Từ giờ Mẹo đến giờ Thìn, tổng cộng đã hầm hai lần.
Lần đầu tiên, Tạ Vi Ninh tự nếm thử, không biết có vấn đề ở đâu mà ăn vào có vị đắng khó hiểu, không giống trà chút nào. Quản sự tới xem mới nói nàng cho quá nhiều muối, ảnh hưởng tới hương vị của linh thảo Tu Khương, còn nói nàng hầm quá lâu, món canh trong gần như biến thành canh đặc sệt, cũng ảnh hưởng đến hương vị.
Vì thế lần thứ hai, Tạ Vi Ninh cố gắng thành công, thấy không còn sớm, để kịp giờ Thìn đưa cùng bữa sáng qua đó, trực tiếp tóm lấy quản sự để hắn đứng im quan sát, không đúng chỗ nào thì nói ra ngay.
Mỗi lần Tạ Vi Ninh rắc một hạt muối đều phải hỏi một lần, không đến một khắc lại hỏi một lần:
Đủ chưa?Nàng hầm rất chuyên chú, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của người chung quanh càng ngày càng phức tạp.
Đến khi Tạ Vi Ninh cuối cùng đã hầm canh thành công, múc vào chén, cẩn thận đặt vào hộp thức ăn mà thị nữ đưa đến, thở phào một hơi rồi đứng lên, nhìn thấy khuôn mặt Kiếp Sát tràn ngập sự vui vẻ.
“…Khụ.” Tạ Vi Ninh cảm thấy lần này lại
OOC* rồi, nếu Phong Thầm biết không chừng sẽ mắng nàng mất, nhưng cũng đã làm rồi, hết cách! Thế là nàng hắng giọng, miễn cưỡng bình tĩnh nói: “Đi thôi.”
(Ji: *
OOC – out of character – sai thiết lập của nhân vật)Mọi người thấy dáng vẻ của Ma chủ, không hẹn mà cùng hít sâu một hơi.
Chủ thượng bọn họ tự tay hầm canh vẫn chưa đủ, còn muốn đích thân đưa đến Tây viện?!
Rõ ràng là một chuyện cực kỳ bình thường, nhưng khi xảy ra trên người Ma chủ, sẽ trở nên vô cùng chấn động lòng người.
Chuyện bữa sáng có vẻ như không quan trọng, nhưng thực ra lại rất quan trọng, nếu chủ thượng có lòng đưa đến, nếu lỡ còn ở lại ăn cùng Đế Nữ, vậy thì thì… ý nghĩa bên trong, dường như đã không còn đơn giản nữa.
Hóa ra, chủ thượng và Đế Nữ đã thân mật đến bước này!
Giữa bầu không khí kỳ lạ, Tạ Vi Ninh theo thị nữ đưa bữa sáng và Kiếp Sát cùng đi đến Tây viện.
Muốn đưa đến cho Đế Nữ, phải để thị nữ phụ trách đến Tây viện, hiện giờ nàng có thân phận Ma chủ, cực kỳ nổi bật trong đội ngũ. Trên đường đi, Ma tu nhao nhao dừng bước nhìn một lúc lâu, cũng có kẻ ngơ ngác quay đầu rời đi.
Tạ Vi Ninh ê ẩm da đầu, tới cửa Tây viện bị đám Hộ Thiên Vệ chặn lại, nàng mới thoáng hồi thần.
Hộ Thiên Vệ nhìn thấy Ma chủ, người đêm qua từng trò chuyện với hắn về chuyện Tiên Ma hợp tác, hắn cũng rất tán dương và có cách nhìn mới về Đế Nữ. Người trước mắt đây, khác hẳn Ma chủ trong lời đồn trước đây.
Nghĩ đến quan hệ hiện giờ của Ma chủ và Đế Nữ, Tiên Hậu Tiên Đế cũng đánh giá cao, không liều chết ngăn chặn hắn như trước kia, còn thay đổi thái độ, ôn hòa nói: “Mời Ma chủ chờ ở đây một lát, thuộc hạ sẽ bẩm báo với Đế Nữ.”
