Tạ Vi Ninh nghỉ ngơi từ nửa đêm đến sáng hôm sau, trời còn hửng sáng đã thức dậy.
Nàng bước ra khỏi phòng đến chỗ boong tàu, trùng hợp nhìn thấy hàng loạt bóng đen xẹt nhanh qua thuyền mây, chớp mắt đã biến mất.
“Đó là thứ gì vậy?” Nàng không khỏi cất tiếng hỏi.
Hộ Thiên Vệ trực canh bên ngoài đáp: “Bẩm điện hạ, là quỷ binh của Minh giới. Tiên Đế đã mời Minh chủ đến Tiên cung để thương nghị chuyện quan trọng, khoảng nửa canh giờ nữa chúng ta sẽ về đến Tiên cung, thấy bọn họ cũng là chuyện rất bình thường.”
Tiên Đế đặc biệt mời Minh chủ đến thương nghị chuyện Yêu giới cũng là để xem thử Minh chủ có thái độ như thế nào. Nếu hắn ta cũng chung lý tưởng và ủng hộ Yêu giới, vậy thì Tiên giới phải lên lại kế hoạch. Còn nếu Minh chủ tới đây, cũng là chuyện tốt đối với họ, tương đương với ba chọi một, càng dễ xơi Yêu giới hơn.
Tạ Vi Ninh đã hiểu, nàng muốn tận hưởng nhàn nhã cuối cùng trước khi hạ cánh, thế nên định về phòng một lát.
Xoay người về tầng hai, không lâu sau lại thấy Phong Thầm bước ra từ hành lang.
“Ý, trùng hợp thế.” Tạ Vi Ninh nói, “Hôm nay chàng thức dậy muộn hơn trước nhé. Bình thường chàng dậy sớm hơn ta tận mấy canh giờ, trời còn chưa sáng đã dậy tu luyện rồi.”
“… Mấy ngày nay ta bị thương.” Giọng nói Phong Thầm trầm trầm có chút khàn khàn, còn ho khan hai tiếng, tiếp đó khẽ nói, “Nên mới không dậy tu luyện.”
Hả? Nghiêm trọng vậy sao?
Tạ Vi Ninh sững sờ, nghe tiếng ho của hắn không giống như hắng giọng, mà giống bị bệnh nặng hơn, chần chờ hỏi: “Nhưng không phải hôm qua chàng nói đã ổn rồi sao?”
“Phải.”
Phong Thầm lại che miệng ho khan mấy tiếng, sau đó hờ hững nói: “Nàng đừng lo cho ta.”
Tuy trông bề ngoài hắn không khác thường, nhưng sắc mặt lại hơi tái do bệnh tật, làm gì giống bộ dạng đã ổn cơ chứ.
Tạ Vi Ninh nghe hắn nói như vậy, vốn dĩ không lo lắng mấy tức khắc lại đau nhói lòng, nàng kéo hắn kiểm tra một vòng: “Chàng thế này rồi còn cãi bướng nữa.”
Không kiểm tra còn ổn, vừa kiểm tra lại thoáng thấy vài vết bầm trên cổ tay lộ ra từ ống tay áo trong lúc vô tình cử động.
Tạ Vi Ninh hoảng sợ, lập tức cầm tay hắn, xắn ống tay áo lên, nàng liền nhìn thấy vết thương trải khắp cánh tay.
“Chuyện gì thế này?”
Giọng nói của nàng nặng nề hơn: “Đêm qua chàng nói đã bôi thuốc, còn nói đã ổn rồi mà. Đây là cái ổn mà chàng nói đấy à?”
Phong Thầm rũ mắt nhìn lướt qua, ung dung nói: “Đều là vết thương nhỏ cả, chẳng thấm tháp gì. Có vài vết thương do yêu tu gây ra hơi đặc thù nên đêm qua không hiện ra, hôm nay mới nhìn ra được.”
Tạ Vi Ninh vừa nói vừa kéo hắn vào phòng, tìm các linh dược đặt lên bàn, xem thử loại nào trị được vết thương này. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Sao mấy yêu tu đó ra tay độc ác như vậy?” Nàng vừa sốt sắng tìm kiếm vừa nổi giận, “Còn khó chơi nữa! Chả trách là yêu tu! Rõ ràng ta thấy hầu như phần trên của chàng khá láng mịn, đâu có chằng chịt như cánh tay, chẳng lẽ bọn họ tập trung đánh vào tay chàng à? Ra chiêu bỉ ổi như vậy, cố ý huỷ hoại cánh tay để chàng không ra tay được.”
Tạ Vi Ninh tìm ra một linh dược dầu cao thoa ngoài, đang chuẩn bị thoa lên cánh tay Phong Thầm thì chợt nhận ra lời mình vừa nói đầy bất ổn. Nàng nhất thời dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn gương mặt vi diệu của Phong Thầm.
Phong Thầm cười như không cười hỏi: “Chẳng phải nàng nói không thấy gì hết sao?”
Tạ Vi Ninh: “……”
“Ôi ôi.” Nàng cười mỉa nói, “Thị lực của Thượng Tiên khá tốt, sao mà không thấy được? Chàng không thể trách ta.”
