Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện

Chương 33

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Đau đớn bắt đầu lan dần từ mắt cá chân, Trình Diệc Nhiên dựa lưng vào người Tô Lăng, không dám đứng thẳng.

"Chân bị thương?" Tô Lăng nghe nàng nói thì hai mắt hơi trầm xuống, cậu xoay người, nương theo ánh mặt trời nhìn thấy hai hàng lông mày của nàng nhíu chặt, đôi mắt ngấn lệ, không phát hiện ra n.g.ự.c cũng có chút hít thở không thông. Cậu hít sâu một hơi, bỏ cây cung trong tay xuống rồi trầm giọng: "Đau không? Để ta nhìn xem!"

Trình Diệc Nhiên vẫn đang chìm trong đau đớn thoáng giật mình khi Tô Lăng đưa tay tới gần, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp đưa con thỏ đang ôm trong n.g.ự.c cho cậu: "Đây, huynh ôm nó đi."

Tô Lăng không ngờ nàng sẽ ném sang một vật nóng hổi, đã vậy lại còn có thể động đậy. Cậu cau mày, theo bản năng muốn ném đi nhưng nghĩ nghĩ một hồi, biết nàng vô cùng thích con thỏ xấu xí này. Nếu cậu thật sự làm nó bị thương thì dù nàng không nói gì nhưng chắc chắn trong lòng sẽ khó chịu. Thế là cậu khom lưng nhẹ nhàng đặt con thỏ xuống đất.

"Chân huynh đau, không thể đứng được nữa, huynh ngồi xuống trước đi." Ánh mắt Tô Lăng trầm xuống, nhìn lướt qua đáy hố chỉ thấy chất đầy cỏ khô lá rụng, thế nào cũng không thể gọi là sạch sẽ. Hàng lông mày cậu nhíu chặt lại, tìm một nơi khá thuận mắt rồi mươi đỡ Trình Diệc Nhiên ngồi xuống, nói, "Trên mặt đất có một xíu lá rụng cỏ khô, không quá sạch sẽ, nhưng bây giờ không phải là lúc lo lắng những thứ này, huynh ngồi xuống để ta xem thế nào."

Trình Diệc Nhiên đau dữ dội, mặc cho Tô Lăng đỡ mình, miễn cưỡng ngồi xuống. Chỉ cần hơi chuyển động một tí thôi là đã đau đến mức cau mày, nàng cắn môi cố nhịn đau, không để bản thân rên thành tiếng.

Tô Lăng nửa ngồi xổm bên cạnh Trình Diệc Nhiên, đưa tay muốn kiểm tra chân nàng.

Trình Diệc Nhiên bị cậu dọa đến mức hoảng hồn, rụt chân lại. Trong lúc đó không cẩn thận đụng phải mắt cá chân, nước mắt ngay lập tức ào ào chảy xuống.

Thấy khuôn mặt đen nhẻm của nàng giàn giụa nước mắt, Tô Lăng hoảng hốt không thôi, ngay lúc cậu định lấy khăn lụa ra lau nước mắt cho nàng thì phát hiện ra khăn tay nãy giờ vẫn đang quấn trên đùi con thỏ xấu đui xấu mù kia. Tô Lăng hơi do dự nhưng sau cùng vẫn đưa tay áo lên lau nước mắt cho nàng.

Trình Diệc Nhiên chợt thấy tay áo mang theo mùi cỏ xanh như có như không đến gần mặt mình, nàng mở to hai mắt, nhanh chóng tự mình lấy tay áo đưa lên tùy tiện lau nước mắt, lắc đầu: "Để ta lau đi, ta không khóc nữa. Ta là nam tử hán, hoàn toàn không thấy đau gì cả!"

Tô Lăng thấy nàng nói năng lộn xộn như vậy không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, thế nhưng sâu thẳm trong đáy lòng lại cảm thấy đau nhói. Cậu cong ngón trỏ lên, gõ nhẹ vào trán nàng: "Đừng lộn xộn, để ta kiểm tra sơ qua cho huynh, đau chân không phải là việc có thể xem thường."

