Sáng sớm hôm sau, cô gái vest hồng ngày hôm qua lại đến, thì thấy Dĩnh Dĩnh đang ngồi bất động trên giường, dưới mắt xuất hiện một mảng quầng thâm lớn, thì thở dài lên tiếng hỏi: “Đêm qua cậu không ngủ được sao? Mắt cậu đã thâm đen như gấu trúc rồi kìa.”
Cả đêm hôm qua Dĩnh Dĩnh không thể nào ngủ được, cô đã suy nghĩ, theo như kinh nghiệm đọc tiểu thuyết xuyên không của cô, thì khi xuyên nhất định sẽ có một hệ thống chỉ dẫn, hoặc sẽ gặp nguyên chủ trao đổi khế ước, định tình gì đó.
Chứ không phải để cô một mình mông lung, không hiểu chuyện gì đang xảy ra?
Cô gái vest hồng thấy Dĩnh Dĩnh vẫn ngồi im không nhúc nhích, thì tiếp tục hỏi: “Sao cậu không trả lời mình, cậu đau chỗ nào sao? Mình sẽ lập tức đi gọi bác sĩ.”
Dĩnh Dĩnh lấy lại tinh thần ngước nhìn cô gái trước mặt, nhớ lại các nhân vật trong truyện, cô gái vest hồng này, chính là cháu gái của nam chính, tên là Bách Lý Hồng cô ta là bạn cấp 3 của nguyên chủ, đối xử vô cùng tốt với nguyên chủ, nhưng lại bị nguyên chủ lợi dụng để hại nữ chính.
Mà tác giả này cũng thật là, đặt cho nhân vật này tên Hồng, vì vậy cho cô ta thích luôn màu hồng.
Hôm qua thì mang một bộ vest công sở màu hồng, hôm nay thì lại mang một chiếc váy dài màu hồng.
Không cần gọi bác sĩ, tôi không sao! lúc nãy bác sĩ đã tới khám cho tôi rồi.”
“Vậy cậu nói đi, hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang yên, đang lành lại bị ngã cầu thang.
Lúc mình tới tìm cậu thì đã thấy Chú nhỏ bế cậu ra xe, nhưng vẻ mặt thì vô cùng tức giận.”
“Mình còn nghe người giúp việc nói, 2 người đã cãi nhau rất to, nếu chú ấy thật sự đánh cậu, thì mình sẽ lập tức gọi điện cho ông bà nội.”
Hả! không có chuyện đó! Anh ta không hề đánh tôi, chỉ là do tôi bất cẩn bị ngã mà thôi.” Nếu để cho vest hồng gọi báo cho ông bà Bách Lý biết chuyện này, thì mọi chuyện sẽ càng trở nên rắc rối, mà tính của Bách Lý Vũ lại rất ghét phiền phức, như vậy anh ta lại càng ghét cô hơn, nếu ông trời đã cho cô sống lại một lần nữa, thì cô nhất định không ngu mà đi tìm đường chết.
“Cậu sợ gì chứ, nếu chú ấy dám ức hiếp cậu, thì còn có ông bà mình chống lưng cho cậu.” Bách Lý Hồng hùng hổ nói.
Anh ta không có ức hiếp gì tôi cả, chỉ là tranh cãi một vấn đề nhỏ thôi, không cần phiền tới ông bà đâu.” Sợ vest hồng không tin mình, Dĩnh Dĩnh còn cố gắng nặn ra một nụ cười tươi với cô ấy.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười ngơ ngáo cùng vẻ sợ sệt, cách xưng hô xa lạ của Dĩnh Dĩnh.
Bách Lý Hồng thầm nghĩ, không phải bị ngã đến ngốc rồi chứ, sao lại cười y như một đứa ngốc như vậy.
Không được chuyện này nhất định phải nói với ông bà nội.
