Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện

Chương 188

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Lại một ngày, Đỗ Duật lại lần nữa tới cửa, vừa lúc gặp Chu Thái phó ở nhà. Cậu cung cung kính kính tỏ ý cầu hôn với Chu Thái phó.

Chu Thái phó cực kỳ kinh ngạc: “Ngươi nói gì?”

“Duật muốn cưới Chu đại tiểu thư làm vợ.” Đỗ Duật thái độ kính cẩn, trịnh trọng thi lễ.

Suy nghĩ Chu Thái phó xoay mấy vòng: “Chẳng lẽ là lão phu nghe nhầm rồi? Tu Viễn sao lại có ý nghĩ như vậy?”

“Không nghe lầm.” Đỗ Duật chậm rãi lắc đầu, “Gọi là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Đại tiểu thư lan tâm huệ chất, Duật ngưỡng mộ đã lâu, vẫn mong Thái phó thành toàn.”

Chu Thái phó trầm ngâm: “Ngươi biết tiên đế từng chỉ hôn cho nàng và Thái tử Hoài Mẫn...”

“Biết.”

“Ngươi biết nàng đã không còn là thiếu nữ mười sáu.” Chu Thái phó tiếp tục nói.

Sắc mặt Đỗ Duật không chút thay đổi: “Biết.” Cậu ngừng lại một chút, cười nói: “Ta còn lớn hơn nàng hai tuổi kia mà.”

“Ngươi biết nàng...” Chu Thái phó muốn nói lại thôi.

Chu Thái phó không phải kiểu người hư danh, cũng không muốn để nữ nhi cứ như vậy cả đời thủ tiết với Thái tử Hoài Mẫn đã mất. -- Đương nhiên Hoản Nguyệt và Thái tử Hoài Mẫn vẫn chưa chân chính thành thân, cũng không tính danh chính ngôn thuận. Với ông mà nói, nữ nhi sống tốt mới là điều quan trọng nhất. Đỗ Tu Viễn người này, tuổi còn trẻ, tiền đồ vô lượng. Nếu không suy xét những chuyện khác, xác thật là một người con rể không tồi để lựa chọn.

Nhưng mấu chốt nhất vấn đề là, Hoản Nguyệt có nguyện ý hay không?

Rốt cuộc khi trước Thái tử Hoài Mẫn vừa ly thế, Hoản Nguyệt đã từng tự sát, lại bệnh nặng một hồi, tuy nói đấy là chuyện của sáu năm trước. Nhưng nào biết nàng đã ra khỏi chuyện cũ chưa?

Đỗ Duật cười: “Lời Thái phó Duật đều hiểu.”

Chu Thái phó trấn định: “Tiểu nữ đã quen được nuông chiều, việc hôn nhân của nàng, lão phu không tiện làm chủ, vẫn muốn cùng phu nhân thương lượng một chút.”

Đỗ Duật hơi giật mình, cậu biết phu nhân nguyên phối của Chu Thái phó mất sớm, tục huyền đều không phải là mẹ đẻ của Chu cô nương. Chu Thái phó nói là muốn cùng phu nhân thương lượng, có khả năng nhất chính là đi hỏi ý kiến Chu cô nương.

Nghĩ đến điểm này, Đỗ Duật mỉm cười, khí định thần nhàn, vô cùng tự tin.

Chu Thái phó sai người trước chiêu đãi Đỗ Duật, ông lại vội vàng trở về nội trạch, trực tiếp dò hỏi ý kiến của trưởng nữ Hoản Nguyệt: “Vị Đỗ Duật Đỗ Tu Viễn kia tới cửa cầu thân, con thấy thế nào?”

Chu Hoản Nguyệt nghe nói Đỗ Duật tới cửa, trong lòng đã mơ hồ đoán được mục đích chuyến này của cậu. Hai ngày nay, nàng cũng từng do dự có nên nói một tiếng với phụ thân không, nhưng rốt cuộc vẫn là nữ nhi gia, suy nghĩ hai ba lần, cuối cùng vẫn không chủ động đề cập. Hiện giờ nghe phụ thân nói đến, nàng vừa mừng vừa thẹn: “Thật không ạ?”

