[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt

Chương 73

Sau khi Tiêu Dĩ Hàn cho con uống sữa xong, Lý Tuyết Y đang ở trong phòng với Tiêu Thiên, Tiêu Ngữ rất quấn lấy anh, chỉ cần không thấy anh một giây là khóc.

Lý Tuyết Y vì vậy mà cảm thấy ghen tị, cuối cùng cũng sinh ra một cô con gái giống cô tám phần, thế mà lại không quấn quýt cô chút nào, thấy ba là như sói thấy cừu, ôm Tiêu Dĩ Hàn, hôn hít, hoàn toàn phớt lờ cô.

Cô tức giận đến mức muốn nhét cô con gái này trở lại bụng, Tiêu Dĩ Hàn lại dỗ dành và hứa hẹn rằng con còn nhỏ, lớn lên sẽ quấn quýt cô, Lý Tuyết Y mới bán tín bán nghi không còn ghen tị nữa.

Khi Tiêu Ngữ ngủ trên sofa, Tiêu Dĩ Hàn nhắm mắt lại, ôm con, không chịu nổi đã ngủ thiếp đi.

“Tiêu tổng.” Âm thanh của Trần An như cách một thế kỷ.

Tiêu Dĩ Hàn nâng đầu nặng trĩu, đối diện với văn phòng lạnh lẽo, vẻ mặt có phần mơ hồ.

“Ngủ như vậy sẽ bị lạnh đấy, Tiêu tổng mệt có thể đi ngủ ở giường phía sau.” Trần An nhẹ giọng nói.

“Không cần đâu.” Tiêu Dĩ Hàn hít sâu để điều chỉnh nhịp tim đang loạn nhịp.

Anh vừa cho Tiêu Ngữ uông sữa, không biết sao lại ngủ thiếp đi, sao lại đến công ty? Có phải anh đã quên điều gì hay không?

Trần An không để tâm, tiếp tục hỏi, “Tiêu tổng, bữa tối vẫn là bò bít tết chứ?”

Nghe đến bò bít tết, dạ dày Tiêu Dĩ Hàn đã bắt đầu đau, anh nhíu mày, dạ dày của anh trước đây đã được bồi bổ tốt, giờ sao lại đau trở lại?

Anh nghĩ có lẽ là ảo giác, cầm điện thoại gọi cho Lý Tuyết Y, hỏi xem Tiêu Ngữ muốn ăn gì.

Lục lọi trong danh bạ mà không tìm thấy số của Lý Tuyết Y, sắc mặt Tiêu Dĩ Hàn ngày càng nặng nề, nhưng điều kỳ lạ là điện thoại của anh quả thật không có số của Lý Tuyết Y.

Có phải Tuyết Y đã xóa số của cô đi rồi không? Tiêu Dĩ Hàn bấm số gọi đi, bên kia là giọng nữ lạnh lẽo, “Xin chào, số bạn gọi là số không hợp lệ, vui lòng kiểm tra lại và gọi lại.”

Nhiều lần như vậy, tay Tiêu Dĩ Hàn có chút run rẩy, “Trần An, sao số điện thoại của Tuyết Y lại không hợp lệ?”

Trần An ngẩn người, “Tuyết Y là ai?”

“Lý Tiểu Cầm.”

“Lý Tiểu Cầm? Cô ấy ở bên ngoài, tôi gọi cô ấy vào.” Trần An thấy sắc mặt Tiêu Dĩ Hàn không thể che giấu sự hoảng loạn bất an, vội vàng nói.

Quả nhiên, sắc mặt Tiêu Dĩ Hàn khá lên, Trần An nhanh chóng gọi Lý Tiểu Cầm vào văn phòng, Lý Tiểu Cầm còn tưởng rằng nỗ lực của mình cuối cùng cũng được nhìn nhận, chỉnh sửa lại quần áo và trang điểm, dáng vẻ quyến rũ đi vào văn phòng.

Ánh mắt đầu tiên Tiêu Dĩ Hàn nhìn cô ấy, sắc mặt lập tức thay đổi, “Cô không phải là cô ấy!” Lý Tiểu Cầm trước mặt không phải Lý Tuyết Y! Lý Tuyết Y đâu?

Lý Tiểu Cầm bị vẻ mặt hoảng sợ của anh dọa sợ, “Tiêu... Tiêu tổng.” Sao lại có cảm giác như anh sắp g.i.ế.c mình.

“Biến đi!” Tiêu Dĩ Hàn tức giận, anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sự tức giận cùng sự bối rối khiến anh như đang ở trong một giấc mơ, anh không biết, đâu mới là thực đâu là mơ...

Trần An vội vàng gọi điện cho Lãnh Khiếu Vũ, chỉ có Lãnh tiên sinh mới có thể thuyết phục được anh.

