Xuyên Sách: Chim Sẻ Nhà Nhị Gia Thành Tinh Rồi

Chương 50

Người có mặt ở đây đều ngây người, động tác của Hoắc Uẩn Khải cũng chợt khựng lại bởi lời nói của Lê Phi Phàm.

Hắn ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt trêu đùa của Lê Phi Phàm bèn tiếp tục bước xuống, thản nhiên nói: “Gọi linh tinh cái gì vậy.”

“Ai bảo là gọi linh tinh, nghe nói anh sắp kết hôn, em đang vội tới chúc mừng còn gì?” Lê Phi Phàm thấy hắn đến gần mới ngước mắt nhìn chằm chằm, cố ý nói: “Người ta gọi anh là anh họ, sao tới lượt em thì lại nói là gọi linh tinh, anh trai thiên vị quá đi mất.”

Cao Thăng bên cạnh giật giật khóe miệng, cực kỳ muốn tự biến bản thân thành người điếc, kẻ mù luôn.

Xem như anh ta đã được mở mang tầm mắt về độ lẻo mép của Lê Phi Phàm.

Hoắc Uẩn Khải không thèm nhìn người đang bị nhóm của Khâu Hổ giữ chặt bên kia, hắn bước lên thềm đá, đi tới trước mặt Lê Phi Phàm.
“Tôi không quen kẻ đó.” Hoắc Uẩn Khải nói.

Lê Phi Phàm: “Em nào biết được lời anh nói là thật hay không chứ.”

Trước mặt công chúng, điệu bộ không được như ý thì không buông tha của anh bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, chẳng hề biết thu liễm mảy may, anh lại nói: "Tuy Lê Phi Phàm em đây không hẳn là người tốt, nhưng nếu Nhị gia vừa ý, em sẽ không chiếm mãi vị trí này không buông.”

Hoắc Uẩn Khải nhìn anh, đột nhiên nắm eo anh kéo về phía trước.

Lê Phi Phàm bị kéo sát vào, hắn phối hợp nhìn anh, khẽ nói: "Không vừa ý, chỉ có cậu, hài lòng chưa?".

Lê Phi Phàm giả vờ xì một tiếng.

Anh dựa sát vào người Hoắc Uẩn Khải, tay chậm rãi quấn lấy cà vạt của hắn hai vòng, lại kéo về phía trước, quay mặt về phía cô gái phía dưới thềm đá, hỏi: "Cô tên gì ấy nhỉ? À đúng, Vương Du, cô cũng thấy rồi đấy, Nhị gia yêu tôi đến chết đi sống lại, anh họ cô cũng chẳng ở đây đâu.
Đúng rồi, với lại, lần sau muốn tới đây làm khách thì nhớ báo trước, đừng có lao thẳng vào đầu xe thế này, người biết thì hiểu là cô nhận nhầm họ hàng, không biết còn tưởng cô đến cửa ăn vạ đấy.”

Mấy cấp dưới cao to lực lưỡng của Khâu Hổ phì cười.

Cười xong lại sợ bị răn dạy, chỉ đành gắng gượng nín lại, cả một đám mặt mũi vặn vẹo rất buồn cười.

Cô gái phía dưới thềm đá mặc đồ bó sát, khoe trọn đường cong cơ thể.

Cô ta có một đôi chân dài, mái tóc xoăn gợn sóng, khuôn mặt trang điểm tinh tế.

Từ lúc Lê Phi Phàm bắt đầu nói chuyện, cô ta nhanh chóng thu hồi dáng vẻ khóc lóc om sòm. Cô ta muốn thoát khỏi sự kiềm chế của những vệ sĩ áo đen, sau mấy lần cố mà không được, đột nhiên cô ta nhìn Lê Phi Phàm cười lạnh: "Tôi biết anh là ai.”

"Thế à?" Lê Phi Phàm bình tĩnh nói: "Người biết tôi ở Thịnh Kinh nhiều không đếm xuể, cô biết thì đã sao?”
Vương Du mỉa mai: "Tôi khuyên anh tốt nhất là nên thả tôi ra, nói không chừng tôi còn có thể cứu anh một mạng.”

Không ai chú ý tới Hoắc Uẩn Khải đang bị Lê Phi Phàm câu lấy cà vạt cau mày lại.

Hắn cho Khâu Hổ một ánh mắt, Khâu Hổ hiểu ý bước lên chặn miệng cô ta.

