“Có chuyện gì với các cậu vậy? Không phải đều không thích Lý Tuyết Y sao?” Tại sao còn phải nói giúp Lý Tuyết Y? Lãnh Khiếu Vũ cười hỏi bọn họ, tất cả đều không bình thường.
“Đó là hai chuyện khác nhau.” Du Trần Trung vẫn không đồng ý.
Lãnh Khiếu Vũ vỗ vai cậu ta, “Không sao đâu, sau khi trở thành bạn gái của tôi, tôi sẽ ngay lập tức đá cậu ta, trả thù cũng khá thú vị.”
Tiêu Cát nhìn về phía hành lang nơi Lý Tuyết Y đã biến mất, nhíu mày, cậu ta chỉ hy vọng Trần Quý Nam sẽ không có bất kỳ ý tưởng nào về Lý Tuyết Y.
Lý Tuyết Y không biết bản thân bị người ta lấy ra đánh cược, còn bị đặt cược một căn biệt thự, quay lại lớp học, cô thở hổn hển và nhanh chóng khóa cửa lại.
Tiêu Dĩ Hàn rõ ràng nhận ra cô đã gặp chuyện gì, “Có chuyện gì vậy?” Giọng nói trầm thấp nhưng khiến Lý Tuyết Y cảm thấy trong lòng yên ổn hơn một chút.
Lý Tuyết Y không biết tại sao, rõ ràng rất sợ tương lai Tiêu Dĩ Hàn sẽ g.i.ế.c cô, nhưng hai lần nghe thấy giọng cậu, lòng cô lại cảm thấy rất kiên định.
“Lại bị Lãnh Khiếu Vũ chặn lại.” Lý Tuyết Y mệt mỏi ngồi bên cạnh Tiêu Dĩ Hàn, sao cứ gặp phải bọn họ mãi vậy.
Lãnh Khiếu Vũ rốt cuộc muốn làm gì? Cô không nghĩ Lãnh Khiếu Vũ sẽ thay lòng đổi dạ, nhưng cảm giác vẫn không ổn.
Tiêu Dĩ Hàn khẽ nhíu mày mà không nhận ra được, sau đó ôn hòa ăn cơm hộp, một lúc sau, “Sau này tôi sẽ đi cùng cậu.”
Lý Tuyết Y ngạc nhiên, không ngờ cậu lại chủ động đề nghị đi cùng cô đến căn tin.
Cô vui vẻ mỉm cười với cậu, “Được.” Có cậu ở bên, cô cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Lý Tuyết Y càng nhìn cậu càng thấy dễ chịu, bộ dạng thật sự rất đẹp trai, “Trước đây tôi đã đối xử với cậu như vậy, xin lỗi, tôi không mong cậu tha thứ, nhưng trong lòng tôi đặc biệt thấy có lỗi với cậu.”
Tiêu Dĩ Hàn không có phản ứng gì, vẫn chăm chú ăn mà không ngẩng mắt lên.
May mắn là Lý Tuyết Y đã quen với điều đó, nói xong những gì mình muốn nói thì thôi, lời xin lỗi xuất phát là thật tâm thật lòng, không phải vì sợ sau này cậu sẽ g.i.ế.c cô.
Cơm nước xong xuôi, Tiêu Dĩ Hàn bất ngờ đề nghị đi rửa hộp cơm, Lý Tuyết Y ngạc nhiên một chút, sau đó mỉm cười ngọt ngào với cậu, “Vậy thì thật là vất vả cho cậu nhé.”
Mỹ nhân như tranh, Tiêu Dĩ Hàn liếc nhìn cô một cái, bàn tay trắng trẻo thon dài lặng lẽ nhận lấy hộp cơm.
Lý Tuyết Y nhìn bóng lưng cậu, có vẻ như cô sẽ không bị cậu giết, vui vẻ chống cằm nở nụ cười.
Không đối lập với nam chính, tương đương với việc hòa giải với cả thế giới, nhưng cô chờ mãi mà không thấy Tiêu Dĩ Hàn trở lại.
Cậu không phải sẽ gặp rắc rối gì chứ? Lý Tuyết Y vội vàng đứng dậy chạy đến phòng nước, bên cạnh phòng nước, cô tìm thấy Tiêu Dĩ Hàn, không chỉ có cậu mà còn có Trang Tình đứng trước mặt cậu.
