Thanh Vân Đài là nơi có thể thông xuống phàm giới duy nhất ở tứ giới.
Những kẻ bị phạt hạ phàm lịch kiếp cũng sẽ bị phong ấn ký ức ở đây, sau đó tiên quan sẽ đưa họ vào phàm giới, bắt đầu thể nghiệm nỗi đau khổ của thế gian từ cuộc sống đôi khi là súc vật, đôi khi là con người.
Tạ Vi Ninh nhìn thấy Phong Thầm tới đúng giờ hẹn, lệnh tiên quan mở đường xuống hạ giới.
Họ xuống phàm trần để tìm thần hồn của tu sĩ quen biết với Chử Vũ, xem thử thần hồn của hắn ta có bị yêu tu đánh nát hay còn cứu được không. Lần này họ không cần phong ấn ký ức, chỉ cần không nhúng tay chuyện của thế gian quá nhiều, làm việc kín đáo tránh bại lộ thân phận Tiên Đế, Ma chủ, chỉ để lộ tu vi bình thường là được.
Cũng do quyển sách tối hôm qua, Tạ Vi Ninh vừa nhìn thấy Phong Thầm đã không nhịn được mà nghĩ đến mấy chuyện cấm trẻ em dưới 18 tuổi. Nàng tự nghĩ tự cảm thấy xấu hổ, nhưng không thể hiện cảm xúc khác thường. Sau đó phát hiện phía sau hắn chỉ có Đoạt Kiêu, tức khắc gạt hết đống rác trong đầu, tò mò hỏi: “Ê, sao Kiếp Sát không đi cùng các chàng?”
Phong Thầm: “Nàng ta có việc quan trọng, hôm nay không tiện tới đây.”
Nói đoạn, hắn nhìn Tạ Vi Ninh rồi đến bên cạnh nàng, chau mày muốn nói lại thôi, sau đó mới khẽ gọi: “Ninh Nhi.”
Tạ Vi Ninh thản nhiên ngẩng đầu: “Hả? Sao thế?”
Phong Thầm nghe thấy nàng trả lời, thân thể căng thẳng nháy mắt thả lỏng, hờ hững đáp: “Không có gì. Đến giờ rồi, chúng ta nên đi xuống.”
Tạ Vi Ninh không hề nghi ngờ, lập tức lệnh Phù Ngạn và Đoạt Kiêu chuẩn bị, sau đó xuống cùng họ. Đọc Full Tại truyenggg.com
Tiên quan dâng Đăng Thiên Thạch cho Tạ Vi Ninh, nó sẽ giúp họ tiện trở về thượng giới hơn, chỉ cần đưa linh lực vào thì có thể mở đường liên kết với thượng giới, nếu không có nó thì sẽ mất rất nhiều thời gian.
Sau khi Thanh Vân Đài mở ra, đám người bước vào, bóng dáng dần biến mất.
Lúc mở mắt ra lần nữa, họ đã ở trên một ngọn núi hoang vùng ngoại ô thuộc phàm giới, tiên quan cố tình chọn một nơi vắng người để đưa họ xuống, gần với vị trí trong Lưu Ảnh Thạch của Tạ Vi Ninh.
Tạ Vi Ninh lấy một bức hoạ cuộn tròn ra, tiên quan đã vẽ nó dựa vào hình ảnh trong Lưu Ảnh Thạch, gồm cổng thành, dáng vẻ của nam tu sĩ cùng với bối cảnh núi đá và nhà cửa nhằm dễ bề tìm kiếm.
Rừng cây xung quanh rậm rạp gây cản trở tầm mắt, Tạ Vi Ninh vận lực bay lên trời nhìn một vòng, rồi đáp xuống chỉ về một hướng: “Cổng thành nằm phía đó, hiện tại đã sập đổ.” May mà chữ trên cổng thành vẫn còn, nếu không rất khó nhận ra.