Nói xong, không đợi Phong Thầm chất vấn thêm, Tạ Vi Ninh bôi thuốc lên cánh tay hắn, ý đồ dùng động tác để bịt miệng hắn lại.
Phong Thầm lẳng lặng nhìn nàng, như thể phác họa dáng vẻ nàng bằng ánh mắt.
“Chàng bị thương nghiêm trọng như vậy còn ở đó so đo cái gì. Chúng ta là người tu luyện, cần gì phải kiêng cữ giống người phàm giới chứ…”
Tạ Vi Ninh đột nhiên dừng lại.
Nàng bôi thuốc lên cánh tay hắn rất yên lành, nào ngờ vừa bôi lên bắp tay, chỉ mới cầm tới phần trên thôi mà đã cảm thấy cánh tay hắn đột nhiên co rụt lại.
Sự co rụt này khiến cho nàng quên mất lời đang nói.
Tạ Vi Ninh giương mắt ngó lên thấy nét mặt Phong Thầm rất tự nhiên, nàng cũng im lặng như thể chẳng có gì xảy ra, tiếp tục bôi thuốc giúp hắn.
Ống tay áo xắn lên gần tới vai, nàng thấy hơi vướng víu bèn đặt thuốc cao và que tre xuống, rồi giúp hắn xắn tay áo thẳng lên vai.
Nàng làm xong, thuận theo đó mà vén lên một chút, kiểm tra còn nơi nào trên bả vai mà mình chưa thấy không. Nếu trên vai cũng có vết thương, vậy phải cởi y phục của hắn ra.
Kết quả, ngón tay Tạ Vi Ninh mới chạm vào đầu vai hắn chưa bao lâu thì lại cảm thấy cơ thể của hắn bất giác hơi rụt lại.
“……”
Tạ Vi Ninh: “Bôi thuốc thôi mà, chàng đừng nhạy cảm như thế?”
“Nhạy cảm cái gì?”
Phong Thầm nhíu mày nói: “Rõ ràng là do nàng làm nhẹ quá, cứ như đang thọc lét vậy.”
Tạ Vi Ninh: “Lúc ta bôi thuốc trên cánh tay đâu nghe chàng nói thế nhỉ? Chẳng phải ta lo lắng cho thương thế của chàng nên mới nhẹ tay đấy thôi.”
Nàng nói rồi mạnh mẽ túm hắn trở về rồi giữ chặt, bôi thuốc lên bắp tay hắn thật mạnh bạo: “Thế được chưa, mạnh một chút, chàng bị đau thì sẽ không để ý ngứa hay không nữa.”
Thoa xong cánh tay, Tạ Vi Ninh nói ngay: “Để ta xem thử lưng chàng.”
Phong Thầm thả tay áo xuống, dừng một chút rồi nói: “Không cần đâu.”
Tạ Vi Ninh: “Đêm qua chàng nói vết thương đã đỡ, kết quả hôm nay còn nghiêm trọng hơn, chàng cứ nói
không cần không cần, ai mà tin nổi? Được rồi đừng dong dài nữa, sắp đến Tiên cung rồi, tiết kiệm chút thời gian, tranh thủ bôi xong cho chàng trước khi tới nơi.”
Phong Thầm: “… Lưng thật sự rất ổn.”
Tạ Vi Ninh dễ gì bị lừa gạt: “Không được, ta phải tận mắt nhìn thấy mới tin.”
Phong Thầm: “……”
Tạ Vi Ninh tiếp tục nói: “Hơn nữa, hôm nay chàng phải để ta bôi thuốc, đừng bận tâm đ ến đức hạnh hay nam nữ thụ thụ bất thân gì đó. Hãy xem ta là một y tu, thầy thuốc xem vết thương của bệnh nhân thì có gì đáng chú ý chứ?”
Nàng không ngừng thuyết phục: “Nếu chàng không vui, vậy… để ta đứng sau lưng kéo cổ áo ra xem sơ bên trong một chút, kiểm tra có vết thương hay không, không có thì không cần cởi y phục.”
“Nếu không, chàng đừng hòng ra khỏi căn phòng này.”
Biết rõ lời hăm dọa này chẳng có tí xi nhê nào, Phong Thầm vẫn rất bất đắc dĩ. Hắn nghĩ chung quy việc này cũng bởi vì hắn, chỉ đành cam chịu, trầm mặc một lát rồi khẽ gật đầu.
Tạ Vi Ninh ra đứng đằng sau hắn và cúi đầu xuống, không hề chú ý tới hơi thở của mình đang vờn quanh sau gáy Phong Thầm.
Nàng kéo áo ngoài rồi kéo áo trong của hắn, sau đó nhìn thấy dáng lưng thẳng tắp, nhìn dọc xuống thân thể săn chắc có thể thấy đường cong cơ bắp mượt mà ở phần eo.
Đúng thật không có vết thương hiện rõ, chỉ có vài vết sẹo mờ đã cũ kỹ, cũng đã kết vảy từ rất lâu rồi.
Nhưng mà…
Càng nhìn càng dễ làm người ta mê đắm.