Tạ Vi Ninh đứng nghiêm trang nói: “Ừm.”
Xem kìa, hiện tại không cần thông báo với Tiên Hậu nữa rồi, hỏi trực tiếp Đế Nữ là được.
Tạ Vi Ninh vừa lặng lẽ chờ, vừa cảm khái.
Không lâu sau, Hộ Thiên Vệ trở ra mời
“hắn” vào.
Tạ Vi Ninh mang thân thể Ma chủ, cuối cùng có thể
khí vũ hiên ngang, đường đường chính chính mà bước vào Tây viện.
Chỉ mới qua một ngày, trắc viện tử của Đế Nữ lại có cảm giác khang khác.
Cũng không thể nói rõ thay đổi gì, có thể là sự thay đổi của một chi tiết rất nhỏ đã khiến nàng chú ý tới, cảm giác tê dại giống như có dòng điện chạy qua người, cực kỳ mới lạ.
Nếu bản thân nàng đến đây, vào thời điểm này, trong viện sẽ không có nhiều thị nữ đứng như vậy, hẳn là chỉ có Phù Ngạn ở trước cửa, nhiều hơn thì chỉ có thị nữ lui tới đưa nước rửa mặt.
Trong viện hẳn sẽ im ắng, uể oải, chứ không phải như hiện tại, nghe thấy tiếng gió rào rào, còn có linh lực dao động trong không khí, cùng với tiếng lên xuống rất nhỏ.
Nhìn thấy Ma chủ, Ám Giao Vệ giả trang thị nữ vốn định hành lễ với “hắn”, nhưng thấy Ma chủ hơi nâng tay, ra hiệu các nàng im lặng.
Thế là mọi người có chút hiểu ra, chỉ đứng yên tại chỗ bất động, thị nữ đưa bữa sáng cũng im lặng ngoan ngoãn theo phía sau, ngay cả Kiếp Sát cũng ở ngoài mà không bước vào.
Tạ Vi Ninh nhẹ bước, nàng càng đến gần, phía sau bức tường, tiếng vang từ hoa viên nhỏ nằm trong viện của Đế Nữ càng thêm rõ ràng.
Đến khi nàng chậm rãi bước đến cửa bên hình vòm, hơi tựa vào, tầm mắt hướng vào trong, có thể nhìn thấy rõ Phong Thầm đang dùng thân thể của nàng để luyện kiếm. Nhất thời nàng hơi hoảng hốt, dường như trùng khớp với hình ảnh thiếu niên luyện kiếm trong mộng.
Chỉ là hiện tại
nhất cử nhất động của đối phương rất lưu loát trôi chảy và đầy sức mạnh, lộ vẻ thành thục và hoàn mỹ, bao gồm kiếm khí mang theo linh lực màu trăng bạc trong cơ thể nàng, trông như dải lụa mỏng nhẹ nhàng tuôn ra, nhưng cảm nhận được sức mạnh to lớn ẩn chứa bên trong nó.
Quá đẹp trai. Quá cool ngầu.
Tạ Vi Ninh không khỏi cảm khái trong lòng. Ngày thường hắn ra tay đều dùng chiêu thức rất nhanh, không phải luyện hoàn chỉnh một bộ giống như bây giờ. Lúc chân chính nhìn thấy mới cảm thấy động tác của đối phương như tuyệt tác hoàn hảo, khơi dậy sự nhiệt huyết của người xem.
Người ở giữa không trung cất kiếm rồi nhẹ nhàng đáp xuống, bước từng bước về phía nàng, khuôn mặt không đổ một giọt mồ hôi nào, hơi thở cũng rất ổn định.
“Sao nàng lại tới đây?” Phong Thầm hoang mang hỏi, “Hôm nay thức sớm thế?”
Tạ Vi Ninh hồi thần lại, hưng phấn vỗ tay nói: “Quá đẹp trai!”