Phong Thầm gật đầu nói: “Chúng ta sang đó, đến nơi hắn ta chết xem thử có thể dẫn thần hồn ra không.”
Hắn trầm giọng nói: “Tu sĩ bình thường chết đi, thần hồn sẽ sinh ra chấp niệm và lảng vảng ở một chỗ.”
Hai người nói xong liền chạy đến cổng thành.
Lúc này phàm giới mới vừa trải qua kiếp nạn, khắp nơi vẫn còn mịt mù khói súng, nhưng cũng may có Hộ Thiên Vệ kiềm hãm, thêm tu sĩ các nơi và quan viên trong thành
đồng tâm hiệp lực, nên hầu hết các gương mặt đều lộ vẻ nhẹ nhõm.
Lúc tới đây, họ đã áp chế tu vi, tuy thế vẫn cảm nhận được linh khí ở phàm giới rất loãng, thậm chí khác hẳn thượng giới, giống như đã pha lẫn một loại linh khí tạp nham. Hèn gì tu sĩ sinh ra trong hoàn cảnh này rất khó ngăn cản ma vật.
Trên đường đi, người ven đường đều nhòm ngó đám Tạ Vi Ninh, thì thầm gì đó.
Cách đó không xa, vài tu sĩ khoảng tầm mười mấy tuổi đang sử dụng linh lực hiệp trợ binh lính dựng cổng thành lên để tránh cản đường. Họ nâng tảng đá nặng lên không trung, người quanh đó lớn tiếng nói lời cảm tạ: “Đa tạ các vị tiên trưởng!”
“Không hổ là tiên nhân của Vũ Hóa Đảo, còn trẻ mà đã có năng lực như vậy.” Dân trong trấn cười nói: “Lần trước ta nhìn thấy tiên nhân, họ đều trông đã bốn năm chục tuổi rồi.”
“Nói quá rồi.” Nam tử trẻ tuổi ngượng ngùng đáp: “Bọn ta cũng chỉ là đệ tử ngoại môn của Vũ Hóa Đảo, hiện giờ mới chỉ tu luyện nhập cảnh đến tầng thứ tám.”
“Đã rất cừ rồi! Tầng thứ tám cũng đã bước nửa chân vào con đường trường sinh rồi, trong thành bọn ta mới chỉ có hai nhân tài…”
Đoàn người Tạ Vi Ninh lẳng lặng đứng quan sát ở nơi xa.
Nàng lờ mờ nhớ ra, quả thật phàm giới cũng có loại hơi giống tu chân mong cầu trường sinh hoặc phi thăng thành tiên nhỉ?
Đoạt Kiêu không nhịn được mà nói: “Toàn mấy đứa choai choai, với chút thực lực ấy cũng bị nghiền nát bởi một ngón tay của binh lính yếu nhất dưới trướng ta thôi. Phù Ngạn tiểu tiên phất tay cũng làm chúng tắt thở, thế này mà gọi là tiên nhân ư?”
Phù Ngạn: “Đối với họ thì như thế đã rất giỏi rồi, ngươi không thể áp đặt người phàm dựa vào tiêu chuẩn của thượng giới được. Còn nữa, nếu họ có thực lực, thật sự có thể cầu được
đại đạo*, khám phá con đường lên trời, phi thăng lên thượng giới, hoặc có được cơ duyên, có khi tu luyện xong còn đỉnh hơn ngươi đấy.”
(Ji:
*大道 – nghĩa là đạo đúng đắn với chuẩn mực cao nhất, đây chỉ là nghĩa đại khái mình hiểu thôi nhé, bởi vì đạo ở đây chính là nói đến những đạo lớn, là lý tưởng trong lòng mỗi người hoặc rất nhiều người. Ví dụ như đạo Phật,…)
Tạ Vi Ninh nghe thế, kéo Phong Thầm khẽ hỏi: “Phàm giới cũng có ma tu nhỉ? Ma tu đó cũng bay lên thượng giới được à?”
