Xuyên Sách Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn

Chương 57

Đêm hôm khuya khoắt, hiện tại muốn dọn về Tiên phủ, chỉ có thể đi vào giờ sửu, nhưng chắc chắn không thể được, đặc biệt còn có mấy Ma tu dò đường bị chặn phía trước. Nếu dọn trực tiếp như vậy, càng có vẻ giấu đầu lòi đuôi, sợ là còn chưa ra cổng lớn của Tiên cung đã bị Hộ Thiên Vệ ngăn lại, tiếp đó sẽ bị đưa tới chỗ Tiên Đế Tiên Hậu thẩm vấn.

Tạ Vi Ninh suy xét xong, quyết định với Phong Thầm sáng mai nàng sẽ dọn.

Hắn biết nàng mới học đến chiêu thứ năm của bộ kiếm pháp, lập tức đặt ra nhiệm vụ, ngày mai sẽ kiểm tra toàn bộ nội dung nàng đã học, nếu có một bước không đúng thì phải tăng cường huấn luyện.

Đến lúc này, Tạ Vi Ninh chỉ phải cảm tạ vị ma quỷ này, đã giúp nàng tu luyện tới thượng tiên, còn thêm cả tăng cường thân thể.

Ai mà ngờ được, nàng vẫn đang hoài niệm những ngày trở thành Ma chủ?

Mười hai ngày tới, Tạ Vi Ninh không thể lãng phí một phút một giây nào, buổi tối tự luyện một mình suốt đêm, nhưng hiện giờ trở lại thân thể Đế nữ, mệnh hồn biến thành mệnh hồn mà nàng định hình lại, mỗi một chiêu thức khoa tay múa chân, dường như vẫn cảm thấy chậm hơn mệnh hồn Phong Thầm mười mấy lần? Quay chậm cũng không thái quá như vậy chứ? Cùng là mệnh hồn sao lại có chênh lệch lớn như vậy!

Cũng bởi vì mệnh hồn trong cơ thể không rõ chiêu thức mà Tạ Vi Ninh tập luyện, chỉ tiếp thu căn cứ trên tâm niệm sở động của nàng, lúc sử dụng còn chậm hơn nàng rất nhiều, phần còn lại là vận dụng pháp thuật thì tương đối thuần thục. Sau đó Tạ Vi Ninh dứt khoát để mệnh hồn dùng pháp thuật còn nàng dùng kiếm pháp, cứ như thế trái lại khiến nàng mò mẫm ra được vài điều. Hóa ra linh khí lưu chuyển giữa kiếm pháp này còn có thể biến đổi chiêu thức và dùng ra vài pháp thuật để đối kháng.

Ngày thứ hai, Tạ Vi Ninh nghỉ ngơi xong, sắc trời vừa sáng đã gọi Phù Ngạn chuẩn bị linh dược cùng mang về Tiên phủ.

Nàng khởi hành sớm như vậy, vì để trước khi Tiên Đế Tiên Hậu chưa nhận ra thì nàng đã trở lại Tiên phủ, nhưng mà vừa mới vào phủ đã sửng sốt một chút.

Nàng không nghĩ tới trong Tiên phủ còn có hai người đang đợi nàng.

Một người là Ám Giao Vệ lúc trước đã gặp mặt ở Ma cung, nàng cũng nhận ra bộ dáng giả dạng thành thị nữ, một người khác là Y tu.

“Đế nữ điện hạ.” Hai người hành lễ với nàng.

Tạ Vi Ninh nói: “Ừm… được rồi, các ngươi đều lui ra đi.”

Vừa nói xong, Y tu đã lui ra, trong tay còn cầm linh thực thảo dược y thuật của hắn, trông có vẻ rất đam mê nghiên cứu. Còn thị nữ Ám Giao Vệ chỉ gật đầu, sau đó đứng bên cạnh Phù Ngạn, hơi thở yếu đi trong nháy mắt, nếu không phải Tạ Vi Ninh tận mắt nhìn thấy nàng ở đây, gần như sẽ cho rằng ở nơi đó không có người đứng.

Thấy Đế nữ nhìn tới, Ám Giao Vệ lộ ra nét mặt hoang mang: “Đế nữ có việc phân phó sao?”

Động tác của Ám Giao Vệ rất quen thuộc, chứng tỏ trước đây nàng ở đây cũng làm thế này.

Do Phong Thầm sắp xếp sao? Tạ Vi Ninh nghĩ một chút rồi hỏi: “Mấy ngày nay ngươi luôn chờ ở Tiên phủ à?”