“……”
Gương mặt Phong Thầm hơi mất tự nhiên, thoạt nhìn như không biết nên đáp lại như thế nào, ở chung quá lâu đã bị Tạ Vi Ninh ảnh hưởng, bèn trầm giọng, cứng ngắc nói: “Cũng tạm.”
Tạ Vi Ninh nói: “Không ngờ mới sáng sớm ngươi đã luyện kiếm, ta còn tưởng rằng ngươi luyện âm công gì đó chứ?”
“Đây là tập thể dục buổi sáng.” Phong Thầm tùy ý nói, “Âm công không gấp.”
Xem xem, người ta tập thể dục buổi sáng khác biệt như thế.
Tạ Vi Ninh rất bội phục: “Vậy vừa khéo, ngươi đói bụng rồi đúng không, hay là ăn chút gì đó sau khi tập xong? Ngươi định ăn ở đâu?”
Phong Thầm nhìn nàng một cái: “Tùy ý, nàng sắp xếp là được.”
Tạ Vi Ninh xoay người, lúc này mới phát hiện đám thị nữ kia đã tự giác đứng cách xa ba trượng. Nàng vẫy tay, bảo người đặt bữa sáng lên bàn trong viện tử, sau đó lệnh các nàng lui xuống.
Trên mặt chúng thị nữ đều mang ý cười ẩn giấu mà lui ra.
Phong Thầm vừa ngồi xuống, trong lòng biết Tạ Vi Ninh đến đây hẳn là vì ăn bữa sáng, theo thói quen cầm lấy ấm trà, ngay sau đó một bàn tay vươn tới đặt ấm trà xuống, xoay lại cúi người đặt một chén canh trước mặt hắn.
“Nếm thử cái này.”
Thật là nịnh bợ.
Phong Thầm không khỏi nhíu mày: “Ngươi lại nữa à?”
Tạ Vi Ninh: “Chậc, nếm thử thôi mà.”
Phong Thầm mím môi, vẫn nghe lời nàng mà bưng lên, ăn một ngụm, hơi kinh ngạc sững sờ.
Ánh mắt Tạ Vi Ninh mang theo chút chờ mong nho nhỏ: “Thế nào?”
“…Canh Tu Khương?”
Phong Thầm rũ mắt nhìn, khuôn mặt lộ vẻ cổ quái mà nuốt xuống.
“Chắc là hợp khẩu vị của ngươi nhỉ?” Tạ Vi Ninh hỏi.
Phong Thầm gật nhẹ.
Tạ Vi Ninh nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới ngồi xuống rồi nói: “Vậy ngươi ăn nhiều một chút, canh này chuẩn bị cho ngươi, ta không khách khí mà ăn đây…”
Phong Thầm chợt nói: “Canh này là nàng nấu à?”
Tạ Vi Ninh sửng sốt: “Hở?”
Phong Thầm vững vàng nói: “Nếu đưa cho Đế Nữ, bếp sẽ không nấu chén canh này. Đây không phải khẩu vị của nàng.”
Tạ Vi Ninh tò mò hỏi: “Cũng có thể là ta bảo bếp nấu cho ngươi, sao ngươi có thể xác định là ta nấu chứ?”
Phong Thầm: “Trên tay nàng có mùi của linh thảo Tu Khương.”
Tạ Vi Ninh nhanh chóng nâng tay lên ngửi thử, quả thật ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ, vừa ngẩng đầu liền thấy Phong Thầm nhìn nàng với vẻ mặt “
Ta không phải tên ngốc”.
Phong Thầm dừng một chút rồi nói: “Lần sau không cần nấu riêng cho ta.”
Tạ Vi Ninh không để trong lòng chút nào: “Xem ngươi kìa, không cần gánh nặng tâm lý. Bởi vì nhớ tới ngươi bị thương, ta muốn bồi bổ cho ngươi, tuy thân thể đã khôi phục, nhưng cũng cần bồi bổ chút vui vẻ cho tinh thần chứ.”