Quả nhiên có sự khác biệt khi nhìn người khác và nhìn bản thân. Nhìn từ xa và nhìn sát càng không giống nhau, không chỉ nhìn rõ từng đường nét phía trên, mà hơi thở đến từ người kia cũng làm đầu óc choáng váng.
Hành nghề y thật sự quá khó khăn.
Ban đầu Tạ Vi Ninh còn buồn cười trước phản ứng của Phong Thầm, không có cảm giác gì, nhưng nhìn thấy rồi lại hơi ngượng ngùng.
Nàng nhớ ban đầu hoán đổi với Ma chủ một thời gian rất lâu, hình như cơ bụng của hắn lúc đó mềm hơn, hiện tại lộ rõ sự săn chắc hơn, ắt hẳn đã được rèn luyện lại rồi.
“Xem xong rồi, không sao cả.”
Sau khi nàng xem xong liền chỉnh lại y phục, vỗ lên người Phong Thầm, ra hiệu hắn có thể ngồi xuống.
Tạ Vi Ninh ngẩng đầu lên định nói, thì bỗng phát hiện vành tai Phong Thầm đỏ bừng, ngay cả phần cổ cũng hơi ửng hồng. Nhìn từ phía sau, nàng mơ hồ cảm thấy dường như hắn đang căng cứng cơ thể.
Chút thẹn thùng của Tạ Vi Ninh cũng bởi vì thế mà biến mất trong khoảnh khắc, sau đó trở thành
dở khóc dở cười, chọc ghẹo: “Đường đường là Ma chủ lại ngượng bởi vì bị
‘y tu’ chạm vào ư? Đừng nói chàng chưa từng có ai trị thương cho mình nha?”
Phong Thầm trầm mặt nói: “Ta không ngượng.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tạ Vi Ninh vòng ra trước dọn lọ thuốc, không nhìn nổi vẻ gượng gạo của hắn nữa, vừa trêu vừa an ủi: “Ta thấy người chàng đơ cứng rồi, cần hoạt động gân cốt một chút không? Mà ta nói này, hai ta có quan hệ gì, đã từng hoán đổi thân thể và thấy của nhau hết rồi, chàng đừng để ý như vậy.”
Sắc mặt Phong Thầm tối sầm: “Hai tình huống khác nhau, làm sao có thể so sánh được?”
Tạ Vi Ninh: “Không phải, ta muốn nói là chàng đừng căng thẳng bởi chuyện nhỏ này…”
Phong Thầm nhận ra nàng không để tâm tới việc này, cũng không cho là quan trọng, hắn nhất thời bị k1ch thích bởi thái độ nhẹ nhàng bâng quơ tận 2 lần của nàng, thế là đột nhiên duỗi tay kéo nàng sang.
Trong nháy mắt, thế công và thế thủ trên sàn đấu bị thay đổi.
Tạ Vi Ninh chống hai tay trên tay vịn, đầu gối chạm vào người đang ngồi, phút chốc nàng mở to mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc.
Bất ngờ xảy ra tư thế như vậy, nàng không thể chống đỡ, cũng không thể đứng vững. Bởi vì lúc này hai cánh tay của nàng bị hai bàn tay to rộng đỡ lấy, và giữ nàng thật chặt để tránh nàng ngã xuống.
Cũng vì thế Tạ Vi Ninh cảm nhận được hơi ấm từ đôi tay kia, cùng với sức mạnh khó mà chống cự.
Đôi mắt Phong Thầm dần tối, nghiến răng nói: “Sao nàng biết ta
‘căng thẳng’ vì điều gì chứ?”
Tạ Vi Ninh ngây ngốc, hắn cố ý tăng thêm âm lượng để nàng nhận ra sự phi lý.
Vào lúc này nàng mới nhớ ra, cảnh giới tu vi hai người quá chênh lệch, cũng như sức mạnh cũng đâu chỉ thua kém nhau một chút cơ chứ.
“Ta, ta sai rồi…” Tạ Vi Ninh lắp bắp nói, “Sắp đến Tiên cung rồi, chàng mau thả ta ra đi.”
Phong Thầm hỏi lại: “Bây giờ nàng bảo ta buông ra?”
Tạ Vi Ninh: “Phải phải phải… À không không không, đỡ ta đứng lên trước rồi hẵng buông ra.”
Phong Thầm hừ lạnh một tiếng, rồi mới đỡ nàng đứng lên.
Tạ Vi Ninh đứng lên phủi làn váy, ngẫm nghĩ lại, giận dỗi nói: “Tất cả là do chàng bị thương, ta mới lo lắng bôi thuốc cho chàng, sao giờ đây trái lại là ta không đúng rồi?”
Phong Thầm: “… Không phải.”
Hắn trầm giọng nói: “Để nàng bớt đùa giỡn linh tinh.”
Tạ Vi Ninh liếc xéo hắn, thầm nói: “Sau này không thèm giúp chàng nữa. Chả biết chỗ nào được bôi hay không được bôi, giúp chàng mà chẳng được gì.”
Phong Thầm: “… Bôi tới cánh tay là được.”