Ám Giao Vệ đáp: “Hóa ra Đế nữ là muốn hỏi chuyện này. Mấy ngày trước người ở Tiên cung, trong cơ thể ta có ma khí, vào Tiên cung không thể che giấu nên bèn trở về bên cạnh chủ thượng phục mệnh.”

Tạ Vi Ninh gật đầu, lại nghĩ đến lúc trước Ám Giao Vệ đến đây là vì Phong Thầm cảm thấy bên cạnh Đế nữ không có ai thích hợp để hắn sai bảo, hiện giờ thân thể bọn họ đã đổi về, thuộc hạ này… lợi hại như vậy, vốn không phải tới vì nàng, cũng không thể giữ lại dùng nhỉ?

Nàng nói: “Ngươi đã trở về phục mệnh rồi, tại sao còn đến Tiên phủ? Không phải vốn nên trở về với Ma chủ sao?”

Gương mặt luôn tựa như khúc gỗ của Ám Giao Vệ cuối cùng có chút thay đổi, nàng nói nhanh mà rõ ràng: “Đế nữ có ý gì? Chủ thượng cố ý phân phó thuộc hạ ở bên cạnh người bảo vệ an nguy. Nếu Đế nữ muốn để thuộc hạ trở về, lẽ nào đã có ý khác, để Ma tu khác tới đây sao?”

Tạ Vi Ninh: “Ể?”

Nàng nhớ mang máng lúc mình vẫn còn là Ma chủ, vốn chỉ nói Ám Giao Vệ hiệp trợ Đế nữ làm việc mà thôi, không hề nói điều gì khác.

Rốt cuộc là do Ám Giao Vệ tự tư duy đa chiều, hay là…

Nàng hỏi dò: “Chính miệng Ma chủ bảo ngươi ở lại bảo vệ… ta?”

Ám Giao Vệ nói: “Tất nhiên rồi, thuộc hạ cũng không dám vượt qua. Đêm qua sau khi bọn ta chạy từ Tiên cung về Phù Không Đảo Tự suốt một đêm, chủ thượng lại bảo ta về Tiên phủ trước để chờ Đế nữ.”

Tạ Vi Ninh ngơ ngẩn lên tiếng: “Vậy ngươi ở lại đi.”

Thực ra ban đầu nàng cũng nghĩ tới chuyện sau khi hai người đổi về, có lẽ sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, có lẽ sẽ tiếp tục Tiên Ma đối lập, biết về việc Ma giới của hắn còn sẽ bị âm thầm uy hiếp, không chừng một phần vạn khả năng hắn sẽ như người khác nói: giết người như ma, thô bạo thành tánh, một khi đổi về sẽ gi ết chết nàng.

Nhưng sau đó ở cùng nhau mới chậm rãi cảm thấy, Phong Thầm không đáng sợ đến vậy, chỉ là sau khi đổi lại thân thể, không ngờ thái độ của hắn vẫn như trước đây không thay đổi, thậm chí tiếp tục để Ám Giao Vệ đến bên cạnh nàng.

Có lẽ người nào đó trở thành Ma Tôn đã quen rồi, nhất cử nhất động đều mang theo sự cường thế quen thuộc, nói đơn giản thì là cứ hành động trước, miệng lại chẳng nói gì. Tựa hồ mọi thứ đều là lẽ đương nhiên, lúc ngươi nhìn hắn, dù cho có bất cứ chuyện gì cũng đều sẽ không dao động.

Tuy là thế, lần này lại đặc biệt có chút ý quan tâm, bất giác khiến đáy lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, ngứa ngáy không nói nên lời.

Nhớ tới hắn luôn lạnh mặt, khiến người khác không nhận ra đáy lòng hắn đang nghĩ điều gì, nhưng không ngờ hắn là người trong nóng ngoài lạnh thế này, còn có thể niệm tình nghĩa cách mạng trước đây mà gửi sự ấm áp đến cho nàng!

Chẳng lẽ vì biết nàng vốn là người phàm, cũng vì lúc trước thân thể bị hắn đặt lời thề máu đầu tim sẽ trở thành Tiên Đế, tham gia Đại hội tiên phẩm cũng là vì đứng đầu để được vào Thập Cảnh tháp tìm cách đổi lại thân thể, mới muốn trợ giúp nàng vượt qua kiếp nạn này sao?

Tạ Vi Ninh thầm nói trong lòng, lại nhớ tới chuyện quan trọng, dứt khoát vứt những cảm tưởng kỳ lạ này ra sau đầu.

Hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất của nàng chính là tu luyện, bất cứ điều gì cũng không ngăn được bước chân tu luyện của nàng!

