Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện

Chương 178

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Diệp phu tử nhìn xung quanh, chậm rãi nói: “Được rồi, về luật pháp mới, mọi người thảo luận đến đây được rồi, tan học thôi.”

“Vâng.”

Diệp phu tử kẹp bản viết tay luật mới Đại Chu dưới cánh tay, đang định ra khỏi học đường thì có học trò chạy chậm đến: “Phu tử, bài kiểm tra tháng này có liên quan đến luật pháp mới không ạ?”

“Hả?” Diệp phu tử nhướng mày. “Cũng có thể.”

“Vậy, bản luật pháp mới của Đại Chu trong tay phu tử có thể cho học trò mượn đọc một chút không?”

Diệp phu tử gật đầu, hào phóng đưa cho cậu ta: “Cầm xem đi.”

Vị học trò kia cẩn thận cầm lấy, nhìn theo Diệp phu tử đi khỏi học đường.

Trong học đường, những người khác tiếp tục thảo luận về luật pháp mới: “Ta nghe nói đối với việc nạp thiếp cũng có quy định mới?”

“Có sao?”



Chu Lệnh Nguyệt không kiên nhẫn nghe những lời này, nàng quay lại nhìn tỷ muội Trần gia: “Cuộc thi lần sau, các tỷ có muốn tham gia không?”

Trần đại cô nương nhìn nàng liếc mắt một cái, lắc đầu nói: “Sang năm chúng ta phải về nhà.”

“Thế nhưng, ta cũng muốn xem thử.” Trần nhị cô nương nóng lòng muốn thử, “Cũng không biết phụ thân ta có đồng ý hay không.”

Chu Lệnh Nguyệt nói: “Nữ nhân có thể tham gia khoa cử, luật pháp đều đã viết rõ ràng, dù sao cũng ta muốn thử một lần.”

Tỷ muội Trần gia biết gia thế nàng bất phàm, nghe vậy chỉ cười cười: “Còn những ba năm, có thể thử xem sao.”

“Ừm.” Chu Lệnh Nguyệt gật gật đầu, cảm thấy có chút nhạt nhẽo.

Cách tiết cuối còn chút thời gian, Chu Lệnh Nguyệt đi ra học đường, hít một hơi sâu.

Nàng hơi nhớ Mộc Phù Dung.

Vốn dĩ Mộc Phù Dung vẫn luôn học tập ở thư viện, cái tên đệ đệ Mộc Trường Thanh thường xuyên khi dễ nàng kia không vào được thư viện, bọn họ sống yên ổn không có việc gì.

Nhưng hai tháng trước, phụ thân Mộc Trường Thanh nhiễm bệnh nặng, người trong nhà đến muốn tỷ đệ bọn họ nhanh chóng trở về.

Lúc ấy, Chu Lệnh Nguyện lo lắng có chuyện, khuyên Mộc Phù Dung trước tiên đừng trở về. Nhưng suy cho cùng Mộc Phù Dung vẫn lo lắng cho cha kế, lại coi trọng hiếu đạo, không thể không quay về. Nàng từ biệt phu tử, xin nghỉ trở về nhà.

Chu Lệnh Nguyệt không yên tâm, ngày nghỉ cố ý đến thăm Mộc gia, phát hiện lão gia tử Mộc gia xác thực bệnh không nhẹ. Nàng nói ra tên tuổi phụ thân, hù dọa Mộc Trường Thanh một chút, để hắn không còn khi dễ Mộc Phù Dung.

Cũng đã hai tháng trôi qua, không biết lão gia tử Mộc gia thế nào, cũng không biết Mộc Phù Dung có còn bị khi dễ hay không, không biết khi nào nàng ấy mới trở lại thư viện.

Tiếng chuông xa xa lại một lần nữa vang lên, Chu Lệnh Nguyệt khẽ thở dài, bước nhanh vào học đường.

- -

Trình Diệc Nhiên dạy học ở Sùng Văn Quán, môn chính là toán học, nhưng sau khi tiết toán kết thúc cũng có học trò tiến đến hỏi: “Trình phu tử, học trò có một chuyện không rõ, mong phu tử chỉ giáo.”

“Hả? Vấn đề gì?” Trình Diệc Nhiên cười cười, “Là vừa rồi nghe không hiểu sao?”

Nàng nhận ra học trò này, là Tiết Hạo, cháu trai của đại Trưởng công chúa đã mất.

Tiết Hạo lắc lắc đầu: “Không phải vấn đề ở phương diện toán học, mà là về luật pháp mới.”

Trình Diệc Nhiên rũ mắt, hơi hơi mỉm cười: “Vấn đề luật pháp, trò không ngại cứ thỉnh giáo Sở phu tử.”

“Phu tử không thể giúp học trò giải thích thắc mắc sao?” Tiết Hạo vội hỏi.