“…… Không cần.”
Phong Thầm bình thản nói: “Không phải nàng muốn có người ăn cùng sao? Nàng ăn món gì thì ta ăn món đó.”
Tạ Vi Ninh ngẩn ra, kinh ngạc nhìn phía hắn, hơi xấu hổ nói: “Đây chỉ là một điểm trong đó, nhưng muốn bồi bổ cho ngươi cũng là thật.”
“Ăn đi.” Phong Thầm tự nhiên lấy ra một chén mì tương từ hộp thức ăn mà bếp đã chuẩn bị, đưa cho nàng, “Không ăn sẽ nguội.”
Tạ Vi Ninh thấy hắn thật sự không miễn cưỡng mà ăn cùng nàng, lúc này mới hoàn toàn tin lời của hắn.
Hai người lặng yên ăn cơm, an tĩnh hài hòa và hòa hợp, như có bầu không khí tĩnh lặng từ từ chuyển động giữa bọn họ, làm lòng người ấm áp thoải mái.
Tiên Hậu ra khỏi phòng chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên thoáng thấy có không ít thị nữ đang đứng ngoài viện đối diện, còn có Phù Ngạn và Kiếp Sát. Bà hơi lo lắng, gọi một thị nữ tới hỏi: “Đế Nữ xảy ra chuyện gì sao?”
Thị nữ: “Bẩm Tiên Hậu, Đế Nữ không sao. Là Ma chủ ăn cơm cùng Đế Nữ bên trong, bọn ta không tiện ở trong nên đều ra ngoài chờ.”
Tiên Hậu hơi mở to mắt, sau đó phản ứng lại, “À” một tiếng đầy sâu xa, không hỏi thêm nữa.
Bà thầm nói, trông bộ dạng của hai người, những người ngoài như bọn họ không đành lòng phá vỡ. Từ khi Ninh Nhi quen biết Ma chủ cho tới nay, càng trở nên tốt hơn, Ma chủ kia cũng thế, làm người ta yên tâm. Nếu không phải mấy ngày nữa còn có chuyện quan trọng cần làm, thật sự bà không ngại ở lại Ma giới thêm mấy ngày.
Bỏ đi, dù sao ngày tháng còn dài.
.
Sau bữa sáng, Tạ Vi Ninh thấy Phong Thầm muốn tu luyện, cho nên tự giác không quấy rầy hắn, chung quy nàng cũng có việc cần làm.
Dù sao chuyện tu luyện và Tam trưởng lão đều là việc của hắn, hiện tại nàng là Ma chủ, chỉ cần quan tâm đ ến sự phát triển của Ma giới, để ý tới Đỉnh Vạn Ma là được.
Nàng trở về thư phòng, chuẩn bị mang bản vẽ đi xem công trình, sau khi tìm thấy trên bàn thì chuẩn bị cất vào ngực, chợt nhìn thấy một tờ giấy trong đó.
Hình như bản vẽ đã sửa đổi, dường như vị trí địa lý ở Ma giới khá tốt, tương đối trung tâm hơn, tuyệt nhất chính là tuy rằng địa hình tựa núi giống Vô Niệm Thành, nhưng rất gần Đỉnh Vạn Ma, trông diện tích cũng không nhỏ.
Phong Thầm đã bảo thợ thủ công sửa lại bản vẽ sao?
Không biết hắn muốn xây công trình gì, nhưng Ma giới này vốn là của hắn, có ý tưởng gì đó cũng rất bình thường.
Tạ Vi Ninh lật xem, không tìm ra nội dung chi tiết hơn, dứt khoát không quan tâm nữa.
Nàng cùng Kiếp Sát vào cổng lớn Đỉnh Vạn Ma, còn chưa bay đến gần, từ xa đã có thể nhìn thấy cánh cổng uy nghiêm, tạo hình và khí chất đều đang nói “
Đây chính là Ma giới”, phía trên đang có Ma tu cầm bút viết chữ.