Phong Thầm trầm tư một lát, nhíu mày nói: “Có thể. Từng có Ma chủ chiêu mộ ma tu phàm giới, chỉ cần thực lực của họ có thể đạt tới cảnh giới Ma linh của thượng giới là được. Nhưng đối với phàm giới, cảnh giới thấp nhất đó còn khó hơn cả lên trời.”
Tạ Vi Ninh thông não.
Nhân vật được xưng là toàn năng ở phàm giới đến thượng giới e rằng phải bắt đầu lại từ đầu. Ma giới còn có thể đặc cách chiêu mộ bằng mọi cách, Tiên giới rất xem trọng chuyện này, không chỉ phải trải qua lôi kiếp, còn phải vượt qua khảo nghiệm phi thường của tiên quan mới được vào Tiên giới.
Chưa kể chuyện nhà của Phong Hành Tiên Tôn, sợ rằng yêu cầu về phẩm cách sẽ khắt khe hơn.
Đám người đang xì xào bàn tán, chờ người ở cổng thành rời đi mới dùng pháp thuật dẫn thần hồn. Đọc Full Tại truyenggg.com
Mấy tu sĩ trẻ đột nhiên nhìn sang, không biết họ đã nhìn thấy gì mà sắc mặt trở nên cau có nghiêm túc. Họ vận thân pháp xông tới chỗ Phong Thầm, đồng thời triệu hồi linh kiếm, chỉ kiếm xoay quanh, phẫn nộ quát: “To gan! Ma tu các ngươi tới đây với mục đích gì?!”
Phong Thầm: “?”
Đoạt Kiêu: “???”
Tạ Vi Ninh: Ỏ.
“Trước đó ma vật đột kích, các ngươi không chỉ khoanh tay đứng nhìn, còn thờ ơ lạnh nhạt, muốn hợp lực với yêu tu phá hủy thành trì cai quản bốn châu. Bọn ta không có đủ người để xử các ngươi, thế mà hôm nay các ngươi lại tự dâng mạng tới cửa!” Tu sĩ trẻ lại nhìn về phía Tạ Vi Ninh và Phù Ngạn, sắc mặt tức giận nói: “Lại còn dám bắt cóc nữ tu yếu đuối! Các ngươi còn là người không?!”
Cơ mặt của Phong Thầm hơi căng ra.
Đã lâu Đoạt Kiêu chưa thấy có người càn rỡ trước mặt họ như thế, sống hòa thuận với Tiên giới quá lâu, suýt nữa thì quên người khác từng nhìn họ thế nào. Nhưng không thể tùy tiện ra tay ở phàm giới, hắn ta cười khẩy: “Tiểu huynh đệ, ta khuyên ngươi nói chuyện đàng hoàng. Có một số việc, biết rõ hẵng nói.”
“Láo toét!”
Các tu sĩ trẻ có vẻ như đã bị chọc giận: “Ai là huynh đệ với ngươi! Xì!”
Họ không nói nhiều nữa, lập tức vận pháp thuật, các linh kiếm lập tức biến thành trận pháp. Thấy sắp có trận xáp lá cà, Tạ Vi Ninh nhanh chóng tiến lên ngăn chặn: “Khoan đã! Hiểu lầm, bọn ta là…”
“Đạo hữu đừng nói thêm gì nữa!” Một người đối diện ngắt lời: “Bọn ta thấy cách ăn mặc của ngươi liền biết ngươi thuộc
danh môn chính phái, đại gia quý tộc, mày mặt non choẹt, chắc chắn đã bị hai tên ma tu này bắt bí! Ngươi yên tâm, bọn ta nhất định sẽ bắt giữ chúng! Xông lên!”
Đang sốt ruột, Tạ Vi Ninh tức khắc cao giọng nói: “Hiểu lầm, chàng ấy là phu quân của ta!”
Vừa nói xong, cả đám câm lặng.