Tạ Vi Ninh cứ thế tập trung tinh thần luyện hai canh giờ, gần đến trưa, Phù Ngạn giúp nàng rót nước trà mới, còn ra sau bếp chuẩn bị chút bánh ngọt cho nàng. Có lẽ trên đường nghe được chuyện gì đó từ Hộ Thiên Vệ, lúc trở lại chủ viện thấy nàng đang nghỉ ngơi, liền nói: “Điện hạ, hiện giờ bên ngoài đều đã biết người đồng ý đánh trận đấu cuối cùng.”

Tạ Vi Ninh cũng không bất ngờ: “Đã qua một buổi sáng, cũng nên truyền ra hết rồi. Bọn họ có nói thêm gì không?”

Phù Ngạn nói: “Điện hạ, không nói gì thêm.”

Tạ Vi Ninh không tin: “Ngươi không cần cẩn thận như vậy, ta cũng đâu giận ngươi.”

Phù Ngạn do dự một lát mới nói: “Kỳ thật, chủ yếu là mấy ngày này Nhược Vụ tiểu tiên đều tìm Thượng tiên để so tài. Nàng ta là Kim Tiên, tuy lúc mới bắt đầu thất thủ, nhưng đánh rất đẹp, hai ngày nay bắt đầu có thể xoay người thắng ở giây phút cuối cùng. Nghe nói mấy ngày nay nàng đang theo Liên Dao tiên tử học tuyệt học của Phó gia, ngày ngày tiến bộ. Mà người thì bị Tử Lôi giáng trúng, tuy rằng ba ngày đã tỉnh, người ngoài cũng đoán có lẽ Tử Lôi có cơ duyên nào đó với người, nhưng nghĩ đến nguyên khí của người bị tổn thương, Nhược Vụ tiểu tiên lại có huyết mạch bán Thần, đều cảm thấy dù người tĩnh dưỡng mười mấy ngày có khôi phục thì e là cũng rất khó thắng được. Có điều bọn ta đều rất tin tưởng điện hạ!”

Tạ Vi Ninh: “Chỉ có mấy câu này?”

Nói đi nói lại chỉ có mấy câu, có câu nào mới mẻ hơn không.

Phù Ngạn nghĩ rồi nói: “Còn có lời của Hộ Thiên Vệ, trận đấu cuối cùng của người và Nhược Vụ đã bắt đầu mở cược lại, trước ngày so tài có thể đặt cược là ai đứng đầu.”

Tạ Vi Ninh trúng chỗ hứng thú: “Tỷ lệ bao nhiêu?”

Phù Ngạn không dám nói.

Tạ Vi Ninh: “Không ai cược ta thắng à?”

Ám Giao Vệ ẩn trong tối đúng lúc nói tiếp: “Ma giới bọn ta đều cược cho Đế nữ. Mấy ngày trước chủ thượng đã đặc biệt dặn dò.”

Mấy ngày trước? Đó là lúc nàng còn làm Ma chủ.

Tạ Vi Ninh lập tức nói: “Đi, mang linh thạch tới đây. Ta sẽ đặt cược cho bản thân.”

Mặc kệ nói như thế nào, nhất thiết phải có sĩ khí!



Qua buổi trưa, bóng dáng Phong Thầm mới xuất hiện ở ngoài Tiên phủ của Đế nữ, sáng sớm đám Hộ Thiên Vệ nhận tin từ Đế nữ, thả cho những Ma tu này đi rất nhanh.

Hắn vừa tiến vào kết giới Tiên phủ, mới đặt chân xuống đất đã thấy Tạ Vi Ninh ở phía trước đang khoanh tay trước ngực có vẻ dò xét.

“Sao tới muộn thế?” Tạ Vi Ninh hồ nghi hỏi, “Chẳng lẽ ban ngày ban mặt vào Tiên phủ đối với Ma chủ rất khó sao?”

Phong Thầm: “……”

Đối với nửa câu sau, hắn cười nhạo một tiếng rồi không nói gì, sau đó quen thuộc mà tiến vào viện, bảo Ám Giao Vệ và Phù Ngạn lui ra.

Phù Ngạn ngẩn người, nhìn về phía Đế nữ, nàng không hiểu sao Ma chủ lại ra lệnh tự nhiên đến thế, rõ ràng nàng đâu phải là thuộc hạ của Ma giới.

Tạ Vi Ninh gật đầu nói: “Nghe lời hắn, ngươi lui xuống đi.”

Trong viện không còn người ngoài, hai người lập kết giới cách âm.