“Đúng vậy, xem như hắn là thật tình cầu hôn.” Chu Thái phó e sợ nữ nhi không đồng ý, dứt khoát khuyên bảo nữ nhi, “Theo như phụ thân thấy, Đỗ Tu Viễn này rất thích hợp. Hắn chưa từng thành thân, trong nhà cũng không có thị thiếp, chỉ có mỗi mẫu thân. À, nghe nói hắn là người rất hiếu thuận. Tuy nói trong nhà nhân khẩu đơn bạc một chút, nhưng cũng không phải không có người trong họ che chở...”

“Phụ thân --”

Chu Thái phó xua tay đánh gãy lời nữ nhi: “Con nghe phụ thân nói, phụ thân không phải không muốn nuôi con. Nếu con muốn ở nhà cả đời, vậy cũng chẳng sao. Phụ thân không có ý bức con. Phụ thân nói là hy vọng con đồng ý, nhưng chuyện này vẫn là muốn tự con quyết định. Phụ thân chỉ là nghĩ, con còn trẻ. Con bởi vì một hôn ước, thủ tiết sáu năm, không tính là ngắn..."

Ông nói xong, thế nhưng có chút nghẹn ngào. Hoản Nguyệt không chỗ nào có lỗi với Tiêu gia, ngược lại là lời nói của tiên đế ở Tấn cung sau khi Diêu thị c.h.ế.t bệnh cùng với ban cho rượu độc mới có lỗi với Hoản Nguyệt.

Nghĩ đến đây, ông càng thêm cảm thấy Đỗ Duật là một phu quân tốt.

Chu Hoản Nguyệt nghe vậy trong lòng chua xót, nàng nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Phụ thân con biết, con đều biết.”

“Vậy con nghĩ như thế nào?” Chu Thái phó nhìn nữ nhi, trong mắt ẩn chứa chờ mong.

Chu Hoản Nguyệt cúi đầu, nói nhỏ: “Phụ thân, là con để Tu Viễn tới cửa cầu hôn.”

“Cái gì?”

“Ngày hôm trước phụ thân và thái thái không ở trong nhà, chàng đã tới cửa cầu hôn một lần.” Chu Hoản Nguyệt nhẹ giọng nói, “Là nữ nhi để chàng lại lần nữa tới cửa.”

Đã nói đến nước này, Chu Thái phó còn không rõ nữa sao? Ông cười ha ha: “Lại là như vậy sao? Rất tốt rất tốt. Con nói với phụ thân một câu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lời vừa ra khỏi miệng, ông lại hối hận đã lỡ lời. Lời này, hình như nói với phụ thân không được thích hợp cho lắm.

Chu Hoản Nguyệt suy nghĩ một chút, đơn giản nói Đỗ Duật và kỳ phổ quý hiếm tiền triều cùng việc trao đổi với lão thái y, về phần những mặt khác, vẫn không nhiều lời.

Lúc trước Chu Thái phó chỉ biết nữ nhi tiêu phí không ít công phu cầu lão thái y chẩn trị cho chi mẫu Đỗ Duật, lại không rõ ước định cụ thể giữa nàng và lão thái y. Nàng đến phủ lão thái y chơi cờ, ông chỉ cho là nữ nhi cảm kích lão thái y. Ông còn từng vui mừng nữ nhi có thể có những thú vui tiêu khiển khác. Hiện giờ nghe nữ nhi nói vậy, kinh ngạc không thôi. Liên tưởng đến những chuyện cũ năm xưa, ông thở dài: “Xem ra thật là ý trời.”

Ba năm trước đây bọn họ bởi vì ý tốt của Đỗ Duật mà có liên quan, ba năm sau lại bởi vì thiện tâm của Hoản Nguyệt mà chân chính kết duyên.

Chu Hoản Nguyệt nhẹ giọng nói: “Cũng không biết đến tột cùng có phải chuyện tốt hay không nữa.”