Ánh mắt Trình Diệc Nhiên hơi né tránh Tô Lăng, tất nhiên nàng biết đau chân không phải chuyện nhỏ, cơn đau dữ dội như vậy là có thể nhận ra. Nhưng nàng vẫn cảm thấy xấu hổ khi người khác nhìn thấy chân mình. Phụ mẫu hay đại phu không nói làm gì nhưng để lộ chân trần cho người trước mặt này, nàng vẫn cảm thấy xấu hổ vô cùng. Hơn nữa, Tô Lăng còn không biết thân phận nữ nhi của nàng, để một cô nương phải nhìn chân một nam nhân, nàng nghĩ sao đi nữa cũng cảm thấy như vậy thật sự quá đáng.

Tô Lăng chứng kiến phản ứng xấu hổ tránh né kia, không biết lại sao lại không nhịn được mà nhớ đến ngày đó trước cửa thư viện, Trình Diệc Nhiên vùi người vào lòng người đàn ông tự nhận là huynh trưởng của nàng. Lúc đó huynh trưởng của nàng từng nói nàng đau chân nhưng nàng là trinh nữ tiết liệt, nếu để người khác nhìn thấy chân mình sẽ học theo người xưa c.h.ặ.t c.h.â.n đi.

Tô Lăng vẫn nghĩ đó chẳng qua chỉ là cái cớ nhưng bây giờ lại không nhịn được mà ảo não. Cậu hít sâu một hơi, đè thấp giọng, nói: "Để ta nhìn xem, huynh có cần chân mình nữa không hả?"

Càng về sau, giọng Tô Lăng càng không tự chủ được mà nghiêm túc nóng nảy hẳn lên.

Trình Diệc Nhiên thấy vậy không khỏi hơi kinh sợ, đối mặt với sự cố chấp kiên cường của đối phương, nàng liền dịu đi, chậm chạp đưa chân về phía trước, nhỏ giọng nói: "Tất nhiên ta cần chân, nhưng ta không muốn làm phiền huynh, huynh cũng biết cả ngày hôm nay chúng ta cứ đi tới đi lui, nếu ta như vậy thì có thể, có thể sẽ không được lịch sự lắm..."

Trình Diệc Nhiên chưa nói xong thì mặt đã đỏ bừng lên, nàng vẫn luôn cảm thấy trước mặt Tô huynh mà bản thân không vớ không giày là thật sự có ý kinh nhờn đến cậu ấy.

Tô Lăng giật mình, dở khóc dở cười. Đây là sợ cậu chê nàng sao, vẫn nghe nói tiểu cô nương sẽ đặc biệt quan tâm đến hình tượng bản thân trong mắt người mình thích. Tô Lăng không ngờ nàng cũng không ngoại lệ. Cậu nghiêm mặt nói: "Không có gì phải ngại cả."

Trình Diệc Nhiên len lén quan sát thần sắc của đối phương, thấy mặt mày cậu nghiêm túc thì không khỏi lo lắng trong lòng. Mắt thấy tay Tô Lăng sắp chạm vào giày mình, trong lúc nhất thời, nàng giật mình cúi người vội vàng ngăn cản: "Để ta tự làm."

Ngón tay hai người khẽ chạm mang theo một dòng điện truyền qua, lan rộng từ đầu ngón tay đến tận xương cốt. Hai người đều cảm thấy toàn thân tê dại, nhanh chóng rụt tay về.

Trình Diệc Nhiên ho khan một tiếng, cố gắng làm lơ vướng mắc trong lòng mình. Nàng tự cởi giày ra, cảm thấy có chút may mắn, đôi giày này thím Giang mới làm cách đây không bao lâu, vô cùng thoáng khí, sạch sẽ nhẹ nhàng.