Lúc này mới chỉ viết, vẫn chưa điêu khắc chữ lên.
Chúng Ma tu thấy Ma chủ tới, liên tục hành lễ: “Bái kiến Ma chủ!”
“Miễn lễ.”
Tạ Vi Ninh nói xong, ngẩng đầu nhìn hồi lâu.
Chúng Ma tu nín thở chờ đợi.
“Cánh cổng này, nhìn chung ta rất hài lòng.”
Chúng Ma tu mừng rỡ ra mặt.
“Nhưng mà.”
Tạ Vi Ninh nói: “Chữ Đỉnh Vạn Ma này, ta cảm thấy vẫn không đủ mạnh mẽ cuồng vọng, quá quy củ gò bó. Viết lại lần nữa đi.”
“Vì sao ta phải gọi là Đỉnh Vạn Ma?” Nàng nhắc nhở, “Từ mấy chữ này các ngươi có thể cảm nhận được khí thế bên trong. Với sự kỳ vọng như vậy, nhìn lại bốn chữ trên đỉnh kia, có còn cảm thấy thích hợp không?”
Chúng Ma tu nghe thế cũng quan sát lại, bừng tỉnh nói: “Xác thật không thích hợp, nét bút của ba chữ này trông quá sắc nét, quy củ đúng chuẩn mực!”
Tạ Vi Ninh gật đầu nói: “Đúng vậy. Viết lại đi. Ta thấy trăm năm qua các ngươi hăng máu đánh nhau, lại còn chỉ ở mãi trong thành của mình. Quá cẩn thận cũng làm cho tư duy của các ngươi thận trọng hơn rất nhiều.”
“Nhưng hiện tại Ma giới đã thống nhất, có bổn tọa ở đây, các ngươi cứ yên tâm.”
Nàng nói rất tự nhiên: “Ma giới tuy có quy chế riêng, nhưng cũng phải kiêu ngạo tùy ý.”
Nói mấy câu đơn giản, lại khiến các Ma tu xúc động mạnh: “Chủ thượng!!”
Tạ Vi Ninh vẫy tay: “Được rồi, còn không mau đi làm việc!”
“Rõ!”
Một canh giờ sau, qua quá trình chỉnh sửa vô số lần, ba chữ Đỉnh Vạn Ma có vẻ cuồng vọng nhất cuối cùng đã hoàn thành.
Sau khi Ma chủ gật đầu, chúng Ma tu bắt đầu điêu khắc tỉ mỉ, dùng pháp thuật mạ thêm một lớp vàng, cuối cùng đặt thêm trận pháp ở bốn phía, vừa có ý nghĩa xua đuổi yêu thú, vừa thể hiện khí phái.
Người tụ tập chung quanh dần nhiều hơn, còn có mấy Hộ Thiên Vệ đến giờ nghỉ đến xem náo nhiệt ở bên ngoài. Lúc cổng Đỉnh Vạn Ma hoàn thành, mọi người cùng cất lên một tiếng cảm thán kích động cao chót vót.
Tạ Vi Ninh thấy nét mặt bọn họ như thể Đỉnh Vạn Ma đã hoàn thành, có cảm giác như
an cư lạc nghiệp, hốc mắt của những người này đều đã ươn ướt.
Cũng phải, trăm năm qua tuy bọn họ ở vùng đất mà mình sinh ra, nhưng lại liên tục tranh đấu, chưa từng ngừng lại.
Viết xong ba chữ mới thực sự khiến bọn họ có cảm giác xem Ma giới là nhà.
Nếu Phong Thầm cũng nhìn thấy thì tốt rồi.
Tạ Vi Ninh thầm nghĩ, sớm biết thế thì nàng đã kéo hắn tới đây rồi.
