Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện

Chương 135

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Nàng nói được một nửa đã ngừng lại, nhưng dĩ nhiên Tô Lăng biết rõ ý nàng còn chưa nói hết. Cậu khẽ mỉm cười, cậu nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, dịu dàng nói: “Sau này rồi nói sau, ta hiểu được tâm ý của nàng.”

Tất nhiên cậu hy vọng nàng chỉ thuộc về một mình cậu, hy vọng nụ cười của nàng, cái nhíu mày của nàng đều vì cậu mà xuất hiện. Nhưng nếu nàng đã giả nam đi học, cũng sẽ tiếp xúc với không ít nam tử. —— Chút chuyện này, khi còn ở thư viện Sùng Đức, cậu đã rất rõ ràng.

Trình Diệc Nhiên dường như không nghe thấy lời cậu, nàng chỉ yên lặng nhìn giao diện hệ thống cách mắt 30cm kia.

“Hệ thống đã tu sửa xong, nội dung tiểu thuyết đã đổi mới. Có đọc hay không?”

Trong lòng Trình Diệc Nhiên thoáng do dự, ngón tay cũng chậm chạp không nhích lên. —— Khi nàng thật sự tin tưởng hệ thống, hệ thống cho nàng một vố. Khi nàng đã quyết định không thể tin tưởng nó nữa, kỹ năng “Đọc nhanh như gió” lại bỗng nhiên phát huy tác dụng. Bây giờ lại thông báo với nàng, hệ thống đã tu sửa xong...

Hít một hơi thật sâu, Trình Diệc Nhiên cắn răng bấm “Đồng ý”.

Thứ đầu tiên đập vào mi mắt nàng chính là ba chữ thật to [Dịch Thoa Ký]. Ngoài ra còn có một bức tranh, bức tranh vẽ một người con gái mặc trang phục cổ trang đang ngồi đọc sách bên dưới song cửa sổ.

Góc phải bên dưới có ba chữ nhỏ: “Trang tiếp theo”.

Thái dương Trình Diệc Nhiên giật giật, giống như chính mình đang xem thư điện tử vậy đó.

“Năm Tuyên Bình thứ chín, phủ Hương Bá phía bắc kinh thành...”

Chữ có hơi nhỏ, nhưng cũng không có gì đáng ngại, nàng vẫn thấy hết sức rõ ràng.

Giữa hàng lông mày nàng nhảy dựng gần như không thể phát hiện: Tuyên Bình không phải là niên hiệu đương kim thánh thượng hay sao? Tuyên Bình năm thứ chín là lúc nàng ba tuổi. Phủ Hương Bá phía bắc? Trương gia? Hệ thống này xuất hiện là có ý gì đây?

Trong lòng Trình Diệc Nhiên như có một giọng nói, không ngừng thúc giục nàng mau mau xem tiếp.

Nàng dứt khoát mở ra kỹ năng đọc nhanh như gió.

Liếc mắt một cái, hai mắt, ba mắt...

Nàng cảm giác như mình đang đọc một quyển sách. Khúc dạo đầu, bối cảnh, thời gian, hoàn cảnh, tiếp đó là các nữ quyến Bắc Hương bá phủ nói chuyện với nhau, lời nói sắc bén. Bỗng nhiên, Lôi thị hỏi một câu: “DIỆC NHIÊN đâu? DIỆC NHIÊN đi đâu vậy?”

Người khác nói cho Lôi thị, DIỆC NHIÊN đang chơi cùng với tiểu thiếu gia Trương gia, có hạ nhân trông chừng rồi.

Ngay sau đó, giọng văn thay đổi, mấy tiểu hài tử đang chơi đùa bên hồ sen Bắc Hương bá phủ. Trình Diệc Nhiên lượt qua miêu tả về ngoại hình của mấy đứa nhóc, nhìn thẳng đến đoạn DIỆC NHIÊN bị những đứa trẻ khác xô đẩy, trượt chân ngã xuống hồ sen.

Việc này rất nhanh đã kinh động đến người lớn, ngay sau đó DIỆC NHIÊN đã được cứu lên. Lôi thị ôm nữ nhi, quan tâm lo lắng. Nhìn khuôn mặt nhỏ xíu trắng xanh, cả người ướt đẫm, bà vừa lo lắng vừa tự trách. Trong tiếng khóc nức nở của bà, DIỆC NHIÊN thình lình mở mắt.