“Tiêu tổng, điện thoại của Lãnh tiên sinh.” Trần An run rẩy.

Tiêu Dĩ Hàn nhận điện thoại, “Tuyết Y đâu?” Đầu óc của anh chỉ còn nghĩ đến Lý Tuyết Y, ngẩn người hỏi.

Lãnh Khiếu Vũ đầu đầy dấu hỏi, Lý Tuyết Y? Ký ức có chút xa xôi, “Cậu tìm cô ta làm gì?”

“Tôi hỏi cậu, cô ấy ở đâu?!” Giọng điệu cứng ngắc.

“Cậu sao vậy? Lý Tuyết Y không phải đã nhảy lầu tự sát cách đây vài năm rồi sao?” Lãnh Khiếu Vũ ngồi thẳng dậy, cái c.h.ế.t của Lý Tuyết Y không phải là điều mà Tiêu Dĩ Hàn luôn mong muốn sao? Mặc dù anh ta cũng rất chán ghét Lý Tuyết Y.

Tiêu Dĩ Hàn như muốn nổ tung, “Cậu nói gì...” Nhảy lầu tự sát?

“Đúng vậy, không phải trong lòng cậu cảm thấy áy náy đấy chứ? Cậu đừng cảm thấy áy náy, công việc không tìm được cũng không phải chúng ta cố ý làm khó cô ta, ai mà biết cô ta lại yếu đuối đến vậy, lại nhảy lầu.”

“Huống chi, mọi thứ cần bồi thường đều đã được bồi thường, cậu không cần phải cảm thấy áy náy, mà lúc đó cậu cũng muốn ngăn cô ta mà không ngăn được.”

Giọng nói từ điện thoại khiến cổ họng của Tiêu Dĩ Hàn như bị bóp nghẹn, không phát ra được một tiếng nào.

Tối hôm đó, trên sân thượng tòa nhà của Tập đoàn Tiêu thị, Tiêu Dĩ Hàn như một con rối không có sinh mệnh, đứng bên mép sân thượng.

Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Trần An bị gió thổi bay, trên sân thượng chỉ còn lại một mình Trần An.

...

“Hu hu hu...” Tiêu Ngữ khóc đến mức tiếng khóc suýt làm sập mái nhà, đầy lỗ tai của Lý Tuyết Y, cô thật sự sắp phát điên rồi.

Ôm Tiêu Ngữ trong lòng dỗ dành, Tiêu Dĩ Hàn ngủ say quá rồi thì phải? Sấm chớp cũng không tỉnh, kết quả cô hoàn toàn không dỗ được Tiêu Ngữ.

Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể đẩy nhẹ Tiêu Dĩ Hàn, đánh thức anh dậy, Lý Tuyết Y thấy anh mở mắt, vội vàng đặt con vào lòng anh, Tiêu Ngữ lập tức không khóc nữa.

Lý Tuyết Y: “....” Trong lòng thật không được cân bằng.

Tiêu Dĩ Hàn tỉnh dậy, ánh mắt lạnh lẽo gắt gao nhìn Lý Tuyết Y, khi đứa nhỏ không còn khóc, Tiêu Dĩ Hàn liền ôm chặt Lý Tuyết Y, Lý Tuyết Y bị anh ôm đến mức không thở nổi.

“Sao vậy?” Lý Tuyết Y không biết tại sao anh lại ôm cô lâu như vậy.

Có lẽ Tiêu Dĩ Hàn không muốn để Lý Tuyết Y lo lắng, đã một mình chạy vào phòng vệ sinh bật khóc, trên tay nắm chặt một món đồ ngủ của Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y ôm Tiêu Ngữ đứng ở cửa phòng vệ sinh, nghe thấy tiếng khóc nén bên trong, cô nghiêng đầu suy nghĩ.

“Xong rồi, có phải ba con bị trầm cảm sau sinh không?” Nghe cũng giống giống.

Tiêu Ngữ ngây ngô nhìn cô rồi lại nhìn vào phòng vệ sinh, “?” Có vẻ không hiểu Lý Tuyết Y đang nói gì.

Buổi tối khi đi ngủ, Lý Tuyết Y ôm Tiêu Dĩ Hàn hôn lên má anh vài cái, “Ông xã, em yêu anh.” Bị trầm cảm sau sinh, cô phải dành nhiều quan tâm yêu thương cho anh hơn.

Ánh mắt của Tiêu Dĩ Hàn lấp lánh, hai người ôm nhau đi vào giấc ngủ, ánh trăng bên ngoài rọi xuống rèm cửa, thật tuyệt vời mà lại ấm áp.
Bình Luận (0)
Comment