Xuyên Sách: Chim Sẻ Nhà Nhị Gia Thành Tinh Rồi

Chương 58

Lúc Lê Phi Phàm dẫn người chạy vào, buổi đấu giá vẫn đang diễn ra.

Một đám người cao to đột ngột xông vào không khỏi khiến hiện trường rối loạn. Lê Phi Phàm gian nan chạy lên bậc thang, quét mắt nhìn qua cấu trúc của hội trường bên dưới, quét qua cách bố trí các nhân viên xung quanh, cuối cùng nhìn về chiếc đèn chùm thủy tinh ở phía trên.

Tầm nhìn của anh chuyển từ chiếc đèn treo sang bóng dáng phía dưới đang quay lưng về phía bên này.

Đúng là phòng đấu giá này, không sai.

Lê Phi Phàm không nghĩ ngợi mà định bước qua.

Lúc này anh đột nhiên bị túm ngược về.

Đồng thời một tiếng “xoảng” vang lên! Lê Phi Phàm trơ mắt nhìn đèn chùm trên đỉnh đầu nổ tung.

Đám người xung quanh hét chói tai, hiện trường một mảnh hỗn loạn.

Lê Phi Phàm nghĩ người túm chặt mình xoay người tránh khỏi đám đông hỗn loạn là bọn Đại Hắc, anh không giãy được nên rất sốt ruột.
Anh hô: “Tần Bách Dạ! Mau tránh ra!!”

Bóng dáng kia quay lại, Lê Phi Phàm còn chưa kịp nhìn rõ mặt thì đã bị người đằng sau lấy tay che mắt.

Tiếng súng vang lên, Lê Phi Phàm sững sờ tại chỗ.

Nháy mắt, đầu óc anh trở nên trống rỗng.

Âm thanh hỗn loạn xung quanh dần đi xa, trong đầu Lê Phi Phàm chợt nhớ lại rất nhiều thứ. Như thể anh chỉ cần mở mắt ra là sẽ thấy cảnh trong mơ đang tái hiện, hoặc lại như anh chợt nhớ tới đoạn hồi ức mình cố chấp đợi anh trai ở bờ sông, nhớ đến cánh đồng bát ngát nhìn không thấy điểm cuối, nhớ tới sự đau đớn khi quỳ rạp trên mặt đất. Cuối cùng, anh nhớ tới người đàn ông nay đã cao lớn và cường tráng ngồi trước mặt mình ở nhà hàng.

Anh từng có anh trai, tình cảm anh em hai mươi năm còn rất tốt.

Đến nay Lê Phi Phàm vẫn khó có thể nhìn Tần Bách Dạ với thân phận kia, tuy anh đã nhớ lại chuyện lúc năm tuổi nhưng vẫn rất khó chấp nhận sự thật này.
Mãi cho đến bây giờ, giờ phút này, giây này.

“Anh.” Lê Phi Phàm bị che mắt, anh dựa vào tường, khẽ gọi xưng hô này.

Lúc tiếng “anh” này phát ra, sự đau khổ ở trong mơ lúc trước lại kéo đến, cảm giác quen thuộc đến mức khiến anh sợ hãi hiện thực.

Lê Phi Phàm khẳng định mình gọi rất nhỏ, chỉ nghe như vô thức nỉ non.

Nhưng anh có thể rõ ràng cảm giác được bàn tay che mắt mình bỗng cứng đờ vì tiếng gọi này.

Sau đó tay bị người khác nắm lấy, Lê Phi Phàm thấy người đứng trước mặt mình là Tần Bách Dạ.

Thấy ánh mắt kinh ngạc của hắn, anh giật mình, Tần Bách Dạ hơi hé miệng như đang muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại không nói ra.

Lê Phi Phàm cảm giác như đang nằm mơ.

Dáng người của Tần Bách Dạ ở trước mặt với bóng dáng vừa nãy không khác biệt lắm, chiều cao và kiểu tóc cũng tương tự.
Lê Phi Phàm kinh ngạc đến mức phản xạ có điều kiện mà quay ra tìm bóng dáng vừa nãy, đúng lúc thấy người nọ che lại miệng vết thương ở bên hông, đang xoay người chạy về hướng bên này. Đó là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, anh ta vọt tới bên này, nhanh chóng nói: “Anh Tần, không ổn rồi, người bên đối phương không ít, trước hết ta phải nhanh chóng rút lui đã.”

