừng nhìn nữa, với cái đầu anh hiện giờ cũng dám dính nước mưa à?

Chờ mưa tạnh đi.”

“Một lát nữa chú Phúc sẽ bảo người mang ô đến.” Trì Cận ngồi xuống phía bên kia.
Thành Dư Nam vòng về, liếc nhìn quần áo trên người Lê Phi Phàm, lấy một chiếc khăn tay từ trên người mình ra đưa cho anh: “Lau đi, bị dính nước mưa rồi kìa.”

“Cảm ơn nhá.” Lê Phi Phàm cầm lấy khăn tay lau qua loa một lượt.

Sau khi lau xong anh nhìn chiếc khăn tay ẩm ướt này, khựng lại một giây rồi nói: “Chờ tôi giặt sạch rồi trả lại anh.”

“Không sao, vứt đi cũng được.” Thành Dư Nam nói.

Lê Phi Phàm cảm thấy hiện giờ Thành Dư Nam không còn đáng ghét nữa rồi.

Cứ vẻ như từ khi anh ta chủ động cắt đứt dây dưa với Thư Dịch Khinh, Lê Phi Phàm cảm thấy tính cách thích ganh đua của anh ta cũng biến mất sạch sẽ. Thành Dư Nam trước mắt anh quả thật trông có chút ốm yếu, nhưng trên người anh ta có cảm giác ôn hòa hơn, không còn giống như chỉ giả trang mà càng trầm tĩnh hơn, là khí chất toát ra từ nội tâm của anh ta.
Bọn họ ngồi không đến hai phút thì một bóng người xuất hiện ở hành lang đằng xa.

Hoắc Uẩn Khải che một chiếc ô đen, chiếc ô hơi nghiêng về phía trước che đi khuôn mặt hắn.

Lê Phi Phàm thấy hắn đi lên chiếc cầu trên trên hồ, thấy từng giọt mưa nhảy nhót trên ô và dưới chân hắn, rơi xuống mặt hồ và những lá sen mới nở xung quanh.

“Nhị gia dễ nhìn thật đấy.” Lê Phi Phàm thất thần cảm khái.

Trì Cận ở bên cạnh bị anh chọc cười: “Giờ cậu mới biết à.”

Tiếng bước chân xuyên qua màn mưa, âm thanh vọng lại càng ngày càng gần, cuối cùng đi đến đến nghỉ mát ở bên này.

Hoắc Uẩn Khải gập ô lại, như thể không bất ngờ với việc Thành Dư Nam và Trì Cận xuất hiện ở đây, thản nhiên nói với Lê Phi Phàm: “Bảo cậu đi tiếp khách cậu không chịu, ngồi câu cá cả buổi chiều, câu được mấy con rồi?”
“Cuối tuần còn đi làm, tôi đâu phải là anh đâu.”

Lê Phi Phàm nói rồi dùng chân đẩy cái xô bên cạnh lên phía trước một tẹo: “Nhìn đi, chẳng có con nào cả, cá anh nuôi tôi nào dám động vào.”

Hoắc Uẩn Khải liếc nhìn cái xô trống rỗng, chậm rãi nói: “Học nghề không giỏi, nhưng bản lĩnh đổ tội của cậu thì đúng là ngày càng giỏi đấy.”

Bình Luận (0)
Comment