[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt

Chương 18

“Anh Vũ…” Lý Dịch cũng thấy ngại thay cho Lãnh Khiếu Vũ, cậu ta cũng không ngờ Lý Tuyết Y lại đẹp như vậy, thật là khiến người kinh ngạc.

“Cậu ta có vẻ thật sự dính vào Tiêu Dĩ Hàn rồi.” Tiêu Cát cũng nhìn theo hướng Lý Tuyết Y biến mất.

“Làm sao có thể, tôi thấy cậu ta chỉ muốn khiến anh Vũ khẩn trương thôi.” Du Trần Trung khinh thường nói, dù gì thì bộ dáng đó cũng rất đẹp.

“Không ngờ cậu ta không trang điểm, thật sự là một bảo vật nhân gian, các cậu nói xem, nếu tôi theo đuổi cậu ta… Ờ… chỉ đùa chỉ đùa thôi.”

Sau khi bị Lãnh Khiếu Vũ trừng mắt, cậu ta ngoan ngoãn im lặng, Lãnh Khiếu Vũ cười lạnh, “Cậu theo đuổi thì cứ theo, liên quan gì đến tôi.”

Ôm vai Trang Tình, “Tôi có cậu là đủ rồi.” Giọng nói cực kỳ dịu dàng, hoàn toàn khác với cách đối xử với Lý Tuyết Y.

Mấy cái bóng đèn bọn Tiêu Cát đều ngại ngùng, bị ép ăn một miếng “thức ăn chó.”

Trang Tình cũng đẹp, nhưng không đẹp hoàn hảo như Lý Tuyết Y, Lý Tuyết Y khiến người ta không thể rời mắt, vẻ đẹp khiến người ta ngẩn ngơ.

Trang Tình lại thoáng nhìn Tiêu Dĩ Hàn mà Lý Tuyết Y đi theo biết mất ở chỗ rẽ, trong lòng không khỏi dấy lên một cỗ ghen tuông.

Lý Tuyết Y đuổi theo Tiêu Dĩ Hàn, “Cậu chờ tôi với.” Chạy thở hổn hển.

Nhưng Tiêu Dĩ Hàn như không nghe thấy, thẳng tiến lên cầu thang, Lý Tuyết Y giơ tay nắm lấy đuôi áo cậu.

Tiêu Dĩ Hàn dừng lại, chỉ lạnh lùng nhìn cô với ánh mắt như băng, khi nhìn rõ khuôn mặt cô, rõ ràng ngẩn ra hai giây.

Lý Tuyết Y bị ánh mắt đó làm cho run rẩy, buông tay ra, “À, tôi mang bánh bao và sữa đậu nành cho cậu.”

Đưa bánh bao và sữa đậu nành cho Tiêu Dĩ Hàn, cậu không có hành động từ chối, mà chỉ liếc nhìn phía sau Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y: “?” Cậu đang nhìn gì vậy? Cô nghi hoặc quay đầu lại.

Lãnh Khiếu Vũ và Trang Tình vừa mới còn ở dưới lầu, cùng với bọn Tiêu Cát đều đứng ngây ra tại chỗ.

Lãnh Khiếu Vũ nhìn Lý Tuyết Y với ánh mắt không thiện cảm, Lý Tuyết Y bị cậu ta làm cho giật mình.

Không để ý đến những người phía sau, cô vội vàng chạy về lớp để quấy rầy Tiêu Dĩ Hàn.

Trang Tình lên cầu thang trước, Lãnh Khiếu Vũ nhìn chằm chằm về hướng Lý Tuyết Y biến mất với vẻ mặt u ám.

“Có vẻ như cậu ta thật sự thích Tiêu Dĩ Hàn rồi phải không?” Du Trần Trung cảm thấy cô không giống như đang muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh Vũ.

Tiêu Cát nhìn sắc mặt của Lãnh Khiếu Vũ, dùng khuỷu tay thúc nhẹ Du Trần Trung, Lý Dịch cũng bảo cậu ta im lặng, không thấy sắc mặt anh Vũ đã xanh như vậy sao?

Mặt bị tát bôm bốp, ai chịu nổi, huống hồ giờ mới phát hiện Lý Tuyết Y lại đẹp đến vậy.

Lý Tuyết Y vào lớp, đặt bữa sáng lên bàn của Tiêu Dĩ Hàn, lấy bánh bao ra, nhét vào miệng Tiêu Dĩ Hàn.

Cô không tin cậu không ăn? Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng nhìn cô, bàn tay lớn phủ lên tay cô, giật lấy bánh bao và ném mạnh vào túi giấy. 

“Biến đi! Nghe không hiểu sao?” Âm thang mang theo hơi lạnh vô tận vang lên bên tai Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y bị cậu dọa cho sợ, mũi cay cay, mắt đỏ lên ngay lập tức, “Cậu có thể ghét tôi, nhưng cậu không thể không ăn.” Giọng nói mềm mại khiến Tiêu Dĩ Hàn phải nhìn lên.

Khuôn mặt xinh đẹp như tuyết của cô ửng đỏ, đôi mắt như nước mùa thu ánh lên, nhìn cậu với vẻ trách móc, đôi môi như thạch đông lạnh khiến người ta muốn nếm thử… đẹp đến kinh ngạc.

Cổ họng của Tiêu Dĩ Hàn vô thức nuốt hai cái, Lý Tuyết Y định lấy bánh bao đi, nhưng phát hiện túi không kéo được.

Quay lại nhìn, Tiêu Dĩ Hàn đang dùng tay giữ túi lại, “Tôi sẽ ăn.” Giọng nói trầm thấp.

Lý Tuyết Y mừng rỡ, tay chân luống cuống, vội vàng buông tay về chỗ ngồi, ngoan ngoãn nhìn cậu từng miếng từng miếng ăn bánh bao và uống sữa đậu nành.

Nụ cười ngọt ngào khiến lòng người say đắm, Lý Tuyết Y vui vẻ ôm mặt, nam chính đã tha thứ cho cô rồi sao? Vậy có phải chỉ cần cô bám lấy cậu, nam chính sẽ không g.i.ế.c cô nữa không?

Cô cảm thấy khả năng này rất cao, giữ được mạng sống là tốt rồi, Lý Tuyết Y vẫn chưa biết lớp học đã nhìn thấy khuôn mặt thật của cô.

Khi cô nhận ra, gần như cả lớp đã xem qua vẻ đẹp thật của cô, Lý Tuyết Y thấy mỗi bạn học đi qua chỗ ngồi của mình đều nhìn cô không chớp mắt.

Đang thắc mắc, bạn ngồi bên cạnh là Khưu Hạo nhìn Lý Tuyết Y như thấy ma.

“Cậu… cậu là Lý Tuyết Y!?” Giọng nói cao vút, hỏi ra câu hỏi mà gần như cả lớp đều thắc mắc.
Bình Luận (0)
Comment