“Bên Hoắc Uẩn Khải đã liên hệ với tôi.” Trong thời khắc như thế này mà Tần Bách Dạ vẫn cứng rắn như cũ, hắn lạnh lùng nói: “Cậu đã bị thương thì rút lui trước đã, sau đó tiến hành kế hoạch như ban đầu.”

“Vâng.”

Lê Phi Phàm còn đang hoảng sợ, lúc này Tần Bách Dạ nhìn anh, hoàn toàn thu lại vẻ mặt lạnh lùng lúc nãy, hắn duỗi tay xoa gáy anh, nói: “Yên tâm, không có việc gì cả, anh hai dẫn em rời khỏi nơi này trước.”
Lúc này cả hội trường đã hỗn loạn.

Tiếng súng, tiếng đồ vật bị đập vỡ vụn, tiếng thét chói tai của đám người đan xen với nhau.

Tần Bách Dạ vừa dứt lời, Khâu Dương cũng kịp thời dẫn người tới tiếp ứng.

“Anh Tần! Không sao chứ?” Khâu Dương chạy đến nhìn Tần Bách Dạ từ đầu đến chân.

Lúc thấy người bên cạnh hắn là Lê Phi Phàm, Khâu Dương không khỏi khϊếp sợ: “Phi Phàm? Không phải tôi bảo anh chờ ở bên ngoài sao? Sao anh lại ở chỗ này?”

“Trước tiên đừng hỏi nhiều như vậy.” Tần Bách Dạ nhíu mày, kéo Lê Phi Phàm ra sau lưng bảo vệ: “Đi trước đã.”

“Vâng!”

Nửa giờ sau, Lê Phi Phàm cầm một ly nước ấm, ngồi ở trên hành lang bệnh viện.

Nơi này là địa bàn của nhà họ Tần, xung quanh trừ nhóm Đại Hắc ra thì tất cả đều là người của Tần Bách Dạ.
Lúc ra cửa Lê Phi Phàm còn mặc áo ngủ, chẳng qua áo khoác ngoài đã đổi thành áo của Tần Bách Dạ. Khâu Dương đi đến cầm lấy cốc nước trong tay anh, nói: “Sắp lạnh rồi, để tôi lấy cốc khác cho anh.”

“Cảm ơn.”



“Tôi không ngờ anh sẽ bất chấp để cứu anh Tần.” Khâu Dương cầm một cốc nước khác trở về, ngồi xuống bên cạnh Lê Phi Phàm, nói: “Chúng tôi đã điều tra nhà họ Đỗ một thời gian, chỉ không ngờ bọn họ sẽ ra tay vào hôm nay. Nếu không phải anh tới, lại kịp thời thông báo cho Hoắc tổng thì có khả năng hôm nay chúng tôi sẽ không thoát được.”

Lê Phi Phàm ngẩng đầu nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt: “Người bị trúng đạn và những người bị thương có sao không?”

“Không bị thương chỗ quan trọng, hẳn là không sao.”

Khâu Dương nhìn theo ánh mắt anh, sau đó nói: “Thật ra phải cảm ơn Hoắc tổng. Nhờ Hoắc tổng nhắc anh Tần không được tự làm tổn hại đến bản thân trước khi anh làm rõ mọi chuyện nên anh ấy mới dẫn theo một vệ sĩ bên người có dáng dấp giống bản thân. Chúng tôi bị kẻ khác cố ý đánh lạc hướng nên đã đi nhầm với hội trường mà anh Tần đang ở, nếu không nhờ người bên kia kịp thời báo tin thì không chắc hôm nay anh Tần có xảy ra chuyện gì không.”
Lê Phi Phàm cầm cốc nước, vẫn giữ im lặng.

Trong giấc mơ của anh, người trúng đạn là Tần Bách Dạ thật.

Y như chuyện của Thành Dư Nam, do anh nhúng tay vào nên anh ta mới khỏi cái chết.

Nhưng hiện giờ đến chuyện của Tần Bách Dạ, Lê Phi Phàm phát hiện người gây ảnh hưởng chủ đạo đã biến thành Hoắc Uẩn Khải. Hắn không giống người sẽ bị ảnh hưởng bởi cốt truyện, tuy hắn không có giấc mơ tiên tri như anh, nhưng mỗi tiếng nói, cử chỉ hành động lại thay đổi cốt truyện rất nhiều, giờ lại còn thay đổi được cả kết cục của Tần Bách Dạ.