Tạ Vi Ninh: “Vậy chàng tự bôi đi.”
Phong Thầm che miệng, ho khan hai tiếng nặng nề, khàn khàn nói: “Tóm lại ta không trách nàng, hôm nay rất cảm ơn nàng.”
“Ồ.” Tạ Vi Ninh miễn cưỡng chấp nhận, nghi ngờ mà nói, “Sao lúc nãy bôi thuốc không thấy chàng ho khan, giờ mới bắt đầu ho thế.”
Cơn ho ốm yếu kết hợp với lời cảm tạ và xin lỗi, khiến người nghe thấy mềm lòng.
Phong Thầm điềm thản nói: “Có lẽ vừa rồi bôi thuốc cũng có chút hiệu quả.”
Tạ Vi Ninh: “Thần kỳ vậy à?”
Hai người vừa nói vừa ra ngoài.
Kiếp Sát bỗng nhiên xuất hiện phía sau, nàng xoay chiếc lọ thần bí màu đen trong tay, nhìn bóng dáng của họ từ xa, cười đầy sâu xa: “Thân là hộ pháp, nên san sẻ buồn phiền với chủ thượng mới phải.”
May mà nàng đã ngăn cản Đoạt Kiêu, không cho hắn đến trước cửa nói mấy câu vừa ngu vừa tào lao, gì mà:
“Đế Nữ, mới sáng sớm Ma chủ đã mất tích. Người có nhìn thấy chủ thượng bọn ta không?”.
Sau khi thuyền mây đáp xuống, mọi người cùng bước vào Tiên cung.
Minh chủ đến sớm hơn họ một bước, Tiên Đế và các tiên quan đã chờ từ lâu.
“Ninh Nhi.” Tiên Đế vẫy tay với nàng, “Con và Tiên Hậu tới đây.”
Chờ người đến đông đủ, Tiên Đế nói sơ tình thế hiện tại với Minh chủ, rồi nói thẳng vào trọng tâm: “Yêu giới đột nhiên phong tỏa, còn có nhân sĩ các giới kẹt lại bên trong, hiện giờ có khoảng 3 vạn người bị nhốt ở Yêu giới. Mới qua một ngày mà bên ngoài đã có người tới khóc lóc kể lể xin giúp đỡ.”
Sắc mặt Tiên Đế nghiêm trọng: “Tiên quan đến Yêu giới đàm phán đều bị ngăn ở ngoài. Cho đến nay Yêu giới không hề có động thái khác,
giới môn* đóng chặt, dù bên ngoài la hét như thế nào cũng dửng dưng như không, không biết bọn họ đang có mưu đồ gì. Như vậy, bắt buộc phải xuất binh ra chiến một trận mới đưa những người đó về được.”
(Ji:
*giới môn – cổng vào của một giới)
“Tuy bên trong có quỷ tu Minh giới.” Minh chủ bình ổn nói, “Nhưng trước đây Yêu giới đã báo tin cho ta, hiện giờ bọn họ chỉ đối phó với Tiên giới. Yêu giới có thể đưa quỷ tu trở về Minh giới một cách an toàn. Minh giới sẽ giữ vị trí trung lập.”
Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong điện liền khác thường.
Tiên Đế không bất ngờ, cười nói: “Vậy vì sao hôm nay ngươi tới đây?”
Minh chủ cười giễu: “Nói thật, chuyện mà Yêu giới làm thật sự rất ngạo mạn, không coi Minh giới ta ra gì.” Phàm là người có địa vị cao đều không thích cách
tiền trảm hậu tấu này.
“Các ngươi cũng biết phương thức tu luyện của quỷ tu ta khác hẳn mọi người, không thể sinh sản, phàm là quỷ tu đều sẽ từ bỏ cơ hội chuyển thế, lực lượng cũng ít nhất trong các giới.”
Minh chủ nói: “Hai giới Tiên Ma hợp tác vốn có ưu thế lớn, vì sao ta phải ngớ ngẩn về đội Yêu giới chứ? Nhưng Minh giới còn phải bận tâm đ ến phát triển tương lai, nếu huy động toàn bộ và có tổn thất quá lớn, e rằng Minh giới rất khó để tồn tại. Bởi vậy, bọn ta nhiều nhất chỉ có thể hỗ trợ mười vạn quỷ tu.”
“Đủ rồi!”
Tiên Đế không hề bận tâm mà nói: “Ta hiểu những gì ngươi nói. Nhưng hai ta vẫn phải lập lời thề mới khiến mọi người yên tâm.”
Minh chủ gật đầu: “Tất nhiên rồi.”
Hai người lập lời thề tại chỗ, thi triển thuật pháp xong, mọi người đều thở phào.
Tạ Vi Ninh thấy thiếu thiếu, bèn đề nghị: “Lúc trước ở Ma giới bọn con đã bắt được Nhị công chúa Yêu giới, có thể lấy nàng ta đổi 3 vạn người kia không? Nếu… Yêu giới không muốn, chúng ta cũng có thể xác định thái độ của bọn họ mà trực tiếp xuất binh.”
