Xuyên Sách Mạt Thế Chỉ Làm Người Qua Đường Giáp

Chương 10


Lúc An Nhạc tỉnh lại thì đã là buổi tối, người ở yến hội cũng đã đi hết rồi, mà hiện tại cũng là lúc ăn cơm, mẹ Lưu bế An Nhạc rời khỏi phòng, An Nhạc không biết mẹ Lưu muốn làm cái gì, nàng cảm giác mẹ Lưu không có ý xấu. Lúc đi tới phòng khách, An Nhạc mới phát hiện không có người hầu trong biệt thự, ba Lưu bọn hắn cũng không có ở trong phòng khách, sau nàng lại thấy mẹ Lưu ôm nàng đi vào thư phòng của gia gia, thư phòng rất sạch sẽ, có một cái bàn làm việc, một cái ghế và một cái kệ sách, với lại trên giá sách còn có rất nhiều sách giống nhau và một ít đồ cổ.


Tiếp đó, An Nhạc liền thấy mẹ Lưu tìm được một chuỗi tràng hạt ở phía bên trái, hàng thứ năm giá sách, đếm từ hàng thứ hai từ dưới lên, đặc điểm duy nhất của nó là không có đặc điểm, bình thường giống như đồ được nhặt từ dưới đất lên, các hoa văn này quay quanh chồng lên nhau, nếu không nhìn kỹ, chỉ thấy chúng nó giống nhau, sẽ không phát hiện chúng nó không giống nhau. Sau đó, mẹ Lưu dựa vào hoa văn khác nhau trên tràng hạt, tìm được một cái tràng hạt khác hoa văn hoa bỉ ngạn.


Tiếp nữa, mẹ Lưu dò tìm một hồi, đã làm tràng hạt phân làm hai nửa, bên trong có một chiếc chìa khóa nhỏ được gỗ bao bọc, chuyển động, một cánh cửa ngay ở bên tường được mở ra, mẹ Lưu mặt không đổi sắc làm tràng hạt phục hồi nguyên dạng, tiếp tục thả ra, sau đó tiêu sái bước vào bên trong cửa, ấn vào một cái nút phía sau cửa, ngay sau đó, cánh cửa liền lập tức đóng lại.


An Nhạc được mẹ Lưu bế, nơi này mỗi chỗ cách hơn hai thước đều có một chiếc đèn nhỏ, cho nên thông đạo cũng không có tối, đi được một chút, trước mặt liền có một mảnh ánh sáng trắng chói mắt, mẹ Lưu tiêu sái đi đến, lúc sau An Nhạc liền thấy nhón người nhà của mình, ô, chính là người Lưu gia, tất cả đều ở đây.


Lúc này, bọn họ đều đã thấy các nàng, "Đến đây, đến đây đi." Lưu gia gia nghiêm túc nói, An Nhạc nghi hoặc quan sát thần sắc của bọn họ, đặc biệt là Lưu gia gia và Lưu nãi nãi, thần sắc đau lòng quả thực là muốn hóa thành thực chất (*).


(*) Thực chất: thứ có thực thể.


Không đợi An Nhạc hiểu tại sao mọi người lại như vậy, chỉ thấy Lưu gia gia lấy một cái đao nhỏ và một cái hộp, sau đó liền mở hộp ra, An Nhạc liền phát hiện đây là một chiếc vòng ngọc, chỉ là đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là kiểu dáng vòng ngọc này vày chiếc vòng ngọc trong sách giống nhau như đúc!!!


Sáng trong suốt, xinh đẹp mềm mại, nhẵn mịn thông thấu, màu sắc thuần khiết, cảm nhận say mê, lộng lẫy tinh xảo, bên trong nhiều màu xanh mang theo nồng động sức sống.


Chẳng lẽ đây là vòng ngọc không gian ở trong sách?


Không chờ An Nhạc nghĩ ngợi kĩ lưỡng, liền thấy Lưu gia gia cầm đao nhỏ, cắt xuống ngón tay của nàng, mà mẹ Lưu thì khống chế cho tay của nàng không thể động đậy, những người khác thì không đành lòng quay đầu đi, mẹ Lưu đau lòng đến nỗi áp vào trong lòng Lưu nãi nãi, khóc lên.


An Nhạc cũng không biết Lưu gia gia muốn làm gì, nhưng nhìn trong mắt hắn đau lòng suýt nữa muốn ngưng tụ thành thực chất, liền quyết định, không chống cự, nàng tin tưởng hắn sẽ không nàng, lúc này nàng nguyện ý tiếp tục đánh cược.


Quả nhiên, Lưu gia gia lấy đao rất nhanh cắt ở trên tay nàng một vết thương nhỏ, sau liền đem máu của nàng nhỏ lên trên vòng ngọc, Lưu thẩm thẩm ở bên cạnh lập tức đem nhón tay của An Nhạc bao lại, động tác dịu dàng, sợ làm nàng đau. Thấy nàng không khóc cũng không nháo, đau lòng và thương tiếc ở đáy mắt lại nhiều hơn vài phần.


An Nhạc tỏ vẻ, nàng thật sự một chút cũng không đau, so với mưa bom bão đạn khi nổ ở kiếp trước tốt hơn rất nhiều, cái này giống như là bị con kiến cắn một chút.


Kỳ thật vừa rồi An Nhạc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu Lưu gia gia thật sự là muốn thương tổn nàng, vậy....


Chỉ là, đây là đang làm gì? Cho vòng tay nhận chủ sao? Vậy tại sao không chọn người khác làm? Ngược lại lại muốn cho một đứa trẻ lớn được một tháng làm cho vòng tay nhận chủ?

Bình Luận (0)
Comment