Lúc này Phong Thầm mới lạnh lùng nói: “Trước đó, ta đã đi xem Lưu Ảnh thạch về cuộc so tài của Giang Nhược Vụ hai ngày qua.”

Tạ Vi Ninh:……Hả?

Nàng không nghe lầm chứ? Lưu Ảnh thạch? Không phải hắn khinh thường loại đồ vật này nhất sao?

Phong Thầm điềm tĩnh nói: “Ta đã xem qua, hiện nay nàng ta tìm Thượng tiên để so tài, chỉ dùng pháp thuật của Phó gia, chiêu thức chứa sức mạnh nhưng không nhất quán, cũng không giỏi hơn ngươi bao nhiêu. Hiện giờ ngoại giới đang truyền tay Lưu Ảnh thạch của ngươi và nàng ta, hôm nay nàng ta lại tìm Thượng tiên, pháp thuật mà đối phương sử dụng cùng loại với thủy lao mà ta đã dùng trước đây.”

“Bởi vậy, từ giờ trở đi, khi ta cùng ngươi đối luyện sẽ có nửa ngày bắt chước chiêu thức của nàng ta.”

Tạ Vi Ninh nghe xong, hiểu rất nhanh, liền đồng ý ngay.

Hắn nhíu mày nói: “Hôm trước Phó Liên Dao lấy pháp trượng gia truyền của Phó gia cho Giang Nhược Vụ luyện hóa thành pháp bảo bản mạng. Nếu đã là vật của gia tộc, nàng ta lại có huyết mạch Phó gia, muốn luyện hóa thành pháp bảo bản mạng hơn mười ngày hẳn là cũng đủ rồi. Nếu ngươi đối mặt với nàng ta, thì không thể dùng linh kiếm trước đây của ta, dù sao đó cũng chỉ là linh khí hóa thành kiếm, không phải là pháp bảo chân chính.”

“Ngươi dùng Lưu Huỳnh Tinh Tượng Lăng là được, vật ấy là pháp bảo bản mạng của ngươi. Tuy không phải là kiếm, nhưng nó có thể biến hóa theo ý muốn, cũng có thể sử dụng như kiếm.”

Tạ Vi Ninh: “Từ từ… Ngươi nói chậm một chút. Câu trước thì ta đã hiểu, Lưu Huỳnh Tinh Tượng Lăng là gì?”

Đôi mắt Phong Thầm hơi rũ xuống: “Đai lưng của ngươi.”

Tạ Vi Ninh cúi đầu nhìn chiếc đai lưng màu trắng bình thường quanh hông. Khó trách trong lòng nàng luôn có cảm ứng với thứ này, còn tưởng rằng chỉ là pháp bảo bình thường, không ngờ lại là pháp bảo bản mạng?

Phong Thầm nhớ tới có một số việc nàng vẫn chưa biết, giải thích: “Vật này là pháp bảo Thần tộc tặng cho Đế nữ lúc ra đời, tâm niệm sở động là có thể biến hóa, vừa công vừa thủ. Ngoại trừ Tiên Đế Tiên Hậu, người khác đều không biết.”

Hắn dừng một chút lại nói: “Chẳng qua là trước đây mấy sát thủ theo dõi Đế nữ sau khi bị phát hiện lại có thể nói ra tên của nó ngay lập tức.”

Tạ Vi Ninh: “Vậy có nghĩa là kẻ âm thầm ra tay với Đế nữ cũng biết đến vật của Thần tộc?”

Phong Thầm khẽ gật đầu nói: “Trước mắt điều quan trọng nhất với ngươi là trận đấu, tạm thời đừng nghĩ nhiều về việc này.”

Tạ Vi Ninh hiểu, hiện tại nghĩ đến việc này cũng sẽ không ra được gì, còn khiến nàng phân tâm, chờ kết thúc trận đấu rồi nói sau.

Trong lòng nàng đánh thức nó bay lên không trung, nhìn cũng cảm thấy quen mắt, thì ra trước đây thứ này là vật được Phong Thầm dùng như thảm bay để chở nàng và hắn lên Bất Diệt Sơn ở Ma giới.

Trong lòng Tạ Vi Ninh vừa động, Lưu Huỳnh Tinh Tượng Lăng đã hiện ra dáng vẻ thực sự, khoảnh khắc này trong viện lấp lánh đầy sao trời, dải lụa xoay tròn, còn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Đôi mắt Tạ Vi Ninh được chiếu sáng rực rỡ, nàng lại suy nghĩ, Lưu Huỳnh Tinh Tượng Lăng biến thành một thanh kiếm trắng như tuyết, chuôi chỉ có màu trăng sáng nhàn nhạt, thân kiếm cũng tựa như cất giấu biển sao trời mênh mông.