“Hay!” Tiên Đế được nàng nhắc nhở, “Cách rất hay! Người đâu, nói rõ việc này với tiên quan ngoài Yêu giới để bọn họ tiếp tục thương lượng.”
Tiên quan nhận lệnh, lấy Thông Lục Nghi liên lạc với tiên quan bên Yêu giới.
Mọi người an tĩnh chờ đợi một lúc, Thông Lục Nghi lại sáng lên.
“Toang rồi!” Tiên quan kia nói, “Yêu giới nói bọn họ không thiếu hoàng tử công chúa, bọn họ sẽ không đổi người với một Nhị công chúa đâu. Chết thì chết đi! Nếu muốn đổi người thì lấy vị trí Tiên Đế ra mà đổi!
Họ còn nói… Còn nói nếu Tiên giới không đồng ý sẽ chém giết 3 vạn người kia và quăng ra giới môn để mọi người nhìn thấy. Đổ lỗi cho Tiên giới làm hại 3 vạn người cửa nát nhà tan, muốn trách thì trách Tiên giới!”
“Khốn nạn!” Tiên Đế chợt tung chiêu đánh nát tay vịn, phẫn nộ quát: “Đằng Hư Dã nghĩ rằng bổn tọa là thằng ngốc à!”
Tiên quan kia đợi một chút rồi tiếp tục nói: “Yêu giới còn bảo chúng ta nên chú ý đề phòng người bên cạnh, sắp có đại loạn rồi.”
Ông hỏi: “Nghe giống như bọn họ còn có hành động nào đó?”
Yêu giới tuyên bố quá mức tự tin, người ở đây đều chau mày khó chịu.
Mọi người lập tức hành động, từng giới huy động lực lượng của mình, trong điện cũng dần vơi bớt người.
Tiên Đế nói: “Ninh Nhi, lần này con cũng mang một đội đi.”
Tạ Vi Ninh sửng sốt, lập tức đáp: “Vâng!”
Tiên Đế thở dài nhìn Phong Thầm: “Ma giới cũng phải cẩn thận, đã trăm năm không có người canh giữ giới môn, nếu Thần tộc đọa ma được phát hiện ở Ma giới, còn dính líu tới Phó Liên Dao. Ta lo rằng Ma giới đã bị Yêu giới theo dõi từ lâu, cài người vào lúc nào không hay.”
Phong Thầm trầm giọng nói: “Tiên Đế yên tâm, lúc trước Ma giới đã điều tra rồi. Lần này điều động là người đáng tin.”
Tiên Đế hài lòng nói: “Xem ra con đã chuẩn bị sớm, vậy là tốt rồi.”
Mọi người phân tán khắp nơi để ứng phó, mất thời gian rất dài. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hai ba canh giờ qua đi, trời lại tối sầm, họ nhận được tin tức của Hộ Thiên Vệ đến từ các nơi:
Đã chặn khá nhiều yêu tu, hình như không có động tĩnh gì lạ.
Tiên Đế cũng sửng sốt, ông nghe báo cáo, tổng hợp từng điểm lại mới sực tỉnh: “Đây chẳng phải là những nơi Khúc Liên Chi và Phó Liên Dao từng đến sao?”
Tạ Vi Ninh kinh ngạc nói: “Không phải người nói vẫn chưa điều tra hết mười mấy bí cảnh à?”
Tiên Đế cười to: “Chưa điều tra rõ, nhưng nơi đó đều thuộc Tiên giới, lẽ nào ta không thể cử người canh giữ ở ngoài cấm ra vào sao?”
Bên Yêu giới, trong điện cũng vang lên tiếng đập vỡ đầy phẫn hận.
“Tạ! Thương!”
“Nếu bí cảnh Tiên giới đều bị phong ấn… Vậy chỉ có thể đến phàm giới thông qua Yêu giới.”
Suy cho cùng, Tiên giới có bí cảnh, Yêu giới cũng có không ít, lúc trước tìm thấy hai bí cảnh có thể may mắn thông xuống phàm giới.
“Chờ đã!” Phó Liên Dao chợt ngắt lời, “Chờ chút để bọn họ buông lơi, tốn chút thời gian cũng không sao. Làm Ma giới rối loạn rồi bàn tiếp.”
Đêm khuya.
Mọi người cảm thấy bình tĩnh đến quỷ dị. Tuy bọn họ chỉ đối phó với Yêu giới và phần thắng rất lớn, nhưng vẫn nên vào thư phòng lấy bản đồ bài binh bố thủ của tứ giới, phòng ngừa tập kích bất ngờ hoặc có biến hóa khôn lường.
Nếu Yêu giới tử thủ 3 vạn người kia, nhiều nhất sẽ phát động tấn công vào ngày thứ hai.
Kiếp Sát và Đoạt Kiêu vội vàng chạy tới ngoài thông báo.
Sau khi Phong Thầm bước ra, hai người ghé sát tai nói mấy câu.
“Chủ thượng, Ma vật ở Ma giới có động thái khác thường.”
“Có người… còn phát hiện dấu vết Ma vật ở ngoài Ma giới.”