Dòng chữ đột ngột dừng lại tại đây. Trình Diệc Nhiên nhìn xuống những hàng dưới, đều không có bất cứ phản ứng nào. Lòng nàng nhảy dựng, một loại bất an xưa nay chưa từng có bao trùm lấy nàng.

Năm ba tuổi ấy, đúng là nàng từng đi theo mẫu thân đi trước Bắc Hương bá phủ. Hơn nữa lúc ấy còn để lại một ít hồi ức không mấy tốt đẹp. Nàng nhớ rất rõ, khi đó đám người Trương Dục xác thật xô xô đẩy đẩy, thiếu chút nữa làm hại nàng rơi xuống nước. Nhưng rốt cuộc nàng không phải đứa bé ba tuổi, không thật sự ngã xuống. —— Nhưng kể từ sau lần đó số lần nàng đến Trương gia ít đi nhiều.

Nhưng mà, tại sao hệ thống lại xuất hiện những chuyện này? So với những gì nàng đã trải qua, tương tự mà lại không giống nhau.

Lần này không có một câu giới thiệu ngắn gọn, không có tóm tắt nội dung. Hiển nhiên chỉ thả một quyển sách trước mặt nàng. —— Một quyển sách chỉ có phần mở đầu.

Lại ấn tiếp mấy lần, phát hiện tất cả đều kết thúc trong thất bại, vẫn chưa xuất hiện nội dung mới.

Trình Diệc Nhiên thở dài một hơi, không nhẹ không nặng vỗ lên đầu gối mình một cái, uể oải chán nản.

Tô Lăng vẫn luôn quan sát nàng, thấy có điểm không đúng, vội hỏi: “DIỆC NHIÊN, làm sao vậy?”

“Ta không sao.” Trình Diệc Nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, lời nói ở trong lòng xoay chuyển mấy vòng, lại không biết nên mở miệng như thế nào. Bởi vì hệ thống, lòng nàng có chút rối bời, nhưng cũng không thể nói cho Tô Lăng biết được. Nàng tựa đầu vào vai cậu, nhẹ giọng nói, “Không có gì.”

Vì muốn xua tan loại cảm xúc khó hiểu này, Trình Diệc Nhiên dứt khoát nâng cao tinh thần: “Tô Lăng, ta hát cho chàng nghe nhé?” Không đợi cậu trả lời, nàng đã dựa vào ký ức nhẹ nhàng ngâm nga.

Ánh trăng sáng xuyên qua khe hở tràn vào trong thùng xe, nàng cố tình đè thấp giọng xuống, trong đêm trăng lại có cảm giác dịu dàng triền miên. Tô Lăng chỉ cảm thấy chính mình giống như đám mây lơ lửng. Cậu duỗi cánh tay ôm chặt nàng, cả trái tim như được lấp đầy. Lòng cậu rung động, nhẹ giọng nói: “DIỆC NHIÊN, chúng ta thành thân đi?”

Trả lời cậu là một khoảng im lặng. Tạm dừng trong chốc lát, nàng nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy bây giờ chúng ta vẫn còn nhỏ, nói đến chuyện này cũng hơi sớm rồi.”

Mới mười sáu tuổi.

Trái tim Tô Lăng chùng xuống, tuy rằng đã sớm biết sẽ nhận được đáp án này, nhưng không thể tránh khỏi trong lòng sẽ dâng lên chút mất mát nhàn nhạt. Cậu “Ừ” một tiếng, cúi đầu cười: “Thật vậy, lúc trước ta cũng đã nói qua, tạm thời chúng ta không vội thành thân.”

Nghe cậu nói như vậy, Trình Diệc Nhiên ngược lại có chút không thoải mái. Nàng ngẩng đầu, ngã người ra sau, trong bóng đêm, ngẩng đầu hôn lên khóe môi cậu.

Khi đôi môi nàng ấm nóng mềm mại nàng đến gần, cả người Tô Lăng lập tức căng cứng. Cậu duỗi tay bắt lấy cằm nàng, biến nụ hôn chuồn chuồn lướt nước thành một nụ hôn thực thụ.