Điều đó khiến anh có cảm giác kể cả không có Hoắc Uẩn Khải ở bên nhưng anh lại thấy như hắn vẫn luôn đứng sau lưng mình.

Và dường như điều này cũng khiến anh thấy mình không còn là một sự tồn tại khác với những người xung quanh, tuy anh đúng là người xuyên sách nhưng cũng không còn đặc biệt đến mức kỳ lạ nữa.
Lê Phi Phàm nói với Khâu Dương : “Chắc nhà họ Đỗ sẽ không dừng tay đơn giản như vậy, cậu hãy bảo anh ấy phải cẩn thận.”

Khâu Dương cười nhìn Lê Phi Phàm: “Nhất định anh Tần sẽ rất vui.”

Lê Phi Phàm nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Bị tập kích thì có gì vui?”

“Không phải nói cái này.” Khâu Dương nói: “Ý tôi là anh không trách anh Tần, thậm chí còn rất để ý đến anh ấy, tôi dám cam đoan đây sẽ là chuyện vui nhất trong cuộc đời này của anh Tần.”

Từ “cuộc đời này” nghe có phần nặng nề.

Lê Phi Phàm nói: “Cả đời này còn dài, về sau anh ấy sẽ còn gặp rất nhiều chuyện đáng để vui.”

Khâu Dương hùa theo.

“Đúng vậy.” Sau đó cậu ta cười: “Tương lai sau này sẽ càng ngày càng tốt.”

Lê Phi Phàm nhìn cậu thanh niên tuấn tú đang ngồi bên cạnh mình.

Anh còn nhớ rõ lần đầu gặp Khâu Dương ở Ngọc Kinh Viên, cậu ta được đưa đến chỗ của Hoắc Uẩn Khải với thân phận là con cháu bên chi thứ của nhà họ Hoắc. Lê Phi Phàm nhớ lúc cậu ta bị vạch trần thân phận, dù bị ấn ngã xuống đất nhưng vẫn còn nói lời khiêu khích Hoắc Uẩn Khải.
Lúc ấy anh còn khen cậu ta đẹp trai.

Có lẽ hôm đó không ai ngờ mọi chuyện sẽ phát triển như ngày hôm nay.

Khâu Dương của khi đó và anh của hiện tại thoạt nhìn không khác bao nhiêu.

Nhưng có thể là bởi người được nhắc tới lần này là người khác nên ánh mắt đã khác hẳn.

“Cậu thích Tần Bách Dạ à?” Lê Phi Phàm hỏi.

Anh hỏi xong mới phát hiện Khâu Dương trợn to mắt nhìn mình, nhất thời cậu ta không biết nên đặt tay chân ở đâu, mặt đỏ lên, lắp bắp nói: “Cái đó… cái đó… anh đừng nói bậy, anh Tần không thích nghe chuyện này đâu, tôi chỉ muốn báo đáp lúc trước anh Tần đã giúp đỡ nhà tôi, không dám có tâm tư khác.”

Lê Phi Phàm thấy dáng vẻ này của cậu ta mới phát hiện hình như mình hơi thẳng thắn quá.

Anh ho khan : “Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ nhàm chán quá nên thuận miệng hỏi thôi.”
“Vậy à.” Có thể nhìn ra Khâu Dương đang xấu hổ, cậu ta lúng túng đứng lên, nói: “Anh Tần chắc đã xong việc rồi, tôi đi… qua đó nhìn một cái.”

Đúng ngay lúc này, cánh cửa cách đó không xa mở ra.

Tần Bách Dạ vắt cái áo dính máu trên tay, bên cạnh là bác sĩ mặc blouse trắng.

“Anh Tần.” Khâu Dương tức khắc thu lại tâm tư trong lòng.

Đầu tiên Tần Bách Dạ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lê Phi Phàm, sau đó nhìn về phía Khâu Dương, nói: “Cậu dặn dò thuộc hạ, thấy nhà họ Đỗ có hành động gì thì phải báo cho tôi ngay.”

“Đã rõ ạ.” Khâu Dương đáp.

Tần Bách Dạ dặn dò xong chuyện mới bước đến cạnh Lê Phi Phàm.