Trình Diệc Nhiên cười khẽ: “Mỗi người có chuyên ngành riêng, đối với luật pháp mới, ta hiểu biết hạn hẹp, sợ trả lời không đúng, ảnh hưởng đến tiền đồ của trò.” Nàng khẽ đảo mắt lướt qua một học trò phía trước: “Vị Chương đồng học kia chính là khoá trưởng khoa pháp lý, trò có thể hỏi trò ấy, ta nghĩ trò ấy sẽ giúp trò hỏi Sở phu tử.”

Khẽ gật đầu, nàng quay người rời đi.

Đi ra khỏi học điện, Trình Diệc Nhiên không khỏi cảm thán, quả nhiên lúc này ai cũng đang thảo luận về luật pháp mới. Nàng không trực tiếp đến Sùng Văn Quán mà đi đến chỗ tàng thư.

Nhóm người mới nhậm chức Giáo thư lang đang biên soạn chỉnh sửa sách, nhìn thấy nàng, tạm dừng chuyện trong tay: “Trình đại nhân.”

Trình Diệc Nhiên ở Sùng Văn Quán không phải là Trình Hoàng hậu mà là học sĩ của Sùng Văn Quán, là phu tử dạy chương trình toán học ở học điện bên kia. Nàng cười đáp lễ, sau khi hỏi thăm tiến độ, trong lòng nàng chợt động, đột nhiên hỏi: “Đoạn học sĩ đâu rồi?”

Nàng có chút tò mò, hôm nay Đoạn Hòa lên lớp, sao lại không thấy hắn?

“Bên kia.” Có người chỉ cho nàng.

Xuyên qua kệ sách được trưng bày chỉnh tề, Trình Diệc Nhiên quả thực thấy Đoạn Hòa đang cúi đầu đọc sách.

Nàng ho nhẹ một tiếng, Đoạn Hòa chợt ngẩng đầu: “Trình đại nhân, ngài mau đến xem. Ta cảm thấy chuyện này rất tốt!”

Trình Diệc Nhiên nghe vậy ngẩn ra, ý cười tràn đầy đôi mắt, thầm nói, đây đoán chừng là đang nghiên cứu luật pháp mới. Nàng cười cười: “Đang xem luật mới?”

“Đúng vâỵ…” Đoạn Hòa bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, vội vàng đứng lên hành lễ, thần thái cung kính, “Nương nương đi đến đây, không biết nương nương có gì phân phó?”

Trình Diệc Nhiên liên tục xua tay: “Không có gì phân phó đâu, chỉ là tan học nên đến đây nhìn xem, ngươi cứ bận đi.”

Đoạn Hòa thấy dường như nàng cũng không có chuyện quan trọng, khẽ yên lòng, tiếp tục nghiên cứu luật pháp mới, lúc thì cau mày, lúc thì vỗ tay mà cười, biểu tình biến hóa cực kỳ rõ ràng.

Trình Diệc Nhiên lại đi đến chỗ khác, lấy một quyển sách trên kệ xem một lát, mắt thấy thời gian không còn sớm, lại không buông được cuốn sách này liền đăng ký mượn sách với quản lý tàng thư các, sau khi đăng ký liền mang sách rời khỏi Sùng Văn Quán, trở về tẩm cung.

Sau khi dùng bữa tối xong, Trình Diệc Nhiên vốn định tiếp tục xem sách một lát nhưng khi nhìn ngọn đèn, nàng lại có chút do dự. Thôi, để ngày mai xem vậy.

Nhiều năm như vậy, nàng vẫn không có thói quen đọc sách dưới đèn dầu hay ngọn nến.

Nhắm mắt lại, nàng yên lặng cân nhắc đến nội dung vừa mới xem qua.

Tô Lăng trông thấy dáng vẻ này của nàng, liền biết nàng đang suy nghĩ đến chuyện gì, cũng không quấy rầy nàng, tự mình ngồi bên án phê duyệt tấu chương. – Những điều quan trọng cậu đều đã xử lý, còn lại chỉ là râu ria.

Tùy tay cầm lấy một quyển, là muốn cậu nạp phi tần.

Tô Lăng cười nhạo, chỉ làm như không thấy, đặt sang một bên không thèm để ý.

Ngọn nến càng ngày càng ngắn, Trình Diệc Nhiên nhất thời hoàn hồn, liếc nhìn Tô Lăng vẫn đang bận rộn, sau khi tắm xong, nàng thay áo ngủ, vừa lau tóc vừa nói: “Không nghỉ ngơi sao?”

Tô Lăng đứng dậy, mặt lộ vẻ tươi cười: “Nghỉ.”