Phong Thầm chấn động toàn thân, trái tim lỡ nhịp, vẻ hờ hững trên mặt dịu lại ngay tức thì.
Đoạt Kiêu sửng sốt.
Phù Ngạn mỉm cười.
Các tu sĩ khiếp sợ, nhưng vẫn khó tin: “Sao ngươi lại kết đạo lữ với ma tu?! Có đệ tử của Vũ Hóa Đảo ở đây, đạo hữu không cần che giấu giúp họ!”
“……” Tạ Vi Ninh đột nhiên cảm thấy đau đầu, bấm bụng nói: “Chàng ấy.”
Nàng nắm tay Phong Thầm bước tới: “Thật sự là đạo lữ của ta.”
Phong Thầm cười ngâm ngâm, gật đầu: “Không sai.”
Tạ Vi Ninh nói: “Huống hồ, đạo hữu xem bọn ta tới đây cũng đâu làm gì. Bọn ta chỉ muốn đến cổng thành tìm thần hồn của một người bạn, mấy ngày trước hắn ta gặp nạn qua đời trong đại chiến chống lại yêu tà. Có lẽ hắn ta cũng là một tu sĩ trong các ngươi, e rằng thần hồn vẫn còn nán lại nơi đây, sợ rằng sẽ có ảnh hưởng xấu nếu không mang đi nhanh chóng.”
Tu sĩ trẻ tuổi hoài nghi nói: “Thần hồn là vật gì?”
Tạ Vi Ninh: “……”
Nàng quay sang nhìn Phong Thầm.
Phong Thầm lên tiếng: “Giống như hồn phách.”
Tu sĩ: “Thân thể của hắn ta đã tổn hại, làm sao hồn phách đã chết trận có thể nán lại? Cũng chỉ có cảnh giới của đảo chủ bọn ta mới khám phá được loại pháp thuật cao cấp này, sao hắn ta có thể chết trận được?”
“……”
Tạ Vi Ninh: “Có lẽ loại pháp thuật cao cấp mà ngươi nói khác bản chất với pháp thuật của chúng ta.”
Đối phương vẫn còn ngờ vực.
Lúc này, một tên khác bên cạnh kề sát tai thì thầm: “Liệu có phải họ từ trên trời xuống không? Ta thấy nữ tu sau lưng nàng ta mặc y phục có kiểu dáng và chất liệu y hệt những đại tiên nhân đến đây nửa tháng trước.”
Đám người thầm kinh hãi, cẩn thận quan sát lại, lúc này mới lưỡng lự cất linh kiếm: “Thế này đi, nếu các ngươi chỉ đến cổng thành, chắc cũng không ngại bọn ta đứng bên cạnh trông coi nhỉ?”
Tu sĩ trẻ nói: “Nếu các ngươi có ý đồ xấu, ta sẽ bẩm báo ngay cho đảo chủ cho người tới túm đầu các ngươi!”
Tạ Vi Ninh thấy họ buông tha liền yên lòng, chỉ chửi nhau bằng miệng, không liên lụy đến quá nhiều chuyện cũng tốt.
Vốn dĩ họ tới đây chỉ để tìm thần hồn, cũng không muốn lãng phí thời gian. Thấy tu sĩ đã lùa hết người xung quanh ra ngoài Tạ Vi Ninh bấm tay niệm thần chú, trận pháp dẫn thần hồn xuất hiện trên mặt đất.
Trong phút chốc, các tu sĩ hoảng hồn trước linh lực tỏa ra, vô thức lùi về sau mấy bước.
Phong Thầm thấy thế, đưa mắt ra hiệu với Đoạt Kiêu.
Đoạt Kiêu bĩu môi, nâng tay dựng một lá chắn trước mặt họ.
Các tu sĩ tức khắc lại dùng ánh mắt kinh dị mà nhìn hai người chế ngự ma khí trước mắt mình.