Người khác không biết đến vật Thần tộc này, dị tượng như thế vô cùng nổi bật, nàng liền xóa “hiệu ứng đặc biệt” này, lại biến thành thanh kiếm có vẻ rất bình thường như đai lưng ban đầu.

Phong Thầm cũng biến ra một thanh kiếm, hờ hững nói: “Ra tay đi. Đúng lúc dùng những ngày này để làm quen Lưu Huỳnh Tinh Tượng Lăng. Thuận tiện cho ngươi học xong chiêu thứ sáu.”

Tạ Vi Ninh: “Chiêu thứ sáu? Trước đó ta đã thử rồi, nó khác hẳn những chiêu trước, mới làm ta…”

Phong Thầm bình thản nói: “Kiếm pháp mà ta dạy, chắc là ngươi còn nhớ trước khi học một chiêu hay một tầng, còn có chú pháp tương tự đi cùng động tác. Đó là tâm pháp dung hợp bên trong, trước đó chúng được chia làm hai bộ, mà ta đã dung hợp lại, phối hợp với mỗi một chiêu kiếm pháp có thể sẽ có được hiệu quả tốt nhất. Sở dĩ ngươi khó học được chiêu thứ sáu, là do gặp khó ở chú pháp.”

Tạ Vi Ninh lập tức mở to mắt.

Nàng liền nói…… Kiếm pháp này sao lại càng ngày càng phức tạp!

Ngữ khí Phong Thầm không thay đổi: “Chỉ cần học được chiêu thứ sáu, mọi chiêu thức trước đều sẽ có biến hóa sâu sắc thêm một tầng. Ngươi nhất định phải học được nó.”

Tạ Vi Ninh hít một hơi, không khỏi bội phục: “Ngươi thật sự rất giỏi tu luyện.”

Đây là thiên tài sao? Chả trách hắn tu luyện thành Ma Tôn nhanh hơn người khác không ít.

Nghe thấy nàng đột nhiên khích lệ, Phong Thầm ghé mắt nhìn nàng một cái, khóe miệng hơi động, không lâu sau đã khôi phục sự lãnh khốc: “Ra tay đi.”

Vừa dứt lời, Tạ Vi Ninh liền đứng lên.

Hai người đấu bằng pháp thuật, sau đó tiến lại gần, thân kiếm chạm vào nhau phát ra tiếng, Tạ Vi Ninh liền cảm nhận được một sức mạnh rất lớn, cổ tay hơi run rẩy.

Rõ ràng nàng cảm thấy đối luyện lần này hoàn toàn không giống trước đó!!

Không biết do trước đây thân thể Đế nữ hạn chế khả năng của hắn, hay là lần này hắn mới bắt đầu thật sự nghiêm túc.

Tiếp tục ra mấy chiêu nữa, kiếm “leng keng” vài tiếng, Tạ Vi Ninh nghiến răng, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, cổ tay bị ma khí của hắn đ è xuống từng chút một.

Lúc Phong Thầm thu tay về, toàn bộ cánh tay nàng vừa giảm bớt lực liền vô thức rũ xuống.

“Quá chậm.” Phong Thầm trầm giọng nói, “Lực cũng quá yếu.”

Tạ Vi Ninh mím môi, không nói hai lời tiếp tục rút kiếm tiến lên.

Thị nữ khác ở Tiên phủ của Đế nữ đã sớm bị đưa về Tiên cung, hiện giờ chỉ còn Phù Ngạn và Ám Giao Vệ cùng với một Y tu.

Hộ Thiên Vệ canh giữ bên ngoài Tiên phủ, Phù Ngạn và Ám Giao Vệ chờ ở ngoài viện, thấy kết giới cách âm cũng không thấy lạ, nhưng chẳng ngờ sau mấy canh giờ lập kết giới cách âm, không nghe thấy tiếng động, nhưng mặt đất tiếp xúc không ngừng rung chuyển một khắc nào. Tường viện có dấu hiệu rạn nứt, nhìn thấy cảnh tượng pháp thuật thỏa sức tung bay bên trong kết giới.

Hai người không hề hay biết, trong kết giới cách âm chỉ vang lên tiếng của một người, bởi vì người còn lại không còn sức lực để nói chuyện nữa.

“Không được”

“Không đủ.”

“Lại sai rồi.”

“Thân pháp cũng chậm.”