Phong Thầm nhíu mày nói: “Ngoài Ma giới? Thủ vệ có nói gì không?”
Kiếp Sát lắc đầu: “Người canh gác đều nói không thấy Ma vật ra ngoài, cũng không thấy dấu chân ở quanh giới môn. Ma vật đó… Chỉ e là đến từ bên ngoài.”
Phong Thầm ngẫm nghĩ, cười khẩy: “Xem ra, trong lúc trăm năm Ma giới vô chủ đã bị Yêu giới khoét một lỗ hổng rồi.”
Đoạt Kiêu lo lắng: “Nhưng suy cho cùng, Ma vật sinh ra từ Ma giới. Nếu xuất hiện Ma vật ở ngoại giới, sao chúng ta thanh minh được đây?”
Phong Thầm bình tĩnh nói: “Không đâu. Tiên Đế sẽ tin tưởng chúng ta.”
Dứt lời, hắn xoay người đến thư phòng, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi.
Một lát sau, Phong Thầm lại bước ra, nói: “Đi thôi.”
Đoạt Kiêu hỏi: “Đi về à?”
Phong Thầm ung dung nói: “Ta đã nói chúng ta sẽ nhanh chóng trở về xử lý. Nếu có tình huống bất thường thì báo lại với họ. Vừa hay đó cũng là nơi thuộc khu vực mà Ma giới phụ trách, không thể chậm trễ nữa.”
Hắn hỏi: “Kiếp Sát, ngươi lấy Thông Lục Nghi của tiên quan chưa?”
Kiếp Sát: “Đã nhận rồi!”
Phong Thầm hơi gật đầu.
Tả Hữu hộ pháp lập tức hô hoán người của mình lên thuyền mây trở về.
Một bóng dáng mảnh khảnh đột nhiên chạy ra từ thư phòng.
Phong Thầm nghe thấy tiếng động, vừa xoay lại đã bị người ta ôm chặt.
Tạ Vi Ninh ngẩng đầu lên từ trong lòng hắn, nhăn mặt nói: “Phải cẩn thận đấy. Nhất định là Yêu giới, không biết chúng lại làm ba cái trò quỷ gì nữa.”
Phong Thầm chậm rãi nâng tay rồi dừng giữa chừng, cuối cùng đáp xuống đầu nàng xoa nhẹ, giọng điệu trầm thấp: “Ừm. Nàng cũng phải cẩn thận.”
Tạ Vi Ninh rầu rĩ nói: “Tim tôi đau quá man.”
Phong Thầm không nghe rõ: “Hả?”
Tạ Vi Ninh nói: “Được rồi, chàng mau đi đi. Chờ chuyện này kết thúc thuận lợi, ta có chuyện muốn nói với chàng.”
Nàng dứt khoát buông tay, sau đó đẩy hắn về phía thuyền mây.
Phong Thầm thắc mắc: “Nói bây giờ không được à?”
Tạ Vi Ninh: “Đi mau đi mau, đừng tốn thời gian nữa! Trở về rồi nói sau!”
Phong Thầm dõi nhìn nàng, thấy nàng thật sự không muốn nói tiếp, lúc này mới xoay người rời đi.
.
Cùng lúc đó, một mật tin được lén đưa tới tay Phong Vũ và Phù Ngưng.
Hai người xem xong thư liền tái mặt, vừa tức vừa lo, thở hổn hển, đôi tay run run.
“Kẻ này là ai? Dám uy hiếp chúng ta! Còn muốn trao đổi bằng hôn ước của Phong Hành, còn muốn Tiên Tôn cũng là chủ nhân thần kiếm bảo vệ nàng ta một đời? Còn muốn chúng ta tặng một pháp bảo thượng phẩm và 100 vạn linh thạch mỗi tháng ư? Nằm mơ!”
“Nực cười.”
Sắc mặt Phong Vũ u ám: “Dám lấy việc này để áp chế chúng ta.”
“Sao Ma chủ lại là Phong Thầm?” Phù Ngưng bật thốt kinh ngạc, “Nó vẫn còn sống! Rốt cuộc kẻ viết thư là ai, làm sao biết được chi tiết năm đó, còn nói rõ chúng ta đã ném Phong Thầm tới Ma giới! Nhưng, nhưng rõ ràng chúng ta tận mắt nhìn thấy nó chết dưới đám yêu thú mà!”
Bà ta hoảng loạn nói: “Đây… Đây chắc không sao đâu, ta nghe nói Tiên Đế Tiên Hậu rất thích Ma chủ!”
Phong Vũ lạnh lùng nói: “Nhưng nó có ma hạch! Chẳng lẽ Tiên Đế Tiên Hậu cũng biết ư? Nếu chuyện này bị lộ, thì không chỉ Tiên cung, thậm chí toàn bộ Tiên giới sẽ định tội chúng ta! Giữ lại ma hạch suýt thì hủy diệt các giới nhiều năm trước, nếu bọn họ biết chúng ta đã phát hiện từ lúc nó còn nhỏ, còn ném đến Ma giới, chắc chắn sẽ cho rằng chúng ta là kẻ đầu têu, sẽ chất vấn chúng ta vì sao lúc trước không giế t chết đứa trẻ có ma hạch!”