Cô gái kia vùng vẫy như điên, quát lớn: "Mấy kẻ ngu xuẩn bị số mệnh sắp đặt các người, tôi có lòng tốt muốn thay đổi kết cục của các người, các người lại coi tôi là kẻ điên, đáng đời không có kết cục tốt!”

Lê Phi Phàm sững người, nhíu mày: "Khâu Hổ, anh buông cô ta ra trước đã.”

"Được rồi." Hoắc Uẩn Khải nắm cánh tay Lê Phi Phàm kéo người lại, giữ anh ở trước ngực, nói: "Không cần nghe mấy thứ linh tinh này, giao cho bọn họ giải quyết là được.”

Lê Phi Phàm bị hắn vây ở trước ngực, ngẩng đầu nói: "Đừng, anh đợi một chút.”
Hoắc Uẩn Khải cúi đầu xuống nhìn anh, hai giây sau vẫn thuận theo ý anh.

Lê Phi Phàm cũng không chú ý tới ánh mắt sâu thẳm cùng sự tàn nhẫn của Hoắc Uẩn Khải trong nháy mắt nhìn về phía cô gái kia.

Lê Phi Phàm nghe thấy lời này của Vương Du, chợt có một ý nghĩ hoang đường lướt qua não.

Anh đi xuống dưới thềm đá, đứng trước mặt cô ta, nói: "Vì sao lúc nãy cô lại nói người khác đều bị số mệnh an bài?”

"Cuối cùng cũng có người chịu nghe tôi nói, chỉ không ngờ người này lại là anh." Nữ sinh nọ cười lạnh một tiếng, sau khi Lê Phi Phàm ra hiệu Khâu Hổ buông người ra, cô ta mạnh mẽ thoát khỏi tay vệ sĩ, xoa xoa cổ tay mình, ánh mắt nhìn Lê Phi Phàm dần nhiễm vẻ trịch thượng và cao ngạo, cô ta nói: "Thấy anh thực sự muốn biết, tôi cũng không ngại cho anh làm người đầu tiên hưởng lợi. Nếu bây giờ anh chịu làm theo lời tôi nói, rời khỏi Ngọc Kinh Viên, rời khỏi Hoắc Uẩn Khải, anh sẽ không sao.”
Lê Phi Phàm xác nhận được suy đoán trong lòng.

Nhưng anh vẫn thản nhiên hỏi: "Sao tôi phải tin cô, sao cô lại dám chắc thế?”

"Tin hay không thì tùy, đương nhiên tôi không thể nói lý do cho anh." Cô ta khinh thường liếc anh một cái, nói: "Đáng lẽ tôi sẽ không quản kẻ làm đủ chuyện xấu như anh, nhưng thôi cứ coi như tôi bố thí lòng tốt là được.”

Vương Du dời mắt khỏi người Lê Phi Phàm, chuyển tới mục tiêu chính trong chuyến đi của mình.

Người đàn ông đang đứng ở cửa – Hoắc Uẩn Khải.

Vị này chính là Hoắc Nhị gia tiếng tăm lừng lẫy, cho dù CP chính của hắn là Thư Dịch Khinh thì đã sao, cô ta đã biết rõ toàn bộ kết cục, mà người có thể đi tới thế giới này thì đã được định trước sẽ là người thay đổi tất cả.

Chỉ cần dựa vào người thắng cuối cùng, cô ta không tin mình sẽ không được Hoắc Uẩn Khải coi trọng.
Không lâu nữa, đến khi hắn biết được ưu điểm và sức hấp dẫn của cô ta rồi, cô ta không tin mình không thu phục nổi một tên đàn ông.

Vương Du vén tóc ra sau tai, nhìn hắn nói: "Anh họ, em biết anh nhất định nghĩ hành vi trước đó của em có phần quái gở, chúng ta cứ bình tĩnh tâm sự đã, thế nào?”

Hoắc Uẩn Khải còn không thèm cho cô ta một ánh mắt.

Dường như kiên nhẫn của hắn đã bị mài mòn hết, hắn nói với Lê Phi Phàm vẫn còn đứng bên cạnh Vương Du: "Lại đây.”

"Ồ." Lê Phi Phàm đáp lời rồi quay lại.

Anh đã có thể đưa ra kết luận về lai lịch của Vương Du rồi.



Không biết có phải nội dung cốt truyện đã sụp đổ gần hết hay không mà lại xuất hiện một người khác cũng biết rõ tình tiết truyện, nói chính xác hơn là người xuyên sách như anh?