Ánh mắt cậu hơi đổi, dừng trên người DIỆC NHIÊN, thấy nàng đang lau tóc, lộ ra phần cổ mảnh khảnh trắng nõn, phía sau tai mơ hồ lộ ra vết sẹo nhỏ đỏ sẫm. Ánh mắt Tô Lăng dần tối sầm lại, âm thanh hơi khàn: “DIỆC NHIÊN…”

“Hả?” Trình Diệc Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trong đôi mắt đen sâu thẳm.

Ánh mắt này nàng vô cùng quen thuộc, tựa hồ giống như một loại bản chất, đốt cháy gương mặt nàng nóng rực. Thế nhưng trong nháy mắt, nàng liền rơi vào trong lòng Tô Lăng, khăn trên tay cũng rơi trên mặt đất.

Trong nháy mắt, trời đất xoay chuyển, nàng chưa kịp định hình đã bị Tô Lăng bế ngang nàng lên. Nàng chợt giật mình, theo bản năng ôn lấy cổ cậu: “Tô Lăng, tóc vẫn còn ướt…”

“Ta giúp nàng lau.”



- -

Tô Lăng đại hôn đã hơn một năm, đến nay vẫn không có gì. Cậu không vội, trong triều không ít thần tử sốt ruột.

- - Dù sao thì có Thái thượng hoàng ở phía trước làm gương. Thái thượng hoàng độc sủng Diêu thị, con nối dõi đơn bạc, đến mức hầu như không có người kế vị. Kim thượng phương diện khác không giống Thái thượng hoàng, trong chuyện hậu cung cũng xem như thành công, chỉ sủng một mình Trình thị, hoàn toàn không có dự định nạp phi tần.

Có triều thần kiến nghị Hoàng đế tuyển tú nạp phi, Hoàng đế cũng bỏ mặc. Có thần tử đã từ bỏ, cũng có một số thần tử một lòng muốn khuyên can thẳng thắn, thấy không được họ liền tìm trưởng bối của Hoàng đế khuyên can. – Nói đến cùng, về con vua là quốc sự, cũng là chuyện của gia tộc Tiêu gia bọn họ.

Nói đến trưởng bối của Hoàng đế, đầu tiên chính là Thái thượng hoàng. Đáng tiếc thân thể Thái thượng không tốt, không tiện gặp ai. Muốn ông ấy ra mặt chỉ sợ không được. Ngay cả Hoàng thái hậu, thật ra có hai vị, Tô Thái hậu không đợi được nhi tử đăng cơ đã sớm qua đời. Vị Diêu thị kia cũng đã sớm rời xa nhân gian.

Nghĩ tới nghĩ lui, ở Kinh thành mà địa vị cao, có quan hệ không tệ lắm với Hoàng đế dường như chỉ có Mậu Dương Trưởng công chúa.

Mậu Dương Trưởng công chúa là muội muội ruột của Thái thượng hoàng, hiện nay là cô cô ruột. Nghe nói khi Kim thượng lưu lạc nhân gian, vẫn là Mậu Dương Trưởng công chúa cùng với phò mã Dương Lăng hầu Tô Cảnh Vân một đường tìm về. Kim thượng đối với vị cô cô này cũng cực kỳ tôn trọng. Mậu Dương Trưởng công chúa dù sao cũng họ Tiêu, chảy trên người chính là huyết thống của Tiêu gia, bà ấy nhất định lo lắng cho cháu trai, tâm hệ giang sơn Đại Chu, tìm bà ấy ra mặt, hơn phân nửa có tác dụng.

Vì thế, gần đây trong phủ Mậu Dương Trưởng công chúa náo nhiệt không ít.

Trưởng công chúa thích trồng hoa cỏ, thời tiết cuối thu, vài vị quan viên triều đình không biết từ đâu tìm đến hoa cỏ nở rộ, đưa đến trong phủ trưởng công chúa.

“Đây là… Có ý gì đây?” Mậu Dương Trưởng công chúa kinh ngạc hỏi.

Sau khi nghe rõ ý đồ của người đem hoa tới, Mậu Dương Trưởng công chúa khẽ nhíu mày. Bà cong ngón trỏ, nhẹ nhàng gõ hai tiếng trên mặt bàn, trầm giọng nói: “Bổn cung là nữ nhân, không nhúng tay vào quốc sự. Các vị vẫn nên trở về đi thôi.”

“Điện hạ, về con vua không chỉ là quốc sự, cũng là gia sự của Tiêu gia.” Lưu đại nhân nghiêm túc nói.

“Đã là gia sự của Tiêu gia ta thì liên quan gì đến các ngươi?” Mậu Dương Trưởng công chúa sắc mặt khẽ trầm xuống, “Hay là chuyện trong rèm của Hoàng thượng, các ngươi cũng muốn quản?”

“Thiên tử vô gia sự.” Trương đại nhân nói.


Bình Luận (0)
Comment