Lúc đầu chỉ là đơn thuần chạm nhau, về sau trong miệng nàng toàn là hơi thở của cậu.

Trình Diệc Nhiên nhẹ nhàng đẩy đẩy cậu: “Tô Lăng!”

Tựa như oán trách, lại càng giống như làm nũng.

Giọng nói Tô Lăng khàn khàn, đôi mắt lại vô cùng trong suốt: “Là nàng trêu chọc ta trước.”

Trình Diệc Nhiên cố gắng bình ổn lại hô hấp, theo bản năng nói: “Ta không có.” Nàng ngẩng đầu, không nhẹ không nặng cắn lên cằm cậu một cái: “Không có”.

Còn chưa kịp rút lui, vòng eo nhỏ nhắn đã nằm gọn trong vòng tay cậu.

Hai mắt Tô Lăng tối sầm lại, thấp giọng nói: “Có.”

“Rồi rồi, chàng buông tay ra trước đã, ta đã sắp về đến nhà rồi.” Trình Diệc Nhiên duỗi tay muốn gỡ móng vuốt bên hông mình ra, lại bị cậu nắm ngược trở lại trong tay.

Mãi cho đến xe ngựa dừng lại, cậu cũng chưa chịu buông tay.

Trình Diệc Nhiên cũng không tiếp túc đùa giỡn với cậu nữa, dứt khoát để mặc cậu nắm.

Hai người cứ nháo như vậy, lúc trước nàng còn phiền não bởi hệ thống, giờ đây trái lại yên ổn hơn nhiều.



Trở lại Trình trạch kinh thành, nhìn thấy thím Giang, Trình Diệc Nhiên do dự một lát, không nhịn được hỏi: “Thím Giang, người còn nhớ chuyện năm cháu ba tuổi không?”

“Kia đều đã bao nhiêu năm rồi? Việc nhỏ không nhớ rõ, chuyện lớn chắc vẫn còn. Không phải là năm ấy cho tam ca cháu đến nhị phòng làm con thừa tự hay sao?” Thím Giang không rõ tại sao nàng đột nhiên hỏi chuyện đã xảy ra rất nhiều năm trước, “À, đó là một năm mưa lớn, ngôi làng dưới núi Lão Quân, có hai nhà bị sụp đổ, cũng may là không có người bị thương. Lúc ấy gây ra tiếng động lớn lắm, còn tưởng rằng là nã pháo nữa chứ...”

Trình Diệc Nhiên xua tay: “Thím Giang, cháu không phải hỏi cái này. Chuyện của cháu, thím Giang còn nhớ rõ không? Năm cháu ba tuổi, đi Bắc Hương bá phủ làm khách, có rơi xuống nước không?”

“Không có.” Thím Giang quyết đoán lắc đầu, “Sao có chuyện rơi xuống nước được? Lúc ấy ta không đi, trở về nghe thái thái nói, cháu cùng Trương gia tiểu thiếu gia và các tiểu tiểu thư cùng nhau chơi, thiếu chút nữa rơi xuống nước. Sau lần đó, cháu còn nói muốn lặn xuống nước kia mà. Khi đó cháu còn nhỏ không nhớ rõ. Chuyện liên quan đến cháu lúc nhỏ, ta đều nhớ rõ hết.”

Trình Diệc Nhiên gật đầu: “Thì ra là thế.”

Nói cách khác, nàng cũng không có nhớ lầm? Lúc ấy nàng thật sự không rơi vào hồ sen. Hệ thống kia rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Quên đi quên đi, không nghĩ, không nghĩ nữa.

Trước kia không có hệ thống, không phải cũng đã đến đây rồi hay sao? Đến nỗi gì vì một đồ vật mà làm loạn tâm trí mình như vậy?

Trình Diệc Nhiên nghĩ như vậy, nhưng mà sau khi rửa mặt xong, nằm trên giường, nàng nhịn không được lại mở giao diện hệ thống, cẩn thận nhìn lại từ đầu đến cuối một lần nữa.

Không sai, nữ quyến Bắc Hương bá phủ dù là dung mạo hay tính cách đều đúng cả...