Sau khi vest hồng rời đi, Dĩnh Dĩnh tập trung nhớ lại nội dụng truyện, xem cô đang ở giai đoạn nào, vì quyển truyện này cô đã đọc rất lâu về trước nên bây giờ phải cần thời gian, để nhớ.
Đến chiều, đúng như cô đã dự đoán, Bách Lý Vũ đã đến, hôm nay anh mặc một bộ vest màu xám tro, thần thái và khí chất của anh ta, vẫn giống y như ngày hôm qua chính là vẻ mặt lạnh lùng, khó gần.
Anh ta cầm tập tài liệu ngày hôm qua, ném thẳng vào tay cô, rồi thong thả kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, giọng điệu lạnh như băng nói: “Tôi không muốn tranh cãi hay chất vấn với cô nữa, biết điều thì mau ký đi.”
Dĩnh Dĩnh không đợi anh ta nói hết câu thì đã mở tập tài liệu ra xem.
Đọc sơ qua một lượt, giống như ở trong truyện đã viết, hợp đồng thỏa thuận ly hôn này sẽ có hiệu lực sau 1 năm, cô sẽ được bồi thường 1 căn nhà và một khoản tiền rất lớn.
Anh có viết không?”
Bách Lý Vũ hơi bất ngờ trước câu hỏi này của cô.
Anh hơi nhíu mày lại nhìn cô, nhưng vẫn lấy viết ở trong túi áo đưa cho cô.
Dĩnh Dĩnh nhận lấy viết, lập tức kí tên vào hợp đồng.
Vì cô biết ở trong truyện, nguyên chủ đã dãy giũa không chịu ký, kết quả bị nam chính đe dọa.
Cô hiện tại không muốn chọc tức anh ta thêm nữa.
Trước sau gì cũng phải ký, nên cô không muốn mình bị nam chính ngắm thành bia đỡ đạn mà bắn đâu, cô chỉ hy vọng nhanh nhanh hết thời hạn 1 năm, để cô có thể nhận được tài sản bồi thường này.
Sau đó cô sẽ lăn thật nhanh, rời khỏi chốn thị phi này.
Ký tên xong, cô đưa lại hợp đồng cho anh ta.
Rồi kéo chăn nằm xuống để tránh đi ánh mắt vô cùng lạnh giá của anh.
không phải chứ cô đã ký tên rồi, mà sao anh ta còn chưa đi, ánh mắt của anh ta thật sự làm cho cô cảm thấy không lạnh mà rét run.
Cô họ Triệu sao?” đột nhiên anh ta lên tiếng.
Dĩnh Dĩnh *_*
Khoan đã! Đúng rồi.
hình như cô đã quên mất trong truyện nguyên chủ chỉ trùng tên với cô nhưng khác họ.
Dĩnh Dĩnh lập tức ngồi bật dậy, giật lại tờ giấy trên tay anh, nhìn kỹ lại thì thấy cô đã ký là Triệu Dĩnh Dĩnh.
Cô đưa đôi mắt to tròn trong veo nhìn anh, ráng nở ra một nụ cười, mà nụ cười đó trong mắt anh lại y như một đứa ngốc.
Anh có còn bản nào khác không? Do bị chấn thương ở đầu, nên tôi đã ký nhầm họ Trương thành Triệu.
Cô biết, nam chính vì đề phòng nguyên chủ sẽ lại nổi điên mà xé tờ giấy này.
Nên đã chuẩn bị thêm nhiều bản khác nữa.
Sau khi cô đã ký đúng họ tên của nguyên chủ xong, Bách Lý Vũ cầm tập tài liệu lập tức rời đi.
Anh tưởng sẽ tốn khá nhiều thời gian, công sức để bắt cô ký.
Nhưng không ngờ cô lại chịu ký nhanh đến vậy.
Trong lòng anh dấy lên một suy nghĩ, không biết cô ta lại chuẩn bị giở thêm trò gì nữa đây.
Những ngày sau đó,Dĩnh Dĩnh nằm trong bệnh viện, thì cũng chỉ có mình Bách Lý Hồng lui tới thăm cô, gặp hoài cũng thành quen cho nên cô cũng dần thích nghi, thân thiết hơn với vest hồng.