Trận pháp vừa tạo thành, lạnh lẽo ập tới khắp bốn phía.
Dường như có cơn gió lạnh lướt qua, lá cây vang lên tiếng xào xạc.
Nháy mắt tiếp theo, trận pháp ngừng hoạt động, ánh sáng mờ hiện lên.
Vô số thần hồn quanh đây như thể cảm ứng được và bay tới, trong số đó còn kèm theo một bóng hình mờ nhạt. Nàng trông thân hình, xiêm y và gương mặt trong suốt khó mà thấy rõ của nó, lờ mờ nhận ra chính là nam tu sĩ đã chết trong Lưu Ảnh Thạch kia.
“Quả nhiên thần hồn đã bị hư hao.” Tạ Vi Ninh xua những thần hồn khác đi, muốn cất thần hồn của nam tu sĩ: “Trông thế này, cho dù vận pháp với hắn ta cũng không thể nói chuyện. Mang hắn ta về để Chử Vũ gặp lần cuối, rồi đưa vào luân hồi.”
Nhưng nào ngờ vừa mới dẹp trận pháp thì nam tu sĩ vùng vẫy tránh thoát khỏi sự kiểm soát, chạy ra phía xa xa.
Tạ Vi Ninh sững sờ, đang định túm cổ về thì Phong Thầm nhíu mày nói: “Không đúng.”
“Dáng vẻ này của hắn ta là có chấp niệm.”
Phong Thầm nói: “Đi xem sẽ rõ.”
Hai người lập tức xuất phát, Đoạt Kiêu và Phù Ngạn cũng theo sau.
Bỏ lại các tu sĩ trẻ ngơ ngác nhìn nhau: “Vừa rồi ta đã thấy một trận pháp, họ đang nói ai thế?”
“Hình như đã triệu hồi được vật nào đó chăng?”
“Nhưng có thấy gì đâu.” Tu sĩ kỳ quái nói: “Chúng ta mù hết rồi à?”
“Nơi này hơi âm u lạnh lẽo… Có thể do chúng ta không nhìn rõ? Lạ thật, đi theo xem thử, nếu thật sự gặp được cơ duyên thì chuyến này cũng rất đáng.”
Không lâu sau, cả đoàn kẻ trước người sau đến một căn nhà gỗ giản dị trong rừng. Đọc Full Tại truyenggg.com
Các tu sĩ vừa đến liền kinh ngạc bật thốt: “Sao lại tới đây?”
Tạ Vi Ninh hỏi: “Các ngươi biết nơi này à?”
Tu sĩ nói: “Nơi này có một đạo hữu sống, cũng xem là khá khắc khổ, thiên phú hắn ta không tệ, tự lực cánh sinh tu luyện đến tầng thứ năm. Có điều, hắn ta đã hơn hai mươi tuổi nên Vũ Hóa Đảo không thể nhận, nhưng hắn ta thường xuyên săn yêu thú đổi lấy linh vật, nên cũng có lui tới đảo.”
Một tên khác nói: “Nhắc đến ta mới nhớ ra một chuyện, mấy năm trước hắn ta tới đảo còn đi cùng một nữ tử, ả là một yêu tu, trên đảo không cho phép yêu vật bước vào nên lần đó họ đã bị chặn ở bên ngoài và bị đuổi đi. Người của Vũ Hóa Đảo không được qua lại thân thiết với yêu tu, cũng bởi vì chuyện đó nên hắn ta mới hoàn toàn đứt duyên với Vũ Hóa Đảo, chỉ đành tìm nơi khác.”
Tạ Vi Ninh và Phong Thầm nhìn nhau, nàng thì thầm: “Vậy nữ yêu đó hẳn là Chử Vũ.”