“Sao ngươi lại nghĩ đến sẽ tấn công bên trái chứ? Làm lại!”

……

Đến đêm, một Ma tu trong đội ngũ đi theo Phong Thầm tới đây dùng pháp thuật giả trang thành dáng vẻ của Phong Thầm và rời đi. Ngụy trang này chỉ ở ngoài mặt, không thể thay đổi được pháp thuật, thực lực và khí thế. Nếu lúc khác e rằng sẽ không có tác dụng, nhưng hiện có Kiếp Sát và Đoạt Kiêu cùng với các Ma tu khác che giấu, đoàn Ma tu nhanh chóng đi ra, đám Hộ Thiên Vệ sẽ không quá nghi ngờ.

Tiên phủ do Đế nữ quản lý, không nghiêm khắc như Tiên cung, cũng không ai nghĩ tới Đế nữ sẽ chủ động giữ Ma chủ ở lại.

Qua nửa đêm, cuối cùng Phong Thầm mới ngừng ra tay.

Tạ Vi Ninh cũng không màng đến hình tượng, tê liệt ngồi dưới đất, tựa lưng vào ghế đá nhẹ nhàng th ở dốc.

Lúc này trên người nàng toàn là vết thương lớn nhỏ, chỉ còn mỗi khuôn mặt hoàn hảo không tổn hao gì.

“Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi.” Tạ Vi Ninh thở một hơi nói, “Để ta ngồi điều chỉnh chút đã.”

Hiện tại chỉ cần nàng cử động là mỗi một tấc trên người đều bắt đầu đau đớn, khi đối luyện những đau đớn có thể khiến người ta tỉnh táo, nhưng vừa ngừng tay liền trở nên khó mà chịu nổi.

Điều tức một lát, bởi vì linh khí bao phủ toàn thân, có thể chữa trị vết thương nhỏ bên ngoài một chút.

Tạ Vi Ninh nói rồi ngồi xếp bằng tại chỗ, bên tay bỗng có người đưa đến một chiếc bình ngọc, có thể cảm nhận được linh khí tràn qua thân bình.

Nàng bất ngờ hỏi: “Đây là…?”

“Linh dược thôi.”

Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ.

Khi Tạ Vi Ninh ngẩng đầu nhìn về phía hắn, Phong Thầm đang đứng cúi đầu bên cạnh nhìn nàng, tay trái hắn cầm kiếm, tay phải cầm bình ngọc, nét mặt rất bình tĩnh.

Thấy nàng nửa ngày không lên tiếng, cũng không cử động, Phong Thầm nhíu mày, qua một lát mới cúi người xuống, quỳ một gối bên cạnh nàng, mở bình ngọc ra, trầm giọng nói: “Tuy ngươi là tiên thể, nhưng thương tích gây ra bởi pháp thuật không thể so với thương thế tầm thường. Đây là linh dược trị thương, thoa lên kịp thời có thể giúp ngươi tránh để lại sẹo.”

Tạ Vi Ninh ngơ ngẩn nói: “Ồ…”

Phong Thầm: “Vươn tay.”

Tạ Vi Ninh còn chưa hồi thần lại, ngoan ngoãn vươn tay.

Nhưng mà nàng đợi một hồi, không thấy hắn có động tác thứ hai, đang thấy kỳ lạ thì Phong Thầm trầm mặt, trông như cực kỳ ẩn nhẫn mà nói: “Tạ Vi Ninh, chẳng lẽ ngươi muốn ta vén tay áo lên giúp ngươi sao?”

Tạ Vi Ninh kinh ngạc: “Ể? Không phải là ngươi muốn đặt linh dược vào tay ta sao?”

Phong Thầm: “……”

Nhận ra không khí trong phút chốc trở nên cứng nhắc, Tạ Vi Ninh ngậm miệng lại, vội vàng kéo tay áo. Vết thương trên cánh tay vừa xuất hiện, ống tay áo lại bị ma khí kéo xuống một chút, chỉ lộ ra một đoạn cổ tay.

Linh dược màu xanh nhạt lạnh lẽo trong trẻo nhỏ từ miệng bình xuống vết thương trên cổ tay nàng, mang chút hương thơm nhẹ. Chưa đến một hơi thở, Tạ Vi Ninh có thể cảm giác được vết thương đã bớt đau, còn hơi tê tê ngứa nhẹ, dường như miệng vết thương đang từ từ khép lại.

Sắc mặt Phong Thầm nghiêm túc, khí thế trầm thấp: “Đã hiểu chưa?”

Tạ Vi Ninh gật đầu: “Hiểu rồi.”