Lê Phi Phàm xác định trăm phần trăm lần này cái gọi là đến Thịnh Kinh làm việc của bà con xa bên nhà Diêu Chiêu Hồng chẳng phải trùng hợp, phía sau hẳn là do Vương Du này một tay sắp xếp.
Đáng tiếc, đầu óc cô ta hơi kém.

Lê Phi Phàm trở lại bên cạnh Hoắc Uẩn Khải, nói: "Đi thôi, vào trong.”

"Dừng lại!" Vương Du thở hổn hển vì bị coi thường.

Nhất là cái tên Lê Phi Phàm này, quả thực không biết điều.

Vương Du thấy anh nhíu mày bèn nói: "Rốt cuộc anh làm sao thế hả? Không phải tôi đã bảo anh rời khỏi đây rồi sao, rời khỏi người đàn ông này.”

"Khâu Hổ!" Hoắc Uẩn Khải đột nhiên lên tiếng, "Cậu không muốn làm việc nữa đúng không?”

Khâu Hổ rùng mình, không nể mặt đối phương là nữ mà chỉ nghiêng đầu ra hiệu cho hai người bên cạnh che miệng cô ta rồi kéo người tới nhét vào ghế sau của chiếc xe bên kia.

Thế giới hoàn toàn yên tĩnh.

Lê Phi Phàm kéo tay áo Hoắc Uẩn Khải.

Hắn nghiêng đầu nhìn anh.

Lê Phi Phàm nói: "Đừng làm quá, dù sao cũng có quan hệ họ hàng. Mẹ anh rời phương Nam nhiều năm, không cần phải quậy cho chút tưởng niệm này biến thành khó coi đến thế, hôm nay bà giao cho anh giải quyết là bởi không muốn làm người xấu.”
Hoắc Uẩn Khải nâng tay xoa nhẹ đầu anh.

"Tôi sẽ xử lý.”

Lê Phi Phàm nghĩ tới gì đó, nhíu mày tiếp tục nói: "Chỉ là...”

"Ừ?”

"Cô ta ăn nói điên khùng, không biết có làm ra chuyện thiếu suy nghĩ như hôm nay nữa không." Lê Phi Phàm nói: "Anh nói với Khâu Hổ một câu, trước khi cô ta rời Thịnh Kinh thì chú ý một chút.”

Hoắc Uẩn Khải nhìn anh rồi nói: "Được.”

Lê Phi Phàm tự thấy không có gì cần nói bèn đi vào trong với Hoắc Uẩn Khải.

Diêu Chiếu Hồng biết được người bên ngoài là ai bèn lạnh mặt, thấy Hoắc Uẩn Khải quay lại thì hơi khó xử, nói: "Chuyện hôm nay cũng tại mẹ, cũng không phải mẹ chưa từng nghe nói tới Vương Du đó. Trước đây nó học thêu gấm Tô Châu, có tiếng dịu dàng hòa nhã. Lúc đầu mẹ còn nghĩ do chị dâu xúi giục nó, không ngờ một cô gái như nó lại làm ra loại chuyện này, đúng là đầu óc bị lừa đá mà!”
"Đã giải quyết rồi, chuyện nhỏ thôi ạ." Lê Phi Phàm tiếp lời.

Anh cũng không thể nói Vương Du của hiện tại và Vương Du trước đây có lẽ không phải là một người.

Rõ ràng người này đang tự coi bản thân thành Chúa cứu thế, còn mơ mộng hão huyền muốn thay đổi thế giới.

Nếu cô ta dám nói lung tung khắp nơi như thế, không biết Hoắc Uẩn Khải có tống người vào viện tâm thần không.

Anh nghĩ vậy, bèn nhìn về phía Hoắc Uẩn Khải.

"Nhìn gì thế?" Hoắc Uẩn Khải hỏi anh.

Lê Phi Phàm lắc đầu: "Không có gì, đang nghĩ Nhị gia đúng là không tầm thường, không chừng một ngày nào đó, vị trí này của em sẽ bị một tiểu yêu tinh không biết từ nơi nào đột nhiên xuất hiện lấy mất.”

Hoắc Uẩn Khải liếc anh, ngồi xuống bên cạnh.

"Không phải cậu nói cậu ba trăm năm mới thành tinh à?

Ai giỏi hơn cậu cho được.”
Lê Phi Phàm đang uống nước suýt thì sặc.

Lần trước vì để lấy vật trang trí hình Tì Hưu kia, anh mới bịa ra chuyện đó, không ngờ hắn vẫn nhớ rõ.