Nếu như bị nam phụ Lãnh Khiếu Vũ tình cờ gặp phải, với tính cách điên cuồng của cậu ta, Tiêu Dĩ Hàn chắc chắn sẽ bị cậu ta bắt nạt.
Dù sao cũng phải giúp cậu, đây là cơ hội để tăng cường thiện cảm.
“Vừa rồi tôi cũng đã nói với cậu về diễn biến sự việc, cậu… đừng bị hành động hiện tại của cô ta làm mờ mắt.” Trang Tình lo lắng nhắc nhở Tiêu Dĩ Hàn
Lý Tuyết Y: “….” Có phải cô đa nghi rồi không? Tại sao cảm thấy Trang Tình đang nói về cô?
“Tránh ra.” Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng nói, hoàn toàn không có ý định tiếp tục trò chuyện với cô ta.
Cậu nói như vậy với nữ chính, cẩn thận sau này cậu sẽ phải trải qua một cuộc truy thê hỏa táng tràng đấy! Bây giờ thì chưa đến lúc Tiêu Dĩ Hàn nhận ra bản thân thích Trang Tình, có lẽ phải đến khi tốt nghiệp lớp 12 cậu mới biết trong lòng hóa ra chỉ có Trang Tình.
Câu chuyện là như vậy, nhưng giờ Tiêu Dĩ Hàn hình như không có nhiều tiếp xúc với Trang Tình.
“Cậu nhất định phải đối xử với tôi như vậy sao?” Trang Tình kiềm chế giọng nói, dường như rất buồn lòng với thái độ của cậu lúc này.
“Cô ta đáng giá để cậu khi dễ tôi sao?” Cô ta đã bắt đầu nghẹn ngào nức nở.
Lý Tuyết Y nghe mà ngẩn người, có vẻ như giữa bọn họ đã có gút mắt gì đó, nếu không thì tại sao Trang Tình lại buồn đến vậy, cô không nhớ rõ nội dung cụ thể của câu chuyện hồi cấp ba, nhưng hướng phát triển đại khái cô nhớ rất rõ.
“Tôi và cậu vốn không có mối quan hệ nào.” Giọng nói lạnh lùng như sông băng ngàn năm của Tiêu Dĩ Hàn truyền đến bên tai Lý Tuyết Y.
Khi cậu vừa nói ra câu này, Lý Tuyết Y lén nhìn một cái, Trang Tình rõ ràng đã cứng người lại, chậc chậc… Tên này được, cậu là ngại cuộc truy thê hỏa táng tràng sau này không đủ thảm thiết mà.
“Không có mối quan hệ nào sao! Rõ ràng trước đây cậu còn sẵn lòng nói chuyện với tôi, tại sao bây giờ ngay cả một câu cũng không chịu nói?” Trang Tình mang theo giọng nghẹn ngào mà kêu lên.
Dựa vào cái gì khi mà cô ta mãi tiếp cận cậu mà không có kết quả, còn Lý Tuyết Y lại có thể làm nhiều hành động thân mật với cậu như vậy.
Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng nói, “Cậu đã hiểu lầm.”
Trang Tình nghe thấy lời cậu, có chút vui mừng, cậu đang giải thích với mình sao?
“Dù là trước đây hay bây giờ, tôi chưa từng nói chuyện với cậu.” Lại một lần nữa cắt đứt ảo tưởng của Trang Tình.
Lý Tuyết Y: “….” Nói một nửa, để lại một nửa cho người ta tưởng tượng, ngay sau đó đẩy đối phương xuống địa ngục, cách làm này đủ để gọi là “Tiêu Dĩ Hàn”, chắc chắn đã cướp hết măng của cả ngọn núi rồi.
Trang Tình rõ ràng bị cậu làm tổn thương đến mức không còn gì. “Cậu… thật sự muốn tuyệt tình như vậy sao?”
Tiêu Dĩ Hàn dường như không muốn nói thêm với cô ta, tránh qua người cô ta để đi, kết quả Trang Tình lại rất dũng cảm, nắm lấy tay áo của Tiêu Dĩ Hàn.
“Tôi không cho phép cậu đi!” Trang Tình gấp gáp kêu lên.
Tiêu Dĩ Hàn hơi nhíu mày, gỡ tay cô ta ra, “Tôi không có hứng thú với cậu.” Giọng nói lạnh lẽo khiến Lý Tuyết Y không khỏi rùng mình.