Tới ngày thứ 4 nằm viện, cuối cùng cô cũng được cho xuất viện, bác sĩ hẹn cô 10 ngày nữa quay lại tái khám và cắt chỉ.
Thủ tục, viện phí đã được Bách Lý Vũ thanh toán từ trước nên cô không cần làm gì cả.
Cô thu dọn trái cây và một ít đồ mà vest hồng mang đến bỏ vào một cái giỏ giấy to, rồi nhanh nhẹn đi ra khỏi bệnh viện.
Cô định bắt taxi để về căn nhà mà nguyên chủ cùng Bách Lý Vũ dọn đến ở sau khi kết hôn, thì trước mặt đột nhiên lại xuất hiện một chiếc xe Mercedes màu đen.
Cửa kính xe được hạ xuống, cô nhìn thấy Bách Lý Hồng đang ngồi trên xe.
Tài xế đã nhanh chóng xuống xe, mở cửa xe nhẹ giọng nói: “Cô chủ! Mời cô lên xe.”
Dĩnh Dĩnh lần đầu tiên được người ta xưng hô cung kính như vậy, thì có chút không quen ngờ nghệch đứng nhìn.
Cậu còn đứng đờ ra đó làm gì? Mau lên xe đi Bách Lý Hồng mất kiên nhẫn gọi cô!
Xe lăn bánh chạy dài trên đường, Dĩnh Dĩnh cảm thấy đúng là xe mắc tiền có khác, cô bị chứng say xe rất nặng, vậy mà ngồi xe này cảm giác rất thoải mái.
Bách Lý Hồng luôn nói chuyện điện thoại với ai đó từ lúc Dĩnh Dĩnh lên xe.
Khi kết thúc cuộc gọi, cô ta quay sang nói: “ông bà nội muốn cậu và chú nhỏ, chuyển về lại nhà cũ, sống cùng họ.”
Dĩnh Dĩnh nghe xong thì vô cùng sợ hãi, cốt truyện vẫn luôn được tiếp tục cho dù cô đã thay đổi tình tiết.
Giống như việc cô đã không làm ầm lên, rồi gọi điện cho ông bà Bách Lý để kể lễ, thì ông bà sẽ không ép cô và Bách Lý Vũ về sống cùng họ, như vậy cô sẽ tránh được những phiền toái sau này.
“Không xong rồi, không xong rồi.” Dĩnh Dĩnh nhịn không được thầm lẩm bẩm.
Bách Lý Vũ sẽ cho rằng cô đã mách lẽo với ông bà Bách Lý, rồi lại ác cảm hơn với cô, như vậy cô càng khó mà sống được bình yên.
Mà ở nhà cũ đó, còn có một bạch liên hoa, đại nữ chính, đang chờ cô xuất hiện để viết lên một câu truyện drama, đấu đá, hành hạ, vô cùng kịch liệt.
Xe cứ tiếp tục chạy như vậy gần cả tiếng đồng hồ, mới tới được nhà cũ của gia tộc có cái họ vô cùng danh gia vọng tộc "Bách Lý".
Hầu hết trong truyện ngôn tình 10 quyển thì sẽ hết 9 quyển đều miêu tả, gia đình nam chính là danh gia vọng tộc, vô cùng giàu có, mà đã giàu thì sẽ vô cùng khác người, luôn lựa chọn xây biệt thự trên núi , trên rừng để ở.
Dĩnh Dĩnh ngồi ở trong xe, nhìn tòa biệt thự xuất hiện ở lưng chừng núi phía trước, cô chợt suy nghĩ.
Nếu nữa đêm mà có bị đau ruột thừa, đợi đưa tới được bệnh viện để cấp cứu, thì có khi đã tắt thở chết vì quá đau.
Nhưng cô không hề hay biết, ở biệt thự còn có một chiếc trực thăng..