Lúc này Phong Thầm mới đặt bình ngọc lên tay nàng, sau đó đứng lên đi đến chỗ ghế đá, xoay người và ngồi xuống.

Giọng nói của hắn truyền đến từ không trung: “Đỡ rồi thì gọi ta.”

Vừa mới kết thúc đối luyện, không khí còn đọng lại khói từ sự đối kháng giữa linh khí và ma khí, bóng lưng thẳng tắp trước mắt mang theo ma khí lộ ra sự âm tà. Tạ Vi Ninh lại cảm thấy giờ phút này bốn phía bất giác khiến người ta an tâm, thấp giọng đáp lời rồi cuộn ống tay áo lên an tĩnh thoa vết thương.

Ngón tay Phong Thầm nhẹ gõ lên bàn đá, sau một lúc lâu, thần sắc hắn tự nhiên nói: “Thời gian một chén trà nhỏ. Sau đó tiếp tục.”

Tạ Vi Ninh: “……” Thật tàn nhẫn.

Nét mặt nàng tức khắc hung hãn: “Được!”

Ngươi chờ đó, đợi ta khôi phục thương thế, ta sẽ giết ngươi một trận!

Thế là Phù Ngạn và Ám Giao Vệ ngoài tường viện, Y tu chạy tới nơm nớp lo sợ hỏi: “Đế nữ điện hạ muốn làm gì thế? Chẳng lẽ muốn dỡ nóc Tiên phủ à, cơn động đất này cũng đã nửa ngày một đêm rồi đấy?”

Phù Ngạn và Ám Giao Vệ quay đầu nhìn hắn, giơ tay ra hiệu hắn nhìn lớp chắn kết giới trên không trung.

Y tu:……Hiểu rồi, hiểu rồi.

Hắn bèn trở về tiếp tục đọc sách nghiên cứu.



Những ngày như vậy kéo dài đến một ngày trước trận đấu.

Đế nữ ở Tiên phủ mười một ngày gần như không ra ngoài, Tiên Đế Tiên Hậu cũng bị chặn bên ngoài không thể gặp nàng.

Mọi người trong Tiên phủ cũng không để tâm đ ến tình hình bên ngoài.

Đêm nay Tạ Vi Ninh vô cùng nhẹ nhàng, mười ngày rưỡi trước bị huấn luyện ma quỷ, buổi tối còn lại này, cuối cùng nàng đã có thể ngủ một giấc thật ngon.

Trước đó nàng đã cố gắng hết sức, đêm cuối cùng phải được chân chính nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị nghênh đón trận đấu ngày mai.

Trái lại có cảm giác trải qua kỳ thi Đại học đã lâu trước kia.

Chỉ là khi thật sự rảnh rỗi, nàng lại không quen lắm, ngồi xếp bằng trên giường điều tức, không thả lỏng tâm tình được chút nào, dứt khoát đứng lên bước vào viện.

Đêm khuya thanh vắng.

Người giấu đi bản thân tĩnh tọa dưới tán cây trong viện đang nhắm mắt dưỡng thần.

Tạ Vi Ninh lặng lẽ đến gần, mí mắt Phong Thầm không hề động chút nào, cất tiếng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

“Mười mấy ngày nay, tối nào ngươi cũng đều ngồi ở đây, không mệt à.”

Tạ Vi Ninh nói: “Trong Tiên phủ cũng có trắc viện mà, vì sao ngươi ở lại mà không đến nơi đó?”

Mặt đất này tốt đến vậy sao?

Phong Thầm dựa vào cây bất động.

Hắn mặc áo bào đen, có lẽ pháp thuật che giấu hơi thở sử dụng cũng không tầm thường, mấy ngày nay Tạ Vi Ninh biết chắc hắn ở chỗ này mới phát hiện ra, bằng không nếu không chú ý, sợ là quay đi quay lại cũng không biết nơi này còn ẩn giấu một người.

Tạ Vi Ninh xem xét hắn một lát, uyển chuyển hỏi: “Nhiều ngày qua, ngươi có thay y phục không vậy?”

Bể tắm phía sau phòng nàng tinh xảo hoa lệ không thua trong Ma cung của hắn, mười mấy ngày nàng tới đây chỉ có bản thân sử dụng, Phong Thầm sống chết không bước vào hậu viện nửa bước, dù là vào phòng cũng rất ít, chung quy lúc đối luyện bọn họ ở tiền viện là được.

Nàng đã thay mười mấy bộ y phục, nhưng mỗi ngày Phong Thầm đều mặc màu đen giống hệt nhau, những ngày ở lại Tiên phủ của nàng, thật sự rất thắc mắc: Rốt cuộc hắn có tắm hay không.