Chậm rãi thở một ngụm buồn bực, Trình Diệc Nhiên đọc thuộc lòng [Đại Học] hai lần rồi ngủ thiếp đi.

Từ nay về sau nàng cố gắng không suy nghĩ về cái hệ thống này nữa, muốn vứt chuyện này ra sau đầu. Nhưng tới buổi tối ngày tiếp theo, logo hệ thống lại bắt đầu nhấp nháy.

“Nội dung tiểu thuyết đã đổi mới, có đọc hay không đọc?”

Khẽ cắn môi, Trình Diệc Nhiên nhấn "Đồng ý”.

Quả nhiên nhảy ra nội dung mới.

Trình Diệc Nhiên mở kỹ năng đọc nhanh như gió ra, lướt qua cực nhanh, nhưng mà nàng càng xem càng hoảng sợ.

DIỆC NHIÊN tỉnh lại, lại không phải là DIỆC NHIÊN trước kia nữa. Cùng một thân thể như nhau, nhưng đã có một linh hồn khác. Linh hồn kia đến từ tương lai, nàng tiếp nhận thân phận DIỆC NHIÊN, cứ thế chậm rãi lớn lên. Nhìn thư viện có học sinh đọc sách, nàng cũng nảy sinh ý nghĩ đọc sách.

...

Dòng chữ đến đây đột nhiên kết thúc.

Nhìn DIỆC NHIÊN như thế nào, DIỆC NHIÊN như thế nào, Trình Diệc Nhiên chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, hoang đường, bất an cùng với sợ hãi.

Rõ ràng nàng vừa sinh ra đã tới tới rồi nơi này rồi, rõ ràng năm nàng ba tuổi không có rơi xuống nước...

Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hệ thống miêu tả DIỆC NHIÊN này, tương tự như nàng mà lại không giống nhau...

Nàng đoán rằng đó có khả năng là xảy ra ở một thời gian và không gian nào đó?

Nhưng tại sao nó lại hiện ra trước mặt nàng? Trình Diệc Nhiên tự nói với chính mình, không phải sự thật, không phải sự thật, đó không phải ngươi, những cái đó đều không phải sự thật. Đừng nhầm lẫn giữa thực tế và hư ảo.

...

Cứ như vậy khuyên giải mình một lúc lâu, nàng quyết định chỉ coi [Dịch Thoa Ký] của hệ thống như một quyển tiểu thuyết, cứ đúng hạn mỗi ngày là sẽ đổi mới. Không thèm nghĩ nữa, không để ý tới, mỗi ngày vội vàng quét một lần là được.

Nàng cảm thấy bản lĩnh điều chỉnh tâm lý của mình không tồi tí nào, huống hồ ngày thường lại bận rộn như vậy, không rảnh suy nghĩ nhiều. Bởi vậy, dường như đối với nàng cũng không phải chuyện gì quá phức tạp.

-

Sứ thần Hồ Chử đã chán nản rời khỏi Đại Chu.

Thanh danh Trình Diệc Nhiên càng thêm vang dội, nghiễm nhiên đã trở thành kỳ nữ của Đại Chu.

Chập tối hôm nay, Trình Diệc Nhiên đang trong nhà đọc sách, tam ca Trình Thụy bỗng nhiên tiến vào, vẻ mặt cổ quái: “DIỆC NHIÊN, ngày gần đây muội có đi qua trà lâu không?”

“Không có, làm sao vậy?”

“Vậy ngày mai muội theo ta đi trà lâu một chuyến.” Trình Thụy ra vẻ thần bí, “Đi rồi muội sẽ biết, có thứ tốt cho muội xem đấy.”

“Có thể có thứ gì tốt?” Trình Diệc Nhiên không cho là đúng, nhưng vẫn là gật gật đầu, “Đi, ngày mai đi trà lâu.”

-

Trình Thụy nán lại một lát, đứng dậy trở về phòng cách vách. Hắn xuyên qua hành lang dài chạm trổ đầy hoa, vòng qua tiểu viện, còn chưa trở lại phòng mình, đã thấy muội muội Đoan Nương.

Đoan Nương cũng đã phát hiện ra hắn, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười. Nàng đi mau vài bước, chào đón: “Ca ca —— đi đâu vậy? Muội chờ huynh lâu lắm rồi đấy.”