Phù Ngưng sốt ruột nói: “Không phải, ai biết được ma hạch của đọa ma lại xuất hiện trong cơ thể con ta chứ? Ban đầu chúng ta, chúng ta cũng không đành lòng, mới để lại một đường sống cho nó. Nó thành Ma tu rồi thành Ma chủ, liên quan gì đến chúng ta chứ!”
Phong Vũ: “Miệng đời xói chảy vàng, nàng có thể thanh minh được chăng?”
Phù Ngưng nói: “Nhưng… Nhưng hiện giờ nó là Ma chủ, chúng ta cùng đường rồi. Vả, vả lại, rốt cuộc nó vẫn là nhi tử của chúng ta, trước đây gặp nhau ở Đại hội Tiên phẩm, nó đã biết chúng ta nhưng không hề nói ra. Liệu điều này có thể chứng minh nó cũng sẽ giấu giếm quan hệ với chúng ta hay không? Thế thì cho dù người ta có biết, chúng ta nhất quyết bác bỏ là được rồi.”
Phong Vũ thở dài: “Vậy thì chờ xem sao đã, xem thử tình hình thế nào.”
Nhưng chờ cả một đêm.
Có tin tức truyền đến, Ma vật của Ma giới tập kích khắp Tiên giới!
Phong Vũ và Phù Ngưng nhận tin này, lẩn quẩn bên ngoài một vòng nghe thấy rất nhiều người bất mãn và oán trách Ma giới, thế là toát hết mồ hôi. Đồn rằng Ma vật tàn sát bừa bãi, ai mà dám tin Ma giới không có ý đồ xấu? Sợ là ngầm hợp tác với Yêu giới nữa đấy.
“Không được, không thể đợi tiếp được nữa.”
Phù Ngưng thót cả tim: “Không thể để người khác biết, chúng ta để nó sống sót, là tội nhân của cả thế gian.”
“Việc này… phải nói với Phong Hành.” Bà ta siết chặt ngón tay, “Thần kiếm của nó vốn chém cả yêu tà thiên hạ, kẻ có ma hạch chẳng phải là ‘thứ tà’ nhất trên đời sao? Chúng ta mau nói rõ việc này với nó, không thể để chuyện này trở thành vết nhơ trong đời, càng không thể để việc này chôn vùi nửa đời sau của Phong Hành!”
Hai người đến gặp Phong Hành và nói rõ việc này, hắn ta còn chưa kịp giật mình chuyện Ma chủ là huynh trưởng lúc nhỏ của mình. Hơn trăm năm, ký ức lúc nhỏ đã phai nhạt. Ngay sau đó đã chấn động: “Bảo con đi giết Ma chủ ư?”
“Phụ thân, mẫu thân, hai người quá hồ đồ.”
Phong Hành mím chặt môi: “Hiện giờ hai giới Tiên Ma thân thiết, ta thân là Tiên Tôn, há có thể làm chuyện này sau lưng Tiên giới…”
“Hành Nhất!” Phù Ngưng lập tức quỳ xuống gào khóc, “Bọn ta gọi con là Phong Hành, chẳng lẽ con lại bày ra vẻ Tiên Tôn thật à? Coi như bọn ta cầu xin con, ta và phụ thân con không gánh nổi tội danh lớn như vậy đâu!”
“Huống chi, chẳng lẽ Ma giới không có Ma chủ kia thì không thể chọn lại một Ma chủ khác sao?”
Phù Ngưng nói: “Con quên lúc hắn là Ma Tôn đã làm mấy chuyện xấu gì ư? Hiện giờ hắn thành Ma chủ, chẳng lẽ có thể
cải tà quy chính?! Còn cả Đế Nữ, các con cùng nhau lớn lên, sẩy chút nàng đã bị Ma Tôn mê hoặc, cũng bởi thế mà hai giới Tiên Ma mới thân thiết! Những chuyện này nhất định được sắp đặt bởi tên Ma chủ kia!”
Phong Hành biến sắc.
Bà ta khóc nấc: “Bọn ta thật sự không gánh nổi, tu vi của ta và phụ thân con vốn đã bị hao tổn, chịu khổ mấy trăm năm. Chẳng lẽ sau ngần ấy năm, con nỡ để bọn ta sống trong sự khinh miệt sao? Vậy, vậy chi bằng ta đập đầu chết cho rồi, ta tuyệt đối không gánh những tội danh không đáng có!”
Phong Hành trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Nhưng, hiện tại chuyện Yêu giới mới là quan trọng nhất.”
“Phụ thân mẫu thân, hay là hai người chờ tới khi Tiên giới thái bình, con sẽ giúp…”
Phong Vũ đỡ Phù Ngưng đứng lên, đau lòng nói: “Giờ đây con không thèm quan tâm phụ mẫu nữa! Vì những chuyện lớn trong lòng mà vứt bỏ bọn ta! Tựa như trước kia Đế Nữ theo đuổi con, cũng bị con xếp thứ hai mới ngoảnh mặt bỏ đi!”