Nàng đột nhiên nảy ra ý tưởng, vội vàng bảo Kiếp Sát lấy ra vài Lưu Ảnh Thạch ghi lại cảnh này. Dù là để Phong Thầm xem hoặc để Ma giới về sau có vật kỷ niệm đều tốt cả, chung quy giữ lại cũng sẽ không xấu.
Một lúc sau, người người đã phân tán, tiếng bàn luận vẫn còn đang nói đến chuyện Đỉnh Vạn Ma.
Đột nhiên, một Ma tu chạy tới báo: “Chủ thượng, người mà Tiên cung phái tới đã đến Phùng Ma môn!”
“Nhanh thế?”
Tạ Vi Ninh lập tức cùng Kiếp Sát đến nghênh đón, vừa đến thì thấy, lần này Tiên Đế đã cử gần trăm người tới đây, trông cũng nhiều nhưng phân bổ vào xây dựng công trình lại không nhiều lắm.
“Ma chủ.”
Chúng tiên quan hành lễ với hắn rồi đứng dậy, ánh mắt bất giác lướt qua một vòng chung quanh.
Tuy bọn họ ở Phùng Ma môn, vẫn có thể nhìn được cánh cổng Đỉnh Vạn Ma cao ngất kia, lúc nhìn thấy cũng không khỏi gật đầu.
Nhìn sang bức tường mới nhô lên, tức khắc nhíu mày: “Nghe nói Ma giới tu sửa Đỉnh Vạn Ma, hẳn đã qua một thời gian. Sao chỉ mới xây xong chút công trình nhỏ như vậy? Kỹ năng này, có lẽ vẫn còn hơi thô nhỉ?”
Tiên quan nói chuyện nhất thời không khắc chế được ngữ khí, nghe có vẻ hơi châm chọc.
Lão vừa thầm nghĩ không ổn, muốn chữa lại, thì phát hiện Ma chủ ở đối diện dường như căn bản không thèm để ý, ngược lại còn hơi kinh ngạc mà nói: “Nghe ý của tiên quan, tốc độ tu sửa của các ngươi vừa nhanh vừa tốt sao?”
Ban đầu tiên quan nhận mệnh lệnh, trong lòng có rất nhiều oán niệm và bất mãn. Lão mang cảm xúc này tới Ma giới, giọng điệu vốn không tốt, đối mặt với Ma chủ như thế, bất giác hừ một tiếng, kiêu ngạo nói: “Tất nhiên. Bọn ta xây dựng lại Tiên phủ cho Đế Nữ, nhiều nhất cũng chỉ mất hai ngày!”
Tạ Vi Ninh nhất thời vui mừng quá đỗi: “Chẳng lẽ tiên quan chính là người trong truyền thuyết…”
“Không sai!” Tiên quan tự đắc mà nói, “Xem ra Ma chủ cũng nghe nói đến tiếng tăm của bọn ta, phải biết trăm người bọn ta là đội chuyên tu sửa kiến trúc giỏi nhất Tiên cung. Tiên Đế lệnh bọn ta tới giúp đỡ các ngươi, đó là chuyện cực kỳ may…”
“Vậy rất cảm ơn chư vị tiên quan!”
Tạ Vi Ninh tiến lên nắm lấy tay lão, lớn giọng nói: “Dù là bên ngoài hay Đỉnh Vạn Ma, sau khi hoàn thành tu sửa, bổn tọa chắc chắn sẽ cảm kích các ngươi thật tốt!”
“Cái gì?” Tiên quan kia hoảng loạn nói, “Từ từ, lão phu chưa nói…”
“Người đâu!” Tạ Vi Ninh vung tay lên rồi nói, “Còn không mau đi chuẩn bị phòng thượng hạng cho chư vị tiên quan!”
Ánh mắt của các Ma tu sáng lên.
Kiếp Sát đáp ngay: “Rõ!”
Không đợi các tiên quan cất tiếng, mọi người đã nhao nhao lao tới trước, vây quanh chư vị tiên quan để mang đi chọn phòng, không cho bọn họ chút cơ hội phản bác nào.