La Tiểu Vi nói nhiều như vậy lại bị Dương Gia Nghi phản biện mạnh mẽ. Cô ả trộm quan sát biểu cảm của mọi người xung quanh, thấy cả thôn dân và thanh niên tri thức đều không đứng về phía mình, cả gương mặt giả tạo cứng đờ, sắp diễn không được nữa.
Tại sao như vậy chứ?
Chiêu này cô ả sử dụng lần nào cũng được hiệu quả tốt. Chỉ cần chụp mũ, cái mũ càng to càng nặng thì cho dù người khác có trong sạch tới cỡ nào cũng sẽ bị kéo xuống vũng bùn. Nhưng hôm nay lại không có tác dụng?
Suy cho cùng, La Tiểu Vi chỉ là đứa con gái tuổi vị thành niên, tâm trí còn chưa đủ chín chắn để nhìn rõ sự việc. Những chuyện như cử báo này, điều quan trọng nhất là cái nhìn của người cầm quyền. Ở cái thôn này, người đó chính là đội trưởng.
Hiển nhiên, ông vô cũng chính trực chứ không phải vì đạt được thành tích mà nghe gió lại tưởng là bão. Điều ông quan tâm hơn hết, không phải món lợi của riêng ai mà là lợi ích của cả tập thể.
Một tháng không quá dài nhưng cũng đủ để ông hiểu rõ bản tính của nhóm thanh niên trí thức đầu tiên. Làm tới chức đội trưởng như vầy, chẳng có ai là ngu ngốc cả.
Trong mắt đội trưởng, bốn người Dương Gia Nghi siêng năng , cần mẫn, luôn tạo được lợi ích thiết thực cho thôn. Ngược lại, La Tiểu Vi lộ rõ bản tính của kẻ tiểu nhân, ham ăn nhác làm, thích đâm bọc thóc, thọc bọc gạo. Bởi vậy, lòng ông nghiêng về ai thì không cần nói rõ rồi.
La Tiểu Vi càng ầm ĩ, đội trưởng càng cảm thấy cô có thể gây chuyện. Thời buổi rối loạn như thế này, trong thôn có người như vậy chắc khác nào đang có quả bom nguyên tử nổ chậm.
Ánh mắt đội trưởng trở nên sâu thẳm. Xem ra phải nghĩ cách tiễn La Tiểu Vi đi. Ông không cho phép bất kì cá nhân nào phá huỷ sự yên bình của thôn.
Đội trưởng lấy quyền uy tuyệt đối của mình ra để chấm dứt mớ hỗn độn này. Ông đuổi mọi người trở về, trước khi đi nhìn La Tiểu Vi một cái lạnh băng, khiến cô ả rùng mình.
Cái liếc mắt này, dường như ông cố ý để tất cả mọi người đều thấy. Đây cũng là lời cảnh cáo mà không cần nói ra.
La Tiểu Vi như người bị rút hết sức lực, ngồi bệch xuống nền đất. Mặt mũi và cổ đều lấm lem nhọ nồi. Chẳng ai để ý tới cô ả cả, gieo gió thì gặt bão thôi.
Dương Gia Nghi cảm thấy mỹ mãn, dẫn theo hai em, cùng dòng người trở về. Cô cảm thấy đội trưởng sẽ không tha cho La Tiểu Vi, không chừng cô ả sẽ bị đổi đi nơi khác. Như vậy cũng tốt, người này cho cô cảm giác âm độc như loài rắn vậy, chỉ chờ có cơ hội là hại người khác ngay.