Nam tu sĩ trẻ nghĩ đến việc này liền buồn bã: “Haiz, nói cũng phải, nếu hắn ta không bị yêu tu mê hoặc cũng sẽ không bỏ lỡ hòn đảo, ban đầu ta còn nghĩ qua mấy năm ngoại môn có thể gặp lại hắn ta. Yêu tu kia còn nói được hắn ta vô tình cứu mạng, nực cười, ả cũng không tự xem lại bản thân…”
Tạ Vi Ninh liếc hắn ta một cái sắc lẹm.
Tu sĩ chợt hoảng sợ, không dám nói nữa.
Bước vào phòng, đám người Tạ Vi Ninh nhìn thấy thần hồn kia đang đứng lặng trước giường.
Nàng bước tới tìm kiếm, phát hiện ra một hộp gỗ nằm dưới đệm chăn, vừa mở ra thì thấy là một chiếc vảy đang lan tỏa yêu khí.
Chiếc vảy này… Hơi quen mắt.
Tạ Vi Ninh đóng hộp lại và nói: “Chắc là ngươi vẫn còn một chút ý thức. Ta đưa ngươi đến gặp chủ nhân của chiếc vảy, ngươi hãy đi theo ta.”
Lúc nàng ra tay lần nữa, thần hồn không còn giãy giụa, chui vào pháp bảo thu hồn của nàng.
Các tu sĩ trẻ chỉ nhìn thấy họ nói chuyện với không khí, cảm thấy quỷ dị tột cùng.
“Các ngươi thiệt hay giỡn vậy, chẳng lẽ lừa gạt bọn ta…”
Tạ Vi Ninh lười giải thích, chỉ nói với Phong Thầm: “Xong việc rồi, nên về thôi.”
Phong Thầm khẽ đáp, ánh mắt đăm đăm giơ tay lên, các tu sĩ trẻ đều đồng loạt ngất xỉu.
“Đoạt Kiêu, đưa họ về cổng thành.”
Chung quanh không có người khác, họ ra tay suôn sẻ hơn nhiều.
Trong lúc chờ đợi, Phong Thầm thấy sắc mặt Tạ Vi Ninh có vẻ hơi ủ dột, suy ngẫm một lát, cất tiếng hỏi: “Chẳng phải nàng thích thức ăn của phàm giới ư, muốn đi dạo một vòng không?”
Trong lòng Tạ Vi Ninh biết hắn khuyên nàng đi dạo là để an ủi, bật cười nói: “Ta chỉ hơi cảm khái chuyện của bọn Chử Vũ thôi, ta không phải kẻ đa sầu đa cảm.”
Phong Thầm: “Vậy thì tốt.”
Tạ Vi Ninh than một tiếng nói: “Hơn nữa, chàng còn tiền không đấy?”
Phong Thầm: “……”
Hắn ung dung đáp: “Ta có tiền.”
Tạ Vi Ninh sực tỉnh: “Tất nhiên chàng có tiền phàm giới, nhưng chàng có bao nhiêu linh thạch Tiên giới thế? Còn đủ dùng không? Ma giới vẫn hoạt động được chứ?”
Phong Thầm đổi sắc mặt: “Vẫn đủ.”
Hắn lạnh lùng nói: “Ta không đến mức để Ma giới ngừng hoạt động.”
Tạ Vi Ninh nhìn hắn chằm chằm một cách ngạc nhiên: “Trời ạ, Ma chủ đại nhân còn dư tiền cơ đấy? Đến ta cũng không biết! Xem ra ta đã đánh giá sai Ma chủ đại nhân rồi, phải kéo ngài về thượng giới dạo một vòng, tốt nhất là hốt hết đống đồ ở Hội đấu giá! Như thế chắc là sẽ không vét sạch tiền của Ma giới đâu nhỉ?”
Phong Thầm nghe giọng nói của nàng sặc mùi cà khịa, ánh mắt hơi lóe lên, khóe miệng cong cong đáp: “Được.”
Tạ Vi Ninh ngạc nhiên chớp mắt.
Phong Thầm ung dung nói: “Thân là phu quân, tất nhiên ta sẽ cho thê tử mọi thứ nàng muốn.”
