Trong văn phòng
Hà Vĩnh Hoa nghiêm túc đẩy kính, “Em thật sự đang theo đuổi lớp trưởng Tiêu sao?” Đầu tiên hỏi Lý Tuyết Y đang đứng bất an.
Lý Tuyết Y đỏ mặt, “Cô giáo Hà, không phải đâu ạ, mọi chuyện không như Như Nhiên nói đâu ạ.” Cô đụng vào Triệu Như Nhiên.
Triệu Như Nhiên lập tức hiểu ý, “Đúng đúng, làm em đã hiểu lầm, sao cậu không nói rõ với tôi?”
Lý Tuyết Y thật sự muốn che mặt, chỉ cần nói nửa câu thôi, Hà Vĩnh Hoa hừ một tiếng, “Nói rõ ràng đi, chuyện gì xảy ra?”
Lý Tuyết Y bắt đầu giải thích, “Thật ra chuyện là như vậy, hôm đó em thấy bạn học Tiêu không ăn sáng, nên môi lần đến trường em đều mang bánh bao và sữa đậu nành cho cậu ấy.”
“Có thể hành động của em hơi đột ngột, nên Như Nhiên mới nghĩ em đang theo đuổi bạn học Tiêu.” Lý Tuyết Y nói một cách nhẹ nhàng.
Triệu Như Nhiên gật đầu thật mạnh, nhưng Hà Vĩnh Hoa không quá tin, “Thật sao?”
“Vô cùng thật ạ, cô giáo Hà, không chỉ bữa sáng đâu, buổi trưa Tuyết Y còn giúp Tiêu Dĩ Hàn lấy cơm… Chị đẩy em làm gì vậy? Làm việc tốt sao lại không nói?” Triệu Như Nhiên lẩm bẩm.
Lý Tuyết Y đỏ mặt, “Trước đây em đã có chút quá đáng với bạn học Tiêu, ngoài việc xin lỗi, đây là cách duy nhất em có thể bù đắp.” Giọng nói nhẹ nhàng nhưng chân thành.
Hà Vĩnh Hoa tin rằng lời Lý Tuyết Y nói phát xuất từ đáy lòng, thở dài, “Nếu em thật sự có thể làm cho Tiêu Dĩ Hàn ăn những món em đưa, tiền đồ ăn mỗi ngày cô sẽ hoàn tiền cho em.”
Triệu Như Nhiên và Lý Tuyết Y rõ ràng ngạc nhiên, Lý Tuyết Y vội vàng lắc đầu, “Cô giáo, tiền mẹ em cho em đã đủ rồi, tiền tiêu vặt em đang lo không có chỗ tiêu, không cần cô giáo phải lo đâu ạ.”
Cuối cùng, dù nói thế nào, Hà Vĩnh Hoa vẫn kiên quyết muốn hoàn tiền cho Lý Tuyết Y về tiền cơm của Tiêu Dĩ Hàn.
Lý Tuyết Y không còn cách nào khác ngoài việc gật đầu đồng ý, nhưng cô sẽ không đi tìm cô giáo để hoàn tiền, chỉ cảm thấy không cần thiết.
Quay lại lớp, các bạn học trong lớp đều thì thầm về Lý Tuyết Y, dường như đang nói rằng Lý Tuyết Y đã thay lòng đổi dạ, lại đi thích lớp trưởng!
“À chuyện kia… những gì Như Nhiên vừa nói chỉ là đùa thôi, cậu đừng để tâm.” Lý Tuyết Y lo lắng bất an nhỏ nhẹ giải thích với Tiêu Dĩ Hàn.
Tiêu Dĩ Hàn ngẩng lên lạnh lùng nhìn cô một cái, không đáp lại.
Lý Tuyết Y chỉ còn cách quay về chỗ ngồi, Khưu Hạo nhìn Lý Tuyết Y không rời mắt, càng nhìn càng thấy đẹp, thậm chí còn đẹp đến mức khiến cậu ta mất tập trung.
“Sao cậu cứ nhìn tôi mãi vậy?” Đôi mắt như nước mùa thu chuyển sang cậu ta, Lý Tuyết Y không hiểu cậu đta ang làm gì mà cứ nhìn cô không rời.
“Cậu hãy để tôi kéo dài tuổi thọ một chút nhé.” Khưu Hạo cười nói.
Lý Tuyết Y mặt đỏ bừng, “Thật tiếc là tôi không có khả năng đó.”
“Không, cậu có, nhìn những điều đẹp đẽ có thể sống lâu hơn một chút.” Khưu Hạo cười nói.
Lý Tuyết Y: “…”
“Được rồi, cậu thích nhìn thì cứ nhìn.” Lý Tuyết Y bất đắc dĩ.
Đến trưa, Lý Tuyết Y đã mang cơm trưa của mình và Tiêu Dĩ Hàn về.
“Đây, hộp cơm của cậu.” Lý Tuyết Y ngồi ở chỗ bàn của Tiêu Dĩ Hàn, chuẩn bị đối diện ăn cùng cậu.
Vừa nhìn lên, đôi mắt như hàn băng của Tiêu Dĩ Hàn đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt tự nhiên lại dọa người.
Lý Tuyết Y sợ hãi lùi lại, hốc mắt đỏ như thỏ con, “Tôi muốn ăn cùng cậu~”
Giọng nói mềm mại, Tiêu Dĩ Hàn vẫn không có phản ứng gì, Lý Tuyết Y quyết định không quan tâm cậu, dù đáng sợ thì cứ đáng sợ đi, dù sao thì cô chỉ cần bám lấy cậu là được.
Cô ăn từng miếng cơm nóng hổi, mở hộp cơm cho Tiêu Dĩ Hàn, còn đưa cho cậu bình giữ nhiệt.
“Nước này buổi sáng tôi đã mang từ trong nhà đến cho cậu, có cho thêm kỉ tử, tốt cho gan và mắt.” Lý Tuyết Y khuyên cậu uống nước trước khi ăn, không biết có thể cứu được cậu khỏi căn bệnh dạ dày nghiêm trọng sau này hay không.