“Có chuyện gì?” Trình Thụy thuận miệng nói, “Ta mới từ phòng cách vách trở về.”

“Cách vách?” Đoan Nương ngẩn người, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt chợt biến, “ Tòa nhà Bá phụ? Trình Diệc Nhiên ở đó sao? Ca ca, Trình Diệc Nhiên có phải chính là, chính là...”

Nàng nghe loáng thoáng tòa nhà của đại bá phụ ở ngay cách vách, một người họ hàng xa của Trình gia đang ở đó, tên là Trình Diệc Nhiên. Thế nhưng gần đây nghe nói Trình Diệc Nhiên kia thật ra là một nữ nhân giả trang thành. Đại bá phụ chịu để cho nữ nhân kia mượn tòa nhà, ca ca lại đi gặp nàng...

Đoan Nương không khó đoán ra được nữ nhân kia là ai. Trong lòng nàng ê ẩm, nắm chặt chiếc khăn trong tay.

Trình Thụy hơi thu lại ý cười: “Đúng vậy, là tỷ tỷ muội. Việc này muội biết là được, chớ nói cho người khác nghe.”

“Đừng nói cho người khác nghe.” Đoan Nương thốt ra, “Mọi người đều không ngốc, không đoán được chắc.” Vành mắt nàng ửng đỏ, “Ca ca, huynh đã sớm biết rồi có phải không?”

“Cái gì?” Trình Thụy hơi kinh ngạc.

“Huynh sớm biết, Trình Diệc Nhiên chính là DIỆC NHIÊN tỷ tỷ, có phải hay không?” Đoan Nương trong mắt nước mắt tựa lạc phi lạc, “Tại sao huynh lại muốn gạt muội? Các người đều có bí mật, đều gạt một mình muội có phải không?”

Trình Thụy có chút đau đầu, hắn thấp giọng nói: “Ai giấu muội? Muội cũng có hỏi đâu? Nữ giả nam trang nói ra có khả năng tổn hại thanh danh. Chuyện này rõ ràng càng ít người biết càng tốt, cũng không phải muốn cố tình giấu giếm gì muội.” Hắn lại dịu giọng: “Đoan Nương, thật không phải muốn giấu muội...”

Đoan Nương nói thật nhẹ: “Ca ca, ta là muội muội của huynh mà.”

Nàng rất muốn nói, ca ca đã làm con thừa tự của nhị phòng rồi, đáng lẽ bọn họ mới là huynh muội thân thiết, DIỆC NHIÊN tỷ tỷ chỉ là người ngoài.

“Ta đương nhiên biết muội là muội muội của ta.” Trình Thụy biết người muội muội này từ nhỏ đã luôn luôn bất an, câu “Muội là muội muội của huynh” này càng là thường xuyên treo bên miệng. Hắn lấy lại bình tĩnh, kiên nhẫn nói: “Đoan Nương, mười mấy năm qua, ta cũng vẫn luôn coi muội là muội muội ruột thịt của ta. Ta đối với muội hay đối với DIỆC NHIÊN đều giống nhau, ta sẽ chăm sóc muội, sẽ giúp đỡ muội. Bây giờ muội và Ôn gia đã đính thân, tương lai ta sẽ đưa muội xuất giá, sẽ cõng muội lên kiệu. Nếu tên họ Ôn kia dám ức h.i.ế.p muội, coi thường muội, ta sẽ che chở cho muội, chống lưng cho muội..."

Hắn thầm nói trong lòng, thật ra muội căn bản không cần như vậy. -- Từ lúc hắn ba tuổi đến nhị phòng làm con thừa tự đã hiểu chuyện, đã biết tình cảnh mình. Hắn là nhi tử của nhị phòng, thì sẽ gánh vác trách nhiệm của chính mình.

Đoan Nương nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ nói nhỏ nói: “Ca ca...”

“Được rồi được rồi, đừng khóc.” Giọng Trình Thụy càng thêm ôn hòa, “Thật không phải cố ý muốn giấu muội. Muội xem, chúng ta cũng có bí mật mà DIỆC NHIÊN không biết, không phải sao?”