Hắn chỉ mặc áo trong, ngồi xuống trước mặt Lê Phi Phàm, ngẩng đầu nhìn sắc mặt của anh rồi nhíu mày nói: “Sao sắc mặt lại kém như thế? Không phải bảo em đi nghỉ một lát rồi sao ?”
“Bác sĩ đã kiểm tra hết rồi, nói không sao cả.” Lê Phi Phàm thuận miệng đáp.

Chứng tim đập nhanh của anh đâu có dễ kiểm tra ra vấn đề như thế.

Anh đã uống thuốc của ông Chúc lâu như vậy, mà lần đầu tiên anh phát bệnh, Hoắc Uẩn Khải đã sớm dẫn anh đi khám Tây y.

Mơ cứ mơ, bệnh vẫn bệnh, chẳng ai tra ra được bị làm sao.



Anh không thể giải thích cho Tần Bách Dạ biết căn bệnh của mình có liên quan đến giấc mơ tiên tri, mà hình như hắn đang tin chắc rằng anh không khỏe nên lập tức sốt ruột, gọi người bên cạnh đến dặn: “Cậu đi gọi bác sĩ vừa nãy đã kiểm tra cho em ấy đến đây, tôi có chuyện muốn hỏi ông ta.”

“Đừng lộn xộn.” Lê Phi Phàm nói: “Thật sự không sao cả, anh xem, trời đã sáng rồi.”

Tần Bách Dạ quay đầu lại nhìn bàn tay của Lê Phi Phàm đang nắm tay mình, lại nhìn vẻ mệt mỏi của anh, hắn nhẹ nhàng nói: “Chuyện khác em không cần để ý, đây là bệnh viện của nhà họ Tần, tầng cao nhất có phòng VIP, em cứ yên tâm nghỉ ngơi. Anh sẽ mời các bác sĩ từ nơi khác đến hội chẩn, chờ em ổn rồi thì chúng ta mới nói đến chuyện khác.”
Lê Phi Phàm cũng không bài xích chuyện hắn nhanh chóng nhập vai anh trai.

Dù sao cũng do anh gọi hắn là anh trai trước, lúc này rút lại lời cũng rất khó xử.

Nhưng mời các bác sĩ đến hội chẩn thì khoa trương quá, Lê Phi Phàm đứng lên nói: “Em đợi anh ra để nói một tiếng, em phải đi về trước. Chị Lan ở nhà không biết em ra ngoài, đến lúc trời sáng cả nhà sẽ loạn mất.”

Tần Bách Dạ túm chặt anh, nhíu mày: “Em thành ra như vậy thì về kiểu gì?”

“Em đâu có tới nỗi nằm liệt.” Lê Phi Phàm nói.

Tần Bách Dạ đen mặt, hoài nghi có phải bình thường cậu em trai này của mình có thói quen bị ngược đãi không.

Hắn nắm lấy cánh tay anh, nghiêm túc nói: “Bây giờ ở lại bệnh viện đã, nếu Hoắc Uẩn Khải không ở nhà, anh sẽ cho người gọi về nhà họ Hoắc. Em nhìn xem mặt mình trắng thành cái gì rồi.”
Không thể trách Tần Bách Dạ lo lắng, thật ra ai quen Lê Phi Phàm cũng đều có thể nhìn ra trạng thái của anh không ổn.

Sắc mặt kém là một chuyện, mới một đêm ngắn ngủi thôi mà cứ như anh đã bị rút cạn sinh lực.

Lúc nói chuyện còn như thở không ra hơi.

Đương nhiên cũng do Lê Phi Phàm không nói ngực mình vẫn đau, tuy không đau chết đi sống lại nhưng là loại đau âm ỉ.

Từ lúc anh tỉnh lại đến bây giờ, cơn đau vẫn không biến mất.

“Da của em trời sinh đã trắng.” Lê Phi Phàm nói.

Tần Bách Dạ bị anh chặn họng cho không biết nói gì, qua hai giây sau mới nói: “Nếu hiện tại Hoắc Uẩn Khải có thể đến nói chuyện trực tiếp với anh, anh sẽ để em trở về.”