“……”

Tạ Vi Ninh thấy hắn trầm mặc, quay mặt đi nhỏ giọng thầm nhủ: “Xem ra là không có.”

Phong Thầm không nhịn nổi nữa, mở mắt ra, xanh mặt nói: “Tạ Vi Ninh, ngươi cho là ta không nghe thấy à!”

Tạ Vi Ninh ngượng ngùng nở một nụ cười.

Thầm nghĩ, vậy xem ra là có thay rồi, năm nào cũng chỉ có một bộ, không hổ là hắn.

Phong Thầm nhìn chằm chằm nàng thâm trầm, có vẻ hơi tức giận.

Tạ Vi Ninh đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Ký hiệu phượng hoàng trên người ta là do ngươi để lại sao? Ngươi thật sự rất thích hình vẽ này à, ta thấy trên người ngươi cũng có một cái…”

Phong Thầm: “Không phải do ngươi để lại sao?”

Hai người một trước một sau cất tiếng, âm thanh đột nhiên im bặt.

Tạ Vi Ninh nhìn về phía Phong Thầm, cả kinh nói: “Đây không phải sở thích của ngươi à?!”

Phong Thầm: “……”

Hai người nhìn nhau, đều hiểu ra từ trong ánh mắt đối phương, bọn họ đều không biết vì sao lại có ký hiệu này, không phải do bọn họ làm, trước đây cũng chưa từng có. Chỉ sau khi bọn họ hoán đổi thân thể mới nhìn thấy trên người đối phương…

Tạ Vi Ninh suy đoán nói: “Chẳng lẽ, chúng ta hoán đổi thân thể có liên quan đến thứ này?”

“Kể ra cũng thật lạ.” Nàng bối rối nói, “Hình như ta từng thấy hình vẽ này ở đâu rồi, nhưng ấn tượng không sâu sắc. Nó đặc biệt như vậy sao ta lại không nhớ nhỉ…”

Đúng lúc này, nơi xa bỗng truyền đến sự biến động của ma khí.

Sắc mặt Phong Thầm biến đổi, túm lấy Tạ Vi Ninh đưa lên không trung, bay đến vị trí ma khí vừa tuôn ra.

“Là ám hiệu do Ám Giao Vệ phát ra.” Ánh mắt Phong Thầm trầm xuống, “Quả nhiên có người vào Tiên phủ của ngươi.”

Tạ Vi Ninh lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Hai người đến một nơi, mới phát hiện nơi này là phòng y phục, trang sức và son phấn của Đế nữ.

Những phục sức mà mỗi ngày Phù Ngạn lấy để thay cho nàng đều đến từ đây.

Ma khí của Ám Giao Vệ đang trói một y đồng có cái đầu nhỏ, sắc mặt tên kia chuyển sang tím tái, có triệu chứng trúng độc.

Nàng hổ thẹn nói: “Thuộc hạ vô năng. Không quen đối phó với y độc, đã để hắn tìm được cơ hội tự sát.”

Lúc Tạ Vi Ninh và Phong Thầm cúi đầu kiểm tra, Phù Ngạn mang theo Y tu vội vàng chạy tới cửa.

“Khoan đã ——” Y tu hô, “Đừng chạm vào! Để ta!”

Hắn vừa vào phòng quan sát mấy lần, chuông cảnh báo trong lòng vang lên, ngăn lại: “Tuyệt đối không được chạm vào những y phục này, pháp bảo bản mạng của ta có cảm ứng, trên đó đều có độc! Chắc là ban nãy y đồng này đã vẩy lên! Nhưng cũng thật lạ, độc này không ghê gớm lắm, chỉ làm trong người hơi bất ổn, nếu ta nhớ không sai, hẳn là có thể làm linh khí trong cơ thể hỗn loạn…”

Tạ Vi Ninh thầm ngẩn ra.

Tại sao trước đêm so tài lại có người tới ám hại nàng?

Phong Thầm trầm giọng nói: “Các ngươi âm thầm báo việc này cho Tiên Đế Tiên Hậu. Nhân chứng vật chứng đều có, giao cho bọn họ tra là thích hợp nhất.”

Hắn tuần tra trong phòng một vòng, dư quang thoáng nhìn thấy thần sắc của Tạ Vi Ninh không ổn, liền kéo nàng ra phía sau người mình, dẫn nàng ra ngoài phòng.

Phong Thầm nhíu mày hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Bình Luận (0)
Comment