Hắn nhỏ nhẹ ôn tồn nói một hồi lâu, Đoan Nương mới nhẹ nhàng gật gật đầu: “Ca ca, ta muốn điểm tâm ở Yến Vân Trai.”

Trình Thụy thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội nói: “Ngày mai ta đi mua cho muội.”

Thấy nụ cười của Đoan Nương, Trình Thụy cười nói: “Đã là cô nương lớn vậy rồi, còn khóc nữa.”

Đoan Nương mếu máo: “Mới không có.”

“Vậy muội về trước đi? Ta muốn ôn bài lại chút nữa.”

Đoan Nương nghe vậy cũng không ở lại lâu, đơn giản nói hai câu, xoay người rời đi.

Nàng đã rời đi một lúc, Trình Thụy mới thở dài một hơi, xoa xoa ấn đường.



Ngày hôm sau trên đường từ Quốc Tử Giám trở về, Trình Thụy đi qua Yến Vân Trai, chọn lựa mấy món điểm tâm Đoan Nương thích ăn, cho người gói lại. Tiếp đó, hắn lại dựa vào khẩu vị của DIỆC NHIÊN chọn một ít, lại cho người gói lại.

Hắn nghĩ phần mua cho DIỆC NHIÊN này, tốt nhất đừng nên để Đoan Nương nhìn thấy. Vì thế hắn đi qua nhà bên trước, lại hẹn với DIỆC NHIÊN cùng đi trà lâu. Lúc này mới quay về trong nhà, đi gặp Đoan Nương.

Đoan Nương vui vẻ mỉm cười: “Cảm ơn ca ca.”

“Đều là huynh muội trong nhà, nói cảm ơn gì chứ?” Trình Thụy cười, “Chỉ hy vọng mỗi ngày muội đều vui vẻ là được.”

Đoan Nương mấp máy môi, cuối cùng vẫn không hỏi ra câu kia: "Có phải DIỆC NHIÊN tỷ tỷ cũng có không?” Suy nghĩ nàng không ngừng xoay chuyển: “Nếu tỷ tỷ ở cách vách, vậy lúc nào muội rảnh có thể qua chơi với tỷ ấy rồi.”

Trình Thụy gật đầu: “Cũng được.”

Chẳng qua bây giờ hắn còn có việc, cũng không ngồi xuống, cáo từ rời đi.

Hắn cùng DIỆC NHIÊN đi thẳng đến quán trà Xuân Phong.

Lúc đầu Trình Diệc Nhiên chỉ coi là tam ca mời nàng cùng uống trà, còn suy nghĩ có thể là lá trà ở quán trà bình thường không nhìn nổi. Nàng mặc nam trang, bôi chút phấn đen, để nước da nàng tối đi một chút, nhưng lại không đến mức bắt mắt hấp dẫn sự chú ý. Thoạt nhìn, khó có thể phân biệt nam hay nữ.

Nàng bắt đầu nổi lên hứng thú, cầm một chiếc quạt vàng lên vẫy vẫy. Nàng nghĩ thầm, thật đáng tiếc, nàng không đủ cao. Bằng không có lẽ còn có thể có thêm vài phần phong lưu phóng khoáng.

Đây là lần đầu tiên Trình Diệc Nhiên tới quán trà Xuân Phong này, Trình Thụy mang theo nàng đi lên nhã gian lầu hai. Bức bình phong thêu bức tranh sơn thủy ngăn cách giữa bọn họ với những thực khách khác.

Cách bài trí lịch sự tao nhã, không gian thanh tịnh, Trình Diệc Nhiên âm thầm gật đầu một cái, tự nhủ rằng, quả thật không tồi.

Cùng tam ca ngồi đối diện đủ loại trà, Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng nói: “Thứ tốt chính là cái này sao?”

“Muội cứ thong thả chờ một chút.” Trình Thụy cười cười thần bí, “Nhanh chóng tới ngay.”

Đang nói, chợt nghe một tiếng la vang lên, tiếp theo thước gõ “bịch” một tiếng, làm con người ta chấn động tinh thần.

“Các vị, hôm qua chúng ta giảng Trịnh hiếu nữ nằm gai nếm mật báo thù phụ thân, hôm nay chúng ta sẽ giảng...”