Ông ta quăng bức thư ra: “Con xem đi, xem thử phía trên viết gì! Con bảo ta và mẫu thân con làm sao nhịn được cơn tức này! Chẳng lẽ muốn chúng ta tự dưng bị người ta uy hiếp mấy trăm năm hả?!”
“Mỗi tháng 100 vạn linh thạch, cắt cổ thật chứ! Còn đòi pháp bảo thượng phẩm, muốn tiết kiệm trăm năm của bọn ta tan biến theo làn gió à! Con có biết để con có được vị trí hôm nay và tu luyện đến trình độ này, bọn ta đã trả giá bao nhiêu không? Bọn ta đào đâu ra nhiều như vậy? Tuổi già sức yếu còn ra ngoài lịch luyện bởi chuyện này!” Phong Vũ nói, “Nếu nhất thời sơ suất, phụ mẫu bỏ mạng trong di tích bí cảnh, con nhẫn tâm thế à?”
“Còn có Ma vật! Con quên rằng hiện tại Ma vật đang quậy ở ngoại giới sao?”
“Ma vật sinh ra từ Ma giới! Mượn cục diện hỗn loạn hiện tại, nếu con ra tay thì người khác mới không nói gì, chỉ nghĩ rằng con hiểu lầm Ma chủ chuyện Ma vật liền cho qua thôi. Con à, coi như là vì bọn ta… Phụ thân chưa từng xin con chuyện gì.”
“Hai người đừng nói nữa.” Thấy khuôn mặt bọn họ qua một đêm đã già nua, còn đang khóc nghẹn, Phong Hành tức khắc cảm thấy áy náy. Gương mặt của Tạ Vi Ninh lại hiện lên, sầu muộn chạy loạn nơi trái tim khiến gân xanh của hắn giật giật.
Hắn nói: “Con đến Ma giới.”
Phù Ngưng Phong Vũ mừng rỡ hẳn lên.
Phong Hành bước ra, lệnh người đổi khu vực phụ trách của hắn đến nơi gần Ma giới nhất.
Sau đó mang theo thuộc hạ đến đó chuẩn bị trước.
Hắn đến Ma giới xem như so tài với Ma chủ một trận. Từ lâu hắn đã muốn gặp Ma chủ.
Nếu hắn thắng, chứng minh đối phương có ma hạch cũng không đánh lại hắn. Nếu Ma chủ kia chết, Ma giới cũng có thể đổi chủ, thực lực của hắn cao hơn Phong Thầm, dù có Ma vật hay yêu tu góp vui cũng không hề sợ gì, càng không ảnh hưởng tới thế cục tứ giới. Tiên giới vẫn sẽ thắng, cũng sẽ không ai nói hắn đã làm sai.
Nếu Ma chủ may mắn còn sống, vậy cũng không phải làm chuyện thừa, kẻ bại trận có tư cách gì mà có được mọi thứ chứ?
Nếu hắn thua… Không, hắn có thần kiếm, hắn sẽ không thua.
Tạ Vi Ninh nhận được tin tức cũng sốc ngang: “Mới qua một đêm mà bên ngoài đã đồn đãi thế này rồi ư?! Sao các ngươi không nói với ta?”
Nàng nhanh chóng đứng dậy đi ra, Phù Ngạn vội vàng nói: “Điện hạ đừng gấp, tin tức cũng mới truyền đến không lâu, việc này cũng không quá nghiêm trọng. Sáng nay Ma vật đột nhiên xuất hiện từ các nơi, cho nên nhiều người không kịp đề phòng mới trách Ma giới. Tiên quan và Hộ Thiên Vệ đã đến săn giết Ma vật rồi, cũng đã đứng ra giải thích, sẽ xử lý xong nhanh thôi!”
“Suy cho cùng Ma vật không nhiều bằng yêu thú, Ma giới cũng phái người liên thủ với Tiên giới để đối phó. Bọn họ còn lấy phấn hoa Hắc Tẫn Chu thu hút Ma vật tụ vào một nơi để giết gọn, chắc là có thể giải quyết trong vòng vài ngày thôi.”
“Không được, ta vẫn nên ra ngoài xem thử.”
Bước chân Tạ Vi Ninh cực nhanh, nàng đang định đi tìm Tiên Đế Tiên Hậu hỏi tình hình hiện tại thì thấy mấy đội Hộ Thiên Vệ đang đi ngang qua.
“Các ngươi đi đâu thế?” Nàng còn tưởng rằng có chuyện gì, cất tiếng hỏi, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bẩm điện hạ. Thuộc hạ thuộc đội của Phong Hành Tiên Tôn, đang đến khu vực quản lý để chuẩn bị.”
Tạ Vi Ninh hiểu, phất tay nói: “Vậy mau đi đi.”
Nàng vào thư phòng, đột nhiên thoáng nhìn ký hiệu trên bản đồ tứ giới có hơi biến động, khu vực mà bọn họ xác định đêm qua đã bị thay đổi 2 chỗ.
Tên của Phong Hành… Sao lại gần Ma giới như vậy?
Mà còn sát bên khu vực Phong Thầm hỗ trợ Tiên giới xử lý nữa?