Tạ Vi Ninh không giữ nổi vẻ bình tĩnh nữa, trái tim đập thình thịch, ho khan mấy tiếng để che giấu, khẽ tức giận mắng: “Đó là kế sách tạm thời! Phù Ngạn còn ở đây đó!”
Phong Thầm nắm lấy cổ tay nàng, xoay mặt nàng và ra hiệu: “Phù Ngạn đã ra ngoài rồi, do Tiên Đế đại nhân không chú ý.”
Tạ Vi Ninh không chịu nổi hắn gọi nàng như thế với giọng điệu bình thản, bất giác hơi thẹn thùng, giống như nàng là một hôn quân đang vui vẻ với hầu sủng: “…Chàng đừng nói nữa, đừng học cách nói chuyện của ta!”
Giọng Phong Thầm hơi trầm xuống: “Tiên Đế đại nhân cảm thấy không ổn à?”
Dường như âm thanh này đang gãi vào tim nàng, Tạ Vi Ninh mặt đỏ tai hồng nói: “Không ổn không ổn!”
Phong Thầm cúi đầu nói: “Còn muốn ghẹo ta nữa không?”
Tạ Vi Ninh: “Không dám nữa.”
Phong Thầm: “Ừm.”
Hắn hỏi tiếp: “Vậy ngày sau nàng đến Hội đấu giá, có muốn có người trả linh thạch giúp nàng không?”
Tạ Vi Ninh ngây ngốc.
Một Phong Thầm luôn lạnh nhạt lúc này ánh mắt lại dịu dàng chan chứa, như khiến người chìm đắm vào. Hắn nhìn nàng, tựa như có vật nào đó phá vỡ sự bình tĩnh hắn đang cố gắng kìm nén trong đầu, mặt biển bắt đầu gợn sóng.
Chỉ vì một câu nói “Chàng ấy là phu quân của ta”, đã cắt đứt sợi dây đang căng cứng của hắn.
Hắn hỏi: “Tạ Vi Ninh, nàng có bằng lòng lập khế ước với ta không?”
Tạ Vi Ninh trố mắt một lát, nhớ lại những chuyện họ từng trải qua, đáp ngay mà không thèm lăn tăn: “Ta bằng lòng.”
Phong Thầm khẽ cười, vươn tay kéo nàng, Tạ Vi Ninh thuận thế rúc vào lòng hắn, cứ thế lẳng lặng ôm nhau.
Dù không nói gì nhưng lòng hai người như thể đang vô cùng khăng khít, đôi khi sự tiếp xúc tưởng chừng rất bình thường lại khiến trái tim thư thái, cũng làm người ta có chút thoải mái đến nghiện.
Tạ Vi Ninh bỗng nhiên nhớ ra một chuyện: “Vậy phải thương lượng ngày lập khế ước nhỉ? Trước đó mẫu thân đã thúc giục ta chọn ngày.”
Phong Thầm không ngờ nàng nhắc đến chuyện này, sắc mặt cứng đờ, tạm dừng một lát rồi nói: “Phải xem ngày lành tháng tốt.”
Tạ Vi Ninh: “Từ lúc nào chàng lại chú trọng điều này?”
Phong Thầm thản nhiên nói: “Lúc trước từng xem thử, ngày thích hợp sớm nhất là vào bốn tháng sau.”
Tạ Vi Ninh vô thức hỏi: “Hả? Sao…” Sao lâu vậy?
Nàng nuốt nửa câu sau vào bụng kẻo người ta nghĩ rằng nàng nôn nóng. Nhưng nàng thật sự không nghĩ tới lại xa đến vậy?
Phong Thầm nói: “Ừm. Lập khế ước là chuyện lớn, tất nhiên phải chú ý hơn cả.”