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Tô Lăng, Trình Diệc Nhiên hơi giật mình, nhiệt độ trên mặt cũng tăng lên không ngừng. Nàng mím môi, mãi sau mới cởi chiếc vớ trắng tinh, để lộ một đôi chân xinh đẹp trắng như ngọc thạch. Nàng cất giọng cực nhỏ, "Được rồi... Tô huynh..."

Tô Lăng hơi nhếch môi, trên mặt cũng đỏ ửng. Cậu "ừ" một tiếng, đưa mắt nhìn xuống đôi chân trắng như dương chi bạch ngọc kia, thấy được một bàn chân nhỏ nhỏ xinh xinh, chỗ mắt cá chân sưng lên thật to. Tay cậu nâng chân phải của nàng lên, đụng vào mắt cá chân mềm mại tinh xảo của nàng, trong lòng bỗng nóng nảy nhưng toàn bộ chỉ là cảm giác thương xót, hoàn toàn không có chút kiều diễm kích thích nào.

Khi cảm thấy bàn tay ấm áp của Tô Lăng chạm lên chân mình, Trình Diệc Nhiên không kìm lòng được mà run lên một cái: "Đừng..."

Một tiếng này của nàng có hơi khác so với bình thường, mềm mại thanh thúy hơn rất nhiều.

Tô Lăng ngước mắt lên nhìn, mặc dù sắc mặt Trình Diệc Nhiên có hơi đen nhưng sóng mắt lưu chuyển, mơ hồ còn có chút ngượng ngùng. Đáy lòng cậu bỗng nhiên nhộn nhạo không thôi, không dám nghĩ gì nữa mà cúi đầu xoa bóp mắt cá chân cho nàng.

Trình Diệc Nhiên không nhịn được thấp giọng kêu đau, hai tay siết chặt vào nhau.

Tô Lăng nhẹ nhàng thở phào một hơi, thấp giọng nói: "Tốt rồi, may mà không tổn thương gân cốt, chỉ là bị trẹo chân một chút thôi."

Trình Diệc Nhiên cũng thở ra nhẹ nhõm, nhiệt độ trên mặt cũng từ từ hạ xuống: "May mắn may mắn."

Tô Lăng nhìn nàng một cái, cất giọng không mấy tốt lành: "May mắn cái gì? Nếu may mắn thật thì đã không trẹo chân rồi." Cậu than nhẹ một tiếng, "Tiếc là ở đây không có đá, muốn chườm đá lạnh cho huynh cũng không thể."

Trình Diệc Nhiên thấy sắc mặt Tô Lăng không vui nên chỉ "Ừ" một tiếng rồi cúi đầu, trong lòng lại nói dù sao nàng cũng không thể nói thật không may đúng không? Bây giờ chân cũng đã trật rồi, ngoài cách tìm lấy niềm vui trong nỗi khổ thì nàng còn có thể làm gì nữa? Có điều nàng vẫn biết đó là do Tô Lăng lo lắng cho mình nên mấy lời này, nàng cũng không nói ra miệng.

Tô Lăng lui về phía sau, lấy một chiếc bình ngọc hơi dẹt mà dài ra khỏi ngực. Bình ngọc được đặt lên chân phải Trình Diệc Nhiên, trong nháy mắt không phân biệt được thứ nào trắng hơn.

Trình Diệc Nhiên khẽ giật mình, nhận ra có chỗ không đúng. Một người với làn da đen nhẻm như vậy thì sao có thể có đôi chân trắng như dương chi bạch ngọc chứ? Mỗi ngày, khi tô phấn đen lên người, nàng cũng chỉ lo che những vị trí lộ ra trước mặt người khác, còn những chỗ như chân được che đi bởi tất chân, tất nhiên nàng chưa bao giờ phải phủ phấn lên.

Lúc Trình Diệc Nhiên nhận ra thì trong lòng âm thầm cầu nguyện Tô Lăng không chú đến chuyện này. Tuy nhiên trong đầu lại nảy ra một suy nghĩ khác: Thật ra dù nàng có nói cho Tô huynh biết chuyện này cũng chẳng có vấn đề gì. Dẫu sao cả hai người cũng đều là nữ tử, sau này ở chung còn có thể không cần kiêng dè như trước đây.