Hơn nữa, Diêu Chiêu Hồng còn đang nhìn hai người ở bên cạnh. Giây trước bà còn đang tức giận vì Vương Du, giây sau đã để người dìu ra ngoài, ngoài miệng thì nói mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, rõ ràng là bị hai người làm cho không nhìn nổi nữa.

Lê Phi Phàm không khỏi trừng mắt liếc Hoắc Uẩn Khải.

Lúc đại sảnh chỉ còn lại hai người bọn họ, chú Phúc sai người dọn thức ăn Hoắc Uẩn Khải và Diêu Chiêu Hồng vừa ăn xuống rồi đưa đồ mới lên.

Động tác ăn của Hoắc Uẩn Khải luôn ưu nhã, hắn đưa cho anh một bát, nói: "Ăn thêm chút nữa.”

Lê Phi Phàm không từ chối.

Hai giây sau, Hoắc Uẩn Khải hỏi anh: "Hôm nay đã gặp Tần Bách Dạ?”
Lê Phi Phàm ngừng một chút: "Gặp rồi.”

Anh không lạ gì Hoắc Uẩn Khải, anh biết rõ nếu không phải hắn ngầm đồng ý, hắn có đến cả trăm nghìn cách để hai người không thể gặp mặt.

Lê Phi Phàm nghe xong, lại chợt nhớ tới người hồi chiều đứng ở ven đường.

"Tần Tiêu vẫn còn đang ở trong tay hắn ta." Hoắc Uẩn Khải thản nhiên nói.

Lê Phi Phàm nhìn sang: "Có vấn đề à?”



"Chắc chắn là có, nhưng chưa đến mức không giải quyết được, chỉ là cần xử lý phức tạp chút." Hoắc Uẩn Khải ngả người ra ghế, nhìn Lê Phi Phàm nói: "Nhà họ Tần không phải không có người, chẳng qua phần lớn thủ đoạn đều lặng lẽ, Tần Tiêu như một vết rách, xé toạc phần bên ngoài ra thì bên trong chẳng có gì đáng nhìn. “

Lê Phi Phàm hỏi hắn: "Nếu anh ta đối phó với anh, anh cảm thấy anh ta có thể thắng không?”
"Hắn ta không thua đâu." Hoắc Uẩn Khải nhìn anh, đưa ra câu trả lời khẳng định: "Ít nhất trên phương diện sức mạnh cùng thủ đoạn, hắn ta khá ổn.”

Không hiểu sao Lê Phi Phàm lại thấy nhẹ nhõm.

Lê Phi Phàm biết được chân tướng từ chỗ Tần Bách Dạ, lại nghĩ tới Vương Du đột nhiên xuất hiện hồi chiều.

Anh cứ cảm thấy có gì đó nặng nề đang chầm chậm đến gần.

Điều này khiến anh mơ hồ thấy bất an.

Buổi tối, Lê Phi Phàm ngủ rồi, Hoắc Uẩn Khải gặp Khâu Hổ ở thư phòng.

"Người đâu rồi?" Hoắc Uẩn Khải thấy anh ta tiến vào, ngước lên hỏi.

Khâu Hổ cúi đầu đáp: "Vẫn để người trông chừng ạ.”

"Có nói gì nữa không?”

Nghe Hoắc Uẩn Khải hỏi, vẻ mặt Khâu Hổ hơi khó xử.

Anh ta do dự một lúc rồi mới nói: "Nhị gia, cô ta đúng là một kẻ điên.”

Khâu Hổ vừa nghĩ đến bộ dạng ngạo mạn của cô ả kia đã thấy đau đầu, không hiểu sao trên đời này lại có người cứ tự cho mình là đúng như thế.
Thấy Hoắc uẩn Khải vẫn đang chờ, Khâu Hổ bèn nói: "Chủ yếu vẫn là dáng vẻ làm loạn nói nhảm ở cổng công ty hồi chiều, cô ta nói muốn hợp tác với ngài, có thể giúp ngài trở thành người chiến thắng cuối cùng, còn nói...”

Hoắc Uẩn Khải nhíu mày: "Ấp úng cái gì?”

Khâu Hổ nhắm mắt, dứt khoát nói: "Còn nói Lê Phi Phàm là một công cụ hình người thấp kém, nói thủ đoạn quyến rũ của cậu ấy bỉ ổi, kiểu gì ngài cũng chướng mắt cậu ấy, chuyện đầu tiên chính là... chính là đừng lãng phí thời gian trên người cậu ấy.”

Khâu Hổ nói xong đã phát run cả người.