Họ mang thần hồn về Tiên giới, sau khi gặp Chử Vũ, nàng ta nói tâm nguyện đã hoàn thành, chỉ đợi kết thúc hình phạt và chờ đối phương luân hồi chuyển thế, được nhìn hắn ta từ xa là tốt rồi.
Còn chuyện về sau họ gặp nhau và xảy ra chuyện gì, không ai biết cả.
Từ ấy Tiên giới cũng bắt đầu bận rộn cho đại điển lập khế ước, cũng chuẩn bị đưa việc dời Tiên Vân Phù Cư vào vấn đề nghị sự.
Kiếp Sát ở Ma giới xa xôi đang dẫn một đội Ám Giao Vệ ra vào ở khu vực sâu thuộc Ma giới.
“Ai mà ngờ được, ta đã thành đại tướng của Ma giới còn phải trở về kiếp sống lam lũ trước kia.” Kiếp Sát đành chấp nhận số phận: “Nhanh cái chân lên! Săn giết ma vật, yêu thú phải giữ nguyên vẹn để mang đi bán, nếu yêu thú cấp cao thì đổi với linh thực thượng phẩm! Gom đủ linh thực thượng phẩm thì đổi với tuyệt phẩm, phải lấy đủ mười hai loại nổi tiếng, đừng vớ bừa loại khác!”
“Rõ!!”
“Còn nữa, những người khác đều đi xông pha di tích bí cảnh rồi à? Nhớ kỹ, lấy được bao nhiêu trong khả năng thì cứ lấy, tiết kiệm thời gian đến mấy chỗ khác!”
Đúng lúc này, chúng Ma tu nhìn thấy Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão bay đến từ nơi xa, đáp xuống mặt đất.
Kiếp Sát hoang mang hỏi: “Sao hai vị trưởng lão lại tới đây?”
Đại trưởng lão đưa túi Càn Khôn cho nàng ta, ca thán: “Gay go rồi, lão phu nhận được tin tức, có lẽ họ sẽ lập khế ước vào bốn tháng sau, gấp gáp quá!”
“Đây là sách quý tuyệt phẩm và một vài bản đơn lẻ, còn có một vài cuốn thượng phẩm trong mật thất của chủ thượng, đem cầm xem thử có thể đổi được vật nào ngon nghẻ không.”
Nhị trưởng lão cũng đưa một túi: “Đây là hàng tồn của ta và Đại trưởng lão, thân là trưởng bối của ngài, chúng ta cũng nên góp chút sức. Các ngươi xem thử thứ nào sử dụng được thì cứ lấy đi.”
Kiếp Sát vui mừng quá đỗi: “Cảm ơn hai vị trưởng lão!”
Đại trưởng lão: “Ôi, người muốn cưới là Tiên Đế… Quả thực phải tốn rất nhiều, nếu không Ma giới sẽ bị đánh giá là keo kiệt kém cỏi, không thật lòng với mối hôn sự này, Tiên giới cũng sẽ không chịu gả người. Yêu giới Minh giới thấy Tiên Đế có ý kết thân với bên ngoài, cả ngày theo dõi nhằm nắm bắt cơ hội Ma chủ bị hắt hủi sẽ bò lên cây đại thụ này, bọn ta sống cũng mệt mỏi lắm.”
Kiếp Sát sâu sắc tán đồng.
Nhị trưởng lão thở dài: “Nếu có thể gả chủ thượng qua đó thì chỉ cần chuẩn bị của hồi môn là được rồi, như thế giảm được áp lực biết bao.”
Hai người bên cạnh ngó sang.
Kiếp Sát cũng từng nghĩ thế: “Vậy cũng không được, tốt xấu gì chủ thượng cũng là chủ nhân của Ma giới, của hồi môn cũng phải kha khá, nếu không sẽ khiến người ngoài coi thường Ma giới, thế thì chủ thượng sống ở Tiên giới biết giấu mặt vào đâu?”
Nói cũng phải.
Ba người lại nhìn nhau thở dài thườn thượt.