“Ngươi nha đầu này, nói gì đấy? Tất nhiên là chuyện tốt.” Chu Thái phó “Ai nha” một tiếng, vẻ mặt chợt biến, “Chỉ lo nói chuyện với con, Đỗ Tu Viễn còn ở bên kia chờ ta đáp lời đấy.” Ông không cùng nữ nhi nhiều lời thêm, vội vàng đi về phía thính đường.

Lúc này Đỗ Duật đã uống hai chén trà, theo thời gian trôi đi, trong lòng cậu dần dần sinh ra một chút bất an. Chẳng lẽ là cậu nghĩ sai rồi? Chu Thái phó xác thật là trở về cùng phu nhân thương lượng? Vốn còn cho rằng sự tình đã nắm chắc, lúc này đây cậu lại có thêm vài phần không xác định.

Cậu âm thầm thở dài một hơi, có lẽ mới vừa rồi nên nói rõ, cậu và Chu cô nương lưỡng tình tương duyệt.

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy tiếng bước chân từ xa đi tới, Đỗ Duật sửng sốt, thình lình ngẩng đầu, bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc của Chu Thái phó, cậu không khỏi căng thẳng, vội vàng đứng lên thi lễ: “Thái phó...”

Chu Thái phó vừa lòng, nhưng trên mặt lại không lộ ra bao nhiêu cảm xúc, nhàn nhạt hỏi: “Cậu mới vừa nói tới chuyện gì?”

Trong lòng Đỗ Duật lộp bộp, vẫn đem ý tứ cầu hôn ra nói lại một lần nữa, cuối cùng còn bổ sung: “Duật và Chu cô nương lưỡng tình tương duyệt đã lâu.”

“Được, lão phu đồng ý.”

Chu Thái phó trả lời vô cùng sảng khoái, lại làm Đỗ Duật cảm giác ngoài ý muốn. Cậu phục hồi lại tinh thần, trong lòng cực kỳ vui mừng, lập tức vái chào: “Nhạc phụ, tiểu tế có lễ.”

Chu Thái phó vuốt râu mà cười, trong lòng đặc biệt vui sướng.

Bất quá làm Đỗ Duật ngoài ý muốn chính là, Chu gia bên này dễ dàng, mẫu thân khi trước đã đồng ý lại bỗng dưng đổi ý.

Tiêu thị sắc mặt khó coi: “Con chỉ nói là cô nương nhà Chu Thái phó, cũng không có nói là vị cô nương trước kia đã từng đính hôn với Thái tử. Con cưới cô nương nào không được, tại sao một hai phải cưới một cô nương như vậy? Nàng cũng đã hai mươi mấy...”

“Nhị tiểu thư nhà Chu Thái phó, tuổi còn nhỏ, xấp xỉ tuổi nhi tử, chỉ có Chu đại tiểu thư.” Đỗ Duật rũ mắt, “Cô nương kia hai mươi mấy, so với nhi tử còn nhỏ hơn hai tuổi. Hai mươi hai, cũng không tính là lớn.”

“Lúc ta hai mươi hai tuổi, con cũng đã biết đi.”

“Không phải nàng có lý do sao? Bởi vì giữ đạo hiếu nên mới như vậy. Lại nói, nhi tử tuổi cũng không nhỏ.” Đỗ Duật cười cười, “Nương thường dạy dỗ hài nhi phải giữ chữ tín, nhi tử đã ước hẹn đầu bạc với Chu đại tiểu thư, lại há có thể bội ước?”

Tiêu thị không nói lời nào.

Đỗ Duật lại nói: “Nương còn dạy dỗ nhi tử phải báo đáp tri ân, Chu Thái phó đối với nhi tử có đại ân, Chu đại tiểu thư lại cầu lão thần y tới xem bệnh cho mẫu thân. Nhi tử càng không thể cô phụ nàng.”

Tiêu thị vẫn như cũ không nói lời nào.