Giọng nói này hơi mang khàn khàn, lại cực kỳ vang dội.

Trình Diệc Nhiên nghe xong trái tim nhảy dựng, nàng theo bản năng nhìn về phía tam ca: “Thuyết thư?”

Trình Thụy nhướng mày: “Muội cứ nghe tiếp đã.”

Trình Diệc Nhiên gật đầu một cái, nhưng mà nghe nghe, nàng lại không khỏi mà gương mặt nóng lên.

Không, người kể chuyện giảng “Tuân cô nương” hình như là lấy nàng làm mẫu. Triều đại và bối cảnh đều khá mơ hồ, nói nàng từ nhỏ thông tuệ, có xem bản lĩnh chỉ nhìn qua một lần là nhớ. Nàng xuất phát từ hiếu đạo giả thành dáng vẻ huynh trưởng. Bởi có học thức thật tốt, nhân phẩm lại tốt, thanh danh lan xa, trời xui đất khiến thi khoa cử, thế nhưng lại đỗ đầu bảng danh Trạng Nguyên. Sau khi kẻ địch tới xâm phạm, nàng mưu kế chất chồng...

Người kể chuyện nói chừng nửa canh giờ, lượt đi một ít tình tiết, chính mình lại thêm vào một ít nữa. Từ trong miệng ông, Tuân cô nương trung hiếu lễ nghĩa, tất cả đều rất xuất sắc, còn thông minh hiếu học, là nhân tài kiệt xuất. Ngoại trừ tướng mạo có hơi khó coi, có thể gọi là hoàn mỹ.

Đúng rồi, người kể chuyện kia là nói như thế này: “Mọi người nói học sinh ở thư viện kia vì sao không có ai nhìn ra thân phận của Tuân cô nương? Chỉ vì nàng cùng nàng huynh trưởng song sinh giống nhau như đúc, nhìn qua giống y chang nam tử bình thường. Có thơ làm chứng...”

Trình Diệc Nhiên vô tâm đi nghe nói thơ của thư nhân kia, nàng nhìn chằm chằm Tam ca vẫn luôn nhịn cười, nhỏ giọng nói: “Chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi?”

“Ta mới nghe được hai ngày trước.” Trình Thụy dừng lại ý cười, “Rất thú vị, hử?”

Trình Diệc Nhiên trừng mắt liếc hắn một cái: “Mới không phải.”

Thật ra nàng cũng không quá thích chính mình trở thành tư liệu sống cho người kể chuyện, nhưng mà trung hiếu tiết nghĩa tựa như là chuyện mà đám người kể chuyện thích nhất. Nói người họ đang giảng chính là Trình Diệc Nhiên, không bằng nói là lấy Trình Diệc Nhiên bản gốc làm nữ tử hoàn mỹ trong lòng bọn họ.

Nàng không tốt như những gì bọn họ nói. Hơn nữa cái gọi là “Trí kế bất xuất” của nàng, dựa vào trí tuệ đẩy lùi sứ giả Hồ Chử, thật ra đều là công lao thuộc về kỹ năng “Đọc nhanh như gió” của hệ thống.

Chỉ dựa vào chính nàng, căn bản không làm được như vậy.

-

Trên đường về, Trình Diệc Nhiên không khỏi lại nghĩ tới hệ thống.

Gần đây mỗi ngày hệ thống đều sẽ nhắc nhở nàng, nội dung tiểu thuyết đổi mới, hỏi nàng có đọc hay không. Không thể chịu đựng logo với điểm sáng đỏ cứ nhấp nháy nhấp nháy, vì thế mỗi ngày nàng nhàn rỗi không có việc gì thì nhìn nhìn, chỉ coi như là thú vui tiêu khiển. Hiện giờ DIỆC NHIÊN đã đến thư viện đọc sách, kết bạn với một đám bạn học cùng trường.

Nàng xem không hiểu sao cảm thấy không được tự nhiên, có chút không muốn xem tiếp.

Nhưng buổi tối hôm nay, nàng đã nhìn thấy nội dung mới.

Năm ấy DIỆC NHIÊN mười ba tuổi, trong thư viện có một học sinh mới tới.


Bình Luận (0)
Comment