[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt

Chương 49

Lý Tuyết Y không biết suy nghĩ ngày càng biến thái của Lãnh Khiếu Vũ, lấy cơm xong chạy thẳng về lớp.

“Dọa... Ách...” Lý Tuyết Y dừng bước, Trang Tình đang cố gắng ôm Tiêu Dĩ Hàn, khiến cô sợ hãi tới mức vội vàng chạy ra khỏi lớp.

“Không... xin lỗi, tôi ra ngay.” Lý Tuyết Y mặt đỏ bừng, lúng túng ôm hai hộp cơm định chạy ra khỏi lớp.

“Quay lại.” Giọng nói lạnh lùng trong lớp học vang lên.

Lý Tuyết Y dừng lại, quay đầu nhìn lại, Tiêu Dĩ Hàn đã cách Trang Tình vài bước, có lẽ là Trang Tình định lao vào Tiêu Dĩ Hàn, Tiêu Dĩ Hàn trong hai giây đó đã tạo khoảng cách.

Trang Tình phẫn nộ không nói nên lời, nhưng vẫn không nhịn được phải giải thích với Tiêu Dĩ Hàn, “Những gì Lãnh Khiếu Vũ làm với Lý Tuyết Y, mình thật không biết.”

Tiêu Dĩ Hàn chỉ nhìn Lý Tuyết Y, hoàn toàn phớt lờ Trang Tình, “Ăn cơm.”

Lý Tuyết Y ngại ngùng gật đầu, bước nhỏ đi đến bên Tiêu Dĩ Hàn, ngồi xuống dưới ánh mắt “nồng nhiệt” của Trang Tình.

“Mình lại khiến cậu ghét đến vậy sao?” Trang Tình chất vấn Tiêu Dĩ Hàn với giọng nức nở.

“Bạn học Trang, chúng ta chỉ là bạn học.” Tiêu Dĩ Hàn có chút khó hiểu.

Lý Tuyết Y ở trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng không ngừng lo lắng, ồn ào thì ồn ào, miễn sao không tính sổ lên đầu cô là được.

Trang Tình bụm mặt chạy ra ngoài, dường như đau lòng vô cùng.

Lý Tuyết Y thấy cô ta ra khỏi lớp, lập tức đẩy đẩy Tiêu Dĩ Hàn, “Này, cậu không sợ cô ấy sau này không thèm để ý đến cậu sao?” Anh trai ơi, truy thê hỏa táng tràng mà như thế này thì chỉ có cậu thôi.

Tiêu Dĩ Hàn ngẩng mắt nhìn chòng chọc vào Lý Tuyết Y, Lý Tuyết Y cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh từ cậu, lập tức im lặng và làm động tác kéo khóa miệng.

Đáng sợ, cô không dám nói gì nữa, cúi đầu ăn cơm, ăn xong lại muốn bám lấy Tiêu Dĩ Hàn.

“Nếu cậu không dạy thêm cho tôi, điểm số của tôi sẽ tụt dốc không phanh.” Lý Tuyết Y tỏ vẻ đáng thương, gục xuống bàn, nhìn Tiêu Dĩ Hàn với ánh mắt van nài.

Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng nhìn cô, “Mơ đi.” Chỉ lạnh lùng thốt ra hai từ.

Lý Tuyết Y nghi ngờ cậu đang châm chọc mình, thở dài một tiếng, “Aizz, thật sự là mơ thấy, cậu muốn tôi nói thế nào thì cậu mới tin?”

Tiêu Dĩ Hàn rõ ràng nghe như một câu chuyện cười, Lý Tuyết Y nghiêng đầu, kéo tay áo cậu.

“Đừng giận nữa, nếu tôi thật sự là người của nhà họ Tiêu, có thể dễ dàng để lộ như vậy sao?” Lý Tuyết Y nhẹ nhàng kéo tay cậu, nháy mắt với cậu mấy cái.

Tiêu Dĩ Hàn gắt gao nhìn Lý Tuyết Y, cô mềm mại nắm tay cậu, thỉnh thoảng xem sắc mặt cậu có khó coi không.

Vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y cậu, “Lớp trưởng Tiêu? Lớp trưởng Tiêu?” Lý Tuyết Y cười ngọt ngào với cậu, không chút sợ hãi trước vẻ mặt lạnh lùng của Tiêu Dĩ Hàn.

“Tốt nhất là không phải.” Giọng điệu lạnh lùng của Tiêu Dĩ Hàn khiến Lý Tuyết Y cảm thấy rùng mình, nếu cô thật sự là người nhà họ Tiêu phái tới, với thủ đoạn của cậu, cô chắc chắn sẽ không sống lâu.

“Đương nhiên không phải.” Lý Tuyết Y biết Tiêu Dĩ Hàn sẵn lòng tin tưởng cô lần nữa, khủng hoảng cuối cùng cũng qua.

“Vậy, ôn tập nhé?”

“Sách giáo khoa.”

Giữa họ lại khôi phục sự hòa hợp như trước, Lý Tuyết Y khá vui, ít nhất Tiêu Dĩ Hàn sau khi giãy giụa một phen, đã sẵn lòng tin tưởng cô lần nữa.

Có lẽ vì điểm số của cô dần dần tăng lên, Hà Vĩnh Hoa không còn để ý đến việc cô và Tiêu Dĩ Hàn thân thiết quá mức, trái lại càng thích Tiêu Dĩ Hàn hơn, đứa trẻ này nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt.

Cho đến một ngày, Lý Tuyết Y một mình đi trên đường về nhà, trên đường không có nhiều người, nhưng bất ngờ bị va vào một cái thật mạnh.

“Á!” Lý Tuyết Y ngã xuống đất, chân bị trật, có thể thấy lực va chạm mạnh đến mức nào.

“Em không sao chứ?” Một giọng nam trong trẻo vang lên bên tai Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y đau đến tái mặt, “Chân bị trật.” Phải gọi 120 mới được.

Trần Quý Nam với vẻ đẹp trai có chút khẩn trương, nhanh tay gọi 120, “Đã gọi xe cứu thương rồi, đừng sợ.”

Bàn tay to lớn nhẹ nhàng nắm lấy tay Lý Tuyết Y, Lý Tuyết Y đau đến toát mồ hôi lạnh trên trán.

Trần Quý Nam mặc trang phục thể thao, đeo tai nghe dường như đang tập thể dục, Lý Tuyết Y biết hắn ta không phải cố ý.

“Tôi vừa đi quá nhanh nên không để ý đến em.” Giọng nói trong trẻo dễ chịu.

Một số cô gái đứng xung quanh, ngay lập tức phát cuồng.

“Không sao, tôi đợi xe cứu thương là được rồi.” Lý Tuyết Y miễn cưỡng nói, vẫn còn đau run rẩy.

Vầng trán trắng ngần đổ tầng mồ hôi mỏng, đôi môi anh đào hơi mở ra thở hổn hển, gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt khiến người ta thương xót.

Trần Quý Nam không rời mắt khỏi gương mặt cô dù chỉ một giây, hơi thở xâm lấn càng lúc càng mạnh, trong khi Lý Tuyết Y lại đau đến mức không nhận ra.

Xe cứu thương đến, Lý Tuyết Y được đưa lên xe, Trần Quý Nam cũng tự nhiên đi theo, bác sĩ cởi giày và tất của cô, chỉnh lại khớp chân bị trật.

“Rắc!” Một tiếng vang nhẹ, Lý Tuyết Y lập tức không còn đau nhiều, thật kỳ diệu.

Trong khi Trần Quý Nam ánh mắt tối tăm chăm chú nhìn đôi chân trắng nõn nà của Lý Tuyết Y, làn da trắng ngần hoàn hảo, kiều diễm mê người.

Lý Tuyết Y gần như quên mất sự tồn tại của Trần Quý Nam, chỉ lo lắng không biết ngày mai đi học sẽ ra sao? Có phải dùng nạng hay không?

Khi đến bệnh viện, chân của Lý Tuyết Y được bác sĩ cố định lại, cô khổ sở chống gậy, chắc chắn trong thời gian tới không thể thiếu nạng được.

“Xin lỗi.” Trần Quý Nam xin lỗi Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y nhìn hắn ta, có chút ngơ ngẩn, sao hắn ta còn chưa đi?
Bình Luận (0)
Comment