Đỗ Duật và mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, đối với tính tình của mẫu thân vẫn có hiểu biết. Cậu nói tiếp: “Có lẽ mẫu thân không biết, lão thái y đã nhiều năm không hành nghề y, Chu đại tiểu thư vì thỉnh ông ra mặt, đã dùng không ít công phu, thậm chí còn...”

Tiêu thị thần sắc khẽ biến, than nhẹ một tiếng: “Vậy chúng ta phải đối đãi thật tốt với người ta.”

“...” Đỗ Duật cười khẽ, “Đây là tất nhiên.”

Tiêu thị bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Nàng gả cho con, không có chuyện gì chứ?”

“Chuyện gì ạ?” Đỗ Duật khó hiểu.

“Nàng trước kia không phải đã được đính hôn với người khác sao? Còn là Thái Tử trước.” Tiêu thị mặt lộ vẻ lo lắng chi sắc, “Vậy Hoàng Thượng bọn họ, đồng ý nàng gả đến nhà chúng ta sao?”

“Nương yên tâm, Hoàng Thượng đồng ý.” Đỗ Duật cười, “Việc này Hoàng Thượng sẽ không phản đối.”

Cậu và Hoàng đế trước là bạn học, sau là quân thần, hiểu rõ đó là một người lệ tôn trọng nữ tử. Hoàng đế có thể đồng ý việc nữ tử tham gia khoa cử, có thể kiến nghị các phi tử của tiên đế trong lãnh cung ra khỏi lãnh cung. Làm thế nào lại ngăn cản thê tử chưa qua cửa của Thái tử trước gả chồng?

Tô Lăng xác thật không có phản đối, còn tặng không ít lễ vật.

Tiêu thị lúc này mới hoàn toàn yên lòng.

Đỗ Duật và Chu Hoản Nguyệt tuổi đều không nhỏ, sau khi hai nhà thương lượng xong, hôn kỳ liền định vào hai mươi hai tháng chạp năm nay.

Thời gian gấp gáp, nhiệm vụ to lớn, Tiêu thị tinh thần phấn chấn, hăng hái mười phần. Bà tuổi trẻ thủ tiết, mong đợi lớn nhất chính là nhi tử sớm ngày thành tài, sớm ngày thành gia. Thành tài không cần phải nói, Đỗ Duật đã sớm đỗ Trạng Nguyên. Về phần thành gia, bà chờ mong lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ được rồi.

Sau khi Chu Hoản Nguyệt vào cửa, Tiêu thị thấy nàng dung mạo mỹ lệ, cử chỉ nhàn nhã, nói chuyện lịch sự văn nhã, giỏi giang hiếu thuận, một ít khúc mắc còn lại kia cũng biến mất không thấy.

Mồng năm tháng hai, Chu Hoản Nguyệt có thai, Tiêu thị càng thêm vui mừng, mọi chuyện đều đặt con dâu lên đầu.

Tuy rằng có lúc Đỗ Duật sẽ giả ý oán giận hai câu, nhưng tâm lý lại vô cùng thỏa mãn. Cậu cảm thấy bản thân mình thật may mắn, khi cùng đường, được đến thư viện Sùng Đức đọc sách. Lại bởi vì trùng hợp, tuổi còn trẻ đỗ Trạng Nguyên, ở trong triều một đường thẳng tiến. Nương có bệnh nhẹ, lại có lão thái y ra tay tương trợ, cậu còn nhờ vậy mà có được nhân duyên tốt. Nương và thê tử sống chung hài hòa, nhà cửa hòa thuận. Thành thân không quá ba tháng, thê tử lại có thai...

Cậu nghĩ, có lẽ cậu chính là người may mắn nhất trên đời này.

Tác giả có lời muốn nói: Moah moah moah moah moah moah

Phiên ngoại Tiểu Đỗ và đại Chu đến đây kết thúc, cũng sẽ hạnh phúc. Tiểu Đỗ không biết, cậu là người mang vòng sáng của nam chính trên đầu.

Kế tiếp là của ai?

Dương cô nương? Chu nhị? Mộc cô nương?


Bình Luận (0)
Comment