Xuyên Sách Hệ Thống Buộc Ta Phải Viết Văn

Chương 70

Cậu nhóc này tên là Hoàng Văn Đông, chỉ cần nhìn cái họ là biết cậu là người của thôn Hoàng gia rồi.

Không phải vì họ Hoàng là họ hiếm mà là vì ở khu vực này, nếu họ Hoàng, ba mươi người thì có hai mươi chín người là ở thôn Hoàng Gia.

Hoàng Văn Đông năm nay mười một tuổi, mồ côi cha, trong nhà còn một người anh cả khờ khạo, một người mẹ bệnh tật và hai đứa em gái. Phải nói, tuy còn nhỏ nhưng cậu nhóc đã phải gồng gánh cả gia đình.

Nếu cậu không nhận ra hai người này là thanh niên trí thức của thôn, sợ họ xảy ra chuyện lại liên luỵ đến bác hai thì cậu sẽ không xen vào chuyện người khác, cùng lắm là giúp họ báo cảnh sát.

Ai biết hai người này vô dụng như vậy chứ?

Giờ thì hay rồi, chạy cũng chạy không xong, đành phải liều một phen vậy. Chỉ sợ rằng nếu cậu xảy ra chuyện... thì không biết nhà cậu sẽ như thế nào.

Mặt Hoàng Văn Đông bình tĩnh nhưng trong lòng đang có sóng gió mãnh liệt.

Sau lưng cậu, La Mẫn và Thái Hồng Loan đã đứng dậy. Cả hai học theo Hoàng Văn Đông, tìm vũ khí nắm chặt. La Mẫn giả vờ lục trong sọt, từ không gian lấy ra một cây dao nhỏ chuyên gọt trái cây. Thái Hồng Loan thì tìm được một cục đá có cái chóp nhọn.

Đừng hỏi vì sao không chạy tiếp, họ đã không còn sức để chạy rồi, mà chạy cũng chạy không thoát, chi bằng cố gắng một phen, biết đâu chờ được có người tới cứu.


Ba tên cướp bị Hoàng Văn Đông trêu chọc đã tức giận hơn rất nhiều. Chúng liếc nhau, quyết định làm gì đó cho hả giận.

Mấy gã đàn ông mặc quần áo cũ nát, thân mình cao lớn vạm vỡ, đứng thành vòng tròn bao bọc ba người Hoàng Văn Đông ở bên trong, hòng chặn đường chạy thoát.

Chúng như những con sói đang chuẩn bị vồ mồi. Ba con mồi nhỏ yếu đáng thương. Trong lòng ba người Hoàng Văn Đông trở nên chua chát, tuyệt vọng.

Trong thời đại nghèo khó này, khi mà đa số người dân đều có cơ thể gầy yếu xanh xao, thì những người cao lớn, hoặc là gia đình có điều kiện, hoặc là bản thân có tài năng, hoặc không phải người lương thiện. Dĩ nhiên, đám sói trước mắt chính là nhóm thứ ba. Vì thôn Đá Đen vốn rất nghèo.

Dù Hoàng Văn Đông cố gắng bình tĩnh, nhưng suy cho cùng cậu chỉ là đứa nhỏ mười một tuổi, giọng cậu đã hơi run: "Mấy người làm bậy sẽ phải ngồi tù!"

Gã mặt sẹo cười lớn: "Đi tù? Ai biết được chuyện này mà đi tù?"

Trong lòng ba người Hoàng Văn Đông trầm xuống, ý của hắn là...

La Mẫn ra vẻ trấn tĩnh: "Sọt cho mấy người, chúng tôi có thể đi rồi chứ?" Vừa dứt lời, cô và Thái Hồng Loan liếc nhau, hai cái sọt tre nặng trĩu được đặt xuống phía trước.

"Không, không, không..." Gã mặt sẹo lắc đầu: "Vừa hay hai thằng em còn thiếu vợ."

"Đừng có quá đáng!"

Gã mặt sẹo như nghe được chuyện gì buồn cười, nên cười phá lên. Hai tên đàn em của gã cũng cười hùa.

Hoàng Văn Đông cau mày, tình hình này nếu cậu còn ở đâu sẽ lành ít dữ nhiều, xem ra phải chộp thời cơ mà trốn trước.

Chỉ là nếu như vậy thì hai nữ thanh niên trí thức thức này...

Đành chịu vậy, cậu đã tận tình tận nghĩa. Người nhà còn chờ cậu về.

Gã mặt sẹo không biết suy nghĩ của Hoàng Văn Đông, nhưng gã biết nơi này gần thôn Hoàng gia quá, sợ lâu sẽ hỏng chuyện.

"Lên!" Gã quát. "Hai đứa con gái bắt sống, thằng này làm thịt!"


Cả ba làm chuyện xấu cùng nhau rất nhiều lần rồi, đã có sự ăn ý nhất định. Gã mặt sẹo vừa lên tiếng thì chúng đồng loạt lao tới.

Sau đó...

"A!"

"A!"

"A!"

Ba tảng đá bằng nắm tay từ đâu lao tới, đập trúng bọn cướp. Chúng ăn đau, hành động bị dừng lại đột ngột.

"Ai?"

Đáp lại câu hỏi của tên mặt sẹo là một đòn đánh mạnh từ cây gỗ. Dương Gia Nghi xuất hiện như một nữ chiến thần. Những đòn đáng vừa nhanh, vừa mạnh của cô khiến bọn cướp ngã lăn ra đất, nằm bò.

Hoàng Văn Đông từ bỏ kế hoạch chạy trốn, lao qua phụ giúp. La Mẫn lặng lẽ thả cây dao nhỏ vào lại không gian, học Thái Hồng Loan mà nhặt một tảng đá to đập xuống.

Rắc!

"A..."


Tiếng gã xương vang lên cùng tiếng kêu đau đớn của tên mặt sẹo.

Trường hợp rất thảm thiết.

Mười phút sau...

Ba tên cướp bị dây leo trói chặt tay chân, nằm co ro giữa đường. La Mẫn và Thái Hồng Loan buông ra nỗi lòng bị căng chặt nãy giờ.

"Oa..." Thái Hồng Loan ôm Dương Gia Nghi khóc rống. Mắt La Mẫn cũng đỏ hoe, ươn ướt.

Có trời mới biết Dương Gia Nghi sợ nhất là thấy người khác khóc, không dỗ thì tội, mà dỗ thì cô không biết dỗ như thế nào.

Đang lúc cô luống cuống tay chân thì Hoàng Văn Đông đã quay lại, sau lưng cậu là một nhóm chừng mười người.

"Mấy đứa có sao không?" Có người hỏi.

Là đội trưởng, không biết ông về khi nào mà tới thôn còn trước hơn cả chị em Dương Gia Nghi. Lúc này đang ở nhà chuẩn bị cho đám cưới con gái thì thấy Hoàng Văn Đông chạy vào báo tin. Cậu nhóc cũng đã kể ông nghe đầu đuôi câu chuyện.

Bình Luận (0)
Comment