“Anh biết rõ anh ấy không đến được , anh ấy còn đang gặp rắc rối.” Lê Phi Phàm mới nghe Cao Thăng nói rằng bên đối tác của Hoắc Uẩn Khải lâm thời thay đổi ý định và đang trì hoãn thời gian, bao gồm cả chuyện khách sạn bọn họ ở bị cố ý cắt liên lạc. Nếu không phải phát hiện kịp thời, đêm nay Lê Phi Phàm có đến Lan Y cũng chưa chắc liên hệ được với Hoắc Uẩn Khải.
Kết quả anh vừa nói xong lời này, ngoài cửa liên tiếp vang lên tiếng bước chân.

Mọi người đều đã trải qua một đêm tập kích nên càng cảnh giác gấp bội, trong nháy mắt đã tiến vào trạng thái phòng thủ, chắn trước Tần Bách Dạ và Lê Phi Phàm.

Mà cách đó không xa có người đẩy cửa, dẫn đầu đoàn người là Hoắc Uẩn Khải.

Hắn mặc một chiếc áo khoác măng tô dài, đi theo sau có bọn Cao Thăng, Khâu Hổ và khoảng mười người nữa, khí thế ồ ạt làm người bên Tần Bách Dạ càng khẩn trương.

Hai bên vốn là đối thủ, tuy tối nay nhà họ Hoắc ra tay hỗ trợ nhưng chưa chắc điều này đã đại biểu cho quan hệ của hai nhà đã hòa hoãn lại.

Tần Bách Dạ phất tay ý bảo mọi người thả lỏng.

Hắn nhìn Hoắc Uẩn Khải, lại phát hiện ánh mắt Hoắc Uẩn Khải từ đầu đến cuối đều chỉ nhìn người bên cạnh mình.
Hoắc Uẩn Khải tiến nhanh đến trước mặt Lê Phi Phàm, vẻ mặt cũng không quá tốt, đầu tiên hắn nhìn anh từ trên xuống dưới, sau đó mới đen mặt nói: “Lúc đó tôi đã nói với cậu như thế nào? Có phải đã bảo cậu đừng kích động rồi không?”

“Sao anh đã về rồi?” Hai người nói chuyện không khác gì ông nói gà bà nói vịt.

Hoắc Uẩn Khải như không muốn bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy: “Tôi đang hỏi cậu đấy!”

“Bình tĩnh bình tĩnh, đừng mắng.” Lê Phi Phàm trực tiếp ôm hắn trước mặt không dưới hai mươi người trên hành lang. Anh duỗi tay ôm cổ Hoắc Uẩn Khải, cằm đặt lên vai hắn, nhỏ giọng nói: “Bây giờ anh có mắng thì tôi cũng không có sức cãi lại, như vậy không thú vị.”

Hoắc Uẩn Khải thấy trạng thái của anh thì lập tức nhíu chặt mày.

Cái tay đang ôm sau lưng anh chợt khựng lại, hắn duỗi tay cởϊ áσ khoác trên người anh ra, quay đầu đưa cho Tần Bách Dạ, lại gật đầu với hắn xem như một lời chào đến muộn.
“Tôi đưa cậu ấy về trước.” Hoắc Uẩn Khải nói thẳng.

Những người xung quanh Tần Bách Dạ đều gọi khẽ: “Anh Tần.”

Ở đây cơ bản đều là người quen thân với Tần Bách Dạ.

Cho nên người biết thật ra Lê Phi Phàm chính là cậu hai nhà họ Tần cũng không ít.

Hiện tại nhà họ Hoắc vừa đến đã không nói hai lời muốn dẫn người đi, cứ có cảm giác như không để nhà họ Tần vào mắt.

Kết quả mọi người trơ mắt nhìn Hoắc Uẩn Khải dịu dàng thêm hai phần, Lê Phi Phàm dựa vào vai người đối diện, lại nghiêng đầu nhìn anh trai mình, chớp chớp mắt nói: “Anh ấy đã đến rồi, giờ em đi được chưa?”

Anh còn biết hỏi ý kiến người khác, tuy rằng thoạt nhìn chẳng có tí thành ý gì.

“Cậu im đi.” Hoắc Uẩn Khải vỗ lưng anh, cầm lấy áo khoác từ trong tay Cao Thăng khoác lên cho anh.
Lê Phi Phàm nhìn Tần Bách Dạ cười, dùng khẩu hình nói: “Đang giận đấy, em về đây.”

Bình Luận (0)
Comment