Xuyên Sách Hệ Thống Buộc Ta Phải Viết Văn

Chương 86

Cô gái nhỏ như bị tiếng quát làm giật mình, cả cơ thể run rẩy rồi oà lên. Tiếng khóc rõ to kèm theo âm thanh nức nở vang thật xa, chọc cho nhiều người mò lại tìm hiểu.

"Tôi không biết! Tôi không biết thật mà..."

Mặt gã đội trưởng tối sầm, liếc nhìn đám người xung quanh, giọng điệu nghiến răng nghiến lợi: "Nói chuyện đàng hoàng! Khóc cái gì?"

Dương Gia Nghi thông qua tinh thần lực quan sát tình hình, thấy hắn đã bắt đầu bối rối, những người khác thì vừa hóng chuyện, vừa âm thầm chỉ trỏ.

Thiếu nữ thở phào trong lòng. Bây giờ là 1968, mười năm cải cách vừa mới bắt đầu, Cách Uỷ Hội và đội hồng binh vẫn chưa thật sự nắm quyền. Bọn chúng còn kiêng dè nhiều lắm.

Hai đầu ngón tay véo mạnh, cơn đau từ đùi truyền thẳng lên não, hốc mắt càng đỏ, nước mắt thi nhau rớt xuống, chẳng mấy chốc đã làm ướt cái khăn choàng đang quấn quanh mặt.

"Tôi không biết thật... hức... tháng này bận quá... hức... được mấy ngày nghỉ... hức... tôi nằm trong phòng nghỉ ngơi... hức... hức..."

Dáng vẻ này của cô khiến mọi người không đành lòng. Ánh mắt nhìn về phía gã đội trưởng như đang lên án khiến gã cảm thấy rất mất mặt.

Lúc này, thêm một tên hồng binh khác tìm đến.

"Ông cố tìm anh." Hắn nói với gã đội trưởng.

Gã đội trưởng cả kinh, đôi mắt hơi trừng. Chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi. Phải biết, ông cố là người nắm giữ quyền uy tuyệt đối của thôn Đá Đen, là lãnh tụ tinh thần của họ. Ngày thường, ông cố chỉ quanh quẩn trong thôn, được mọi người chăm sóc. Lần trước ông cố ra khỏi thôn, cách nay đã bảy tám năm.

Đầu óc gã lập tức căng như dây đàn, không rảnh lo nữ thanh niên trí thức. Tờ giấy giới thiệu bị hắn ném trở về. Dương Gia Nghi vội vã cất đi. Lúc ngước mặt lên thì không thấy đám người của đội hồng binh đâu nữa.

Có vài vị bác gái thấy cô còn ngây ngốc thì xua tay ra dấu, ý bảo cô chạy nhanh đi.


Dương Gia Nghi đóng vai thiếu nữ yếu đuối, bị hù doạ đến vô cùng sợ hãi, lảo đảo biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Cô vừa đi vừa lật lại những manh mối mà mình tìm được. Đầu tiên, gã đội trưởng đội hồng binh muốn tìm hiểu về chuyện bọn cướp hôm nọ. Thứ hai, thôn dân thôn Đá Đen và ông cố đều tìm hắn.

Thiếu nữ nghĩ đi nghĩ lại, với dáng vẻ và giọng điệu này, nếu để gã đội trưởng biết rõ ai là người bắt cướp thì bọn cô và thôn Hoàng Gia sẽ có nguy hiểm.

Dương Gia Nghi không thể để chuyện này xảy ra được. Nguy hiểm cần bị bóp chết từ trong trứng. Thiếu nữ xoay người, tinh thần lực được buông ra.

Mười phút sau, cô gái nhỏ đã đứng ở tường sau của Cách Uỷ Hội. Từ nơi này, cô có thể "xem" rõ những gì đang xảy ra ở bên trong.

Gã đội trưởng cũng vừa vào tới. Chỉ nhìn mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt đen nhẽm thì biết hắn ta đã vội vã như thế nào. Bên trong, một cụ ông đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt khắc nghiệt đang ngồi chễm chệ trên ghế, hai bên trái phải đều đứng ba người. Dáng vẻ này y hệt như vua chúa thời xưa.

"Ông cố." Gã đội trưởng lắp bắp lên tiếng chào hỏi, nét uy phong thường ngày đã bị gã làm rơi đâu mất.

Cụ ông nhìn gã đội trưởng hồi lâu. Ông ta không lên tiếng. Cả căn phòng im phăng phắt, áp lực tăng theo cấp số nhân khiến mồ hôi gã đội trưởng rơi như đang tắm. Bộ quần áo quyền lực cũng ướt đẫm.

"Chí Hào..." Ông cố lên tiếng, giọng kéo dài xa xưa. Trong đôi mắt sói trắng dã là hai tròng mắt đen hơn mực. Ông ta chậm rãi nhìn về phía gã đội trưởng.

"Cháu còn nhớ mình là ai sao?" Ông điềm tĩnh hỏi. Ánh mắt lại như sói đói khiến gã đội trưởng - Trương Chí Hào như ngồi trên đống lửa.

Gã nuốt nước bọt, thận trọng trả lời: "Dạ, cháu là người con của thôn Đá Đen ạ."

Ông cố hơi nhếch mép, dường như câu trả lời khiến ông ta cảm thấy vui vẻ: "Ồ, ông nhớ rõ cháu không phải là đứa đầu tiên bước ra khỏi núi, nhưng lại là đứa thông minh và có tiền đồ xán lạn nhất. Đúng không?"

Mặt Trương Trí Hào đỏ lên, không biết là do kích động hay là do ngượng ngùng: "Cháu, cháu còn cần cố gắng thêm ạ..."

"Phải!" Chợt, ông cố quát lớn. Tiếng quát như lưỡi đao quét ngang tâm trạng của mọi người. Đừng nói người trong phòng, kể cả Dương Gia Nghi đang nghe lén cũng cảm thấy trái tim như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ông cố nghiêm mặt, đứng phắt dậy, ánh mắt nhìn về phía Trương Chí Hào như chứa đầy cuồng phong bão táp: "Cháu là đứa có tiền đồ nhất thôn. Để tôi xem, người con có tiền đồ nhất thôn, ở địa bàn của mình mà để anh em phải bị đám cảnh sát bắt bỏ tù!"

Mặt Trương Chí Hào tái nhợt, chịu không nổi mà lùi về sau vài bước.

Ông cố tiến lên: "Để tôi xem! Hay là cậu cảm thấy đã ra khỏi núi rồi nên tôi trị được cậu, khiến cậu đem lệ thôn dẫm ở dưới chân!"

Trương Chí Hào lắc đầu liên tục. "Không! Không! Cháu không có!"

"Nếu không có, vậy tôi hỏi cậu, ba đứa Chí Dũng, Chí Nhân, Chí Nghĩa bây giờ đang ở chỗ nào!"
Bình Luận (0)
Comment