Thực ra lời cô ả kia nói còn khó nghe hơn nhiều.

Cô ta chắc chắn rằng Lê Phi Phàm chính là một người như thế, nói cứ như là đổi vị trí này cho cô ta thì sẽ có kết cục khác hẳn vậy. Mà Hoắc Uẩn Khải ở trong miệng cô ta như bị che mờ hai mắt, chỉ nghe lời cô ta nói mới là đúng đắn.
Cái gì cũng không biết đã sủa bậy, lại còn tự thấy bản thân mình tài giỏi nhất.

Khâu Hổ không biết vì sao Nhị gia lại để cho bọn họ thẩm vấn một cô ả điên khùng như thế, anh ta còn tưởng là nghe xong mấy lời này, Nhị gia sẽ quát tháo ngay. Thế nhưng anh ta phát hiện Hoắc Uẩn Khải chỉ nhíu chặt mày, sau đó hắn hỏi: "Kết cục mà cô ta nhắc tới rốt cuộc là cái gì?”

Khâu Hổ nghĩ thầm: Chúa ơi, sao Nhị gia biết cô ta nói gì vậy.

Khâu Hổ đáp: "Người của chúng ta tra hỏi thêm, cô ta lại bắt đầu nói bậy, nói tất cả mọi người đáng đời, còn nhắc đến cái gì mà không nên tán gia bại sản vì một người đàn ông. Còn nói ai sẽ chết, ai sẽ bị điên, ai không nghe lời cô ta thì sẽ không trốn thoát được, đại khái là mấy lời kiểu này. À, cô ta còn nói cậu Lê tối nay diễu võ dương oai với cô ta, cuối cùng vẫn sẽ không có kết cục tốt đẹp.”
Khâu Hổ tự nói lời này cũng thấy nghẹn, càng đừng nói tới cả buổi tối hôm nay anh ta đã phải vượt qua trong sự im lặng.

Anh ta hỏi: "Nhị gia, có cần giám định tâm thần cho cô ta không?”

Khâu Hổ thấy rất cần thiết.

Nhưng Nhị gia lại nói: "Không cần.”

"Tìm một chỗ giam giữ cô ta, trước hết đừng để cho cậu ấy biết.”

"Cậu ấy" này là ai, Khâu Hổ ngầm hiểu trong lòng.

"Vâng.”

Cuối cùng Hoắc Uẩn Khải rời khỏi thư phòng, Khâu Hổ lơ đãng nhìn lướt qua bàn làm việc của hắn.

Sau đó liền nhìn thấy tờ giấy bên trên.

Các đường tuyến dày đặc được liên kết cùng một chỗ với nhau, mấy từ khóa quan trọng được khoanh tròn bằng bút máy, lần lượt là, "chứng tim đập nhanh", "cảnh trong mơ", "xuất thân", và cái cuối cùng được đánh dấu hỏi chấm trên đầu là "không gian song song?" Đến hôm nay mặt trên đã đánh một đống dấu gạch chéo bằng nét chữ cứng cáp.
Khâu Hổ cứng đờ cả người.

Bởi tiếng cười lạnh lúc Hoắc Uẩn Khải rời đi, không rõ đang nhắm vào ai.

Lê Phi Phàm không hề biết gì, nửa đêm anh muốn đi vệ sinh, lúc tỉnh lại mới phát hiện Hoắc Uẩn Khải đang ở trong phòng mình.

Hắn đứng bên cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Hình ảnh đó thật sự khiến người ta giật mình không thôi.

"Nhị gia?" Lê Phi Phàm sững sờ, nửa chống người trên giường, nghi ngờ bản thân đang nằm mơ.

Giọng nói có chút run rẩy mà chính anh cũng không nhận ra.

"Dậy rồi?" Giọng điệu của hắn hơi bất ngờ: "Còn tưởng cậu ngủ rồi.”

Lê Phi Phàm nghe thấy giọng nói của hắn, sau đó anh hoàn toàn bùng nổ, rút gối đầu ném qua phía hắn.

"Má, anh thần kinh à, dọa chết tôi rồi!”

Hoắc Uẩn Khải đi tới bật đèn ngủ đầu giường, thấy đôi mắt còn hồng hồng vì vừa tỉnh ngủ của anh vẫn đang ra sức trừng hắn, bèn ngồi bên giường ôm lấy anh, xoa lưng anh rồi cười dỗ dành: "Được rồi, quên mất cậu sợ cái này, lỗi của tôi, không ngờ lại dọa đến cậu.”
Bình Luận (0)
Comment