"Tô huynh, ta..."

"Ừ? Sao vậy? Bắt đầu đau hơn sao? Tạm thời cố nhịn một chút." Tô Lăng để bình ngọc xuống, vén tay áo lên làm lộ ra một đoạn tay áo trắng muốt. Cậu dùng lực xé một nửa đoạn tay áo đó xuống.

Trình Diệc Nhiên kinh ngạc nhìn Tô Lăng, những lời vốn dĩ đã sắp ra đến cửa miệng lại bị nuốt trở về. Nàng nhìn cậu mở nắp chai ra, đổ nước lên thấm ướt mảnh vải được xé từ tay áo lúc nãy, cuối cùng là vô cùng nhẹ nhàng đắp nó lên chỗ đang sưng tấy trên chân nàng.

Cảm giác mát lạnh kéo đến, cơn đau lập tức giảm đi rất nhiều.

Trình Diệc Nhiên không nhịn được mà khen: "Tô huynh thật lợi hại, còn thông minh nữa." Trong điều kiện không có cũng có thể tự chế ra được. Tô Lăng chỉ ngước mắt nhìn Trình Diệc Nhiên một cái rồi đặt chân nàng ngang sang một bên, ngoài ra không nói thêm gì nữa.

Trình Diệc Nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng bèn tìm chút chuyện để nói: "Chất lượng của y phục mà thư viện chúng ta phát hơi xấu một tí..."

"... Đây là y phục của chính ta, không phải do thư viện phát." Tô Lăng trầm mặc trong chốc lát mới cất giọng nói.

Trình Diệc Nhiên: "..."

"Tạm thời huynh không nên lộn xộn, để ta tìm cách xem chúng ta có thể ra ngoài được không. Chân của huynh phải tìm đại phu đến khám qua mới được." Tô Lăng đứng lên, bắt đầu đánh giá cái hố bẫy thú này một cách cẩn thận.

Thật ra cái hố này cũng không được coi là quá sâu, hơn một trượng thì có đủ nhưng hai trượng lại không đến, vấn đề nằm ở chỗ thành hố trơn nhẵn, hoàn toàn không có chỗ nào nhô ra, dù bọn họ có nghĩ đến chuyện mượn lực thành hố mà leo lên cũng không phải chuyện dễ dàng, huống hồ chân Trình Diệc Nhiên còn đang bị thương không thể lộn xộn.

Ánh mắt Tô Lăng dời đi chỗ khác, rơi vào cung tên lúc nãy tiện tay bỏ xuống, cậu đang suy nghĩ đến chuyện dùng cung tên đào mấy cái hốc làm điểm mượn lực rồi mang nàng lên trên.

Nghĩ như vậy, Tô Lăng lập tức nhặt túi đựng tên lên, rút ra một mũi tên sau đó đào đào thử trên vách hố.

Trình Diệc Nhiên đưa mắt nhìn về phía Tô Lăng, nghĩ một chút là đã đoán được đại khái ý định của cậu, nàng cúi đầu nhìn chân phải của mình nãy giờ vẫn còn đang được đắp khăn lạnh, nhỏ giọng nói: "Tô huynh, nếu huynh có thể lên trên đó được thì huynh ra ngoài trước, đến Trình trạch tìm Trình phu tử nhờ huynh ấy đến cứu ta là được. À đúng rồi, huynh bảo huynh ấy cầm theo một sợi dây thừng to, mang theo cả một cái sọt nữa. Ta sẽ ngồi vào trong cái sọt đó rồi để huynh ấy kéo ta lên..."

Tô Lăng nghe vậy, động tác trên tay bỗng dừng lại, cậu hít sâu một hơi, ném mũi tên đi và bước đến trước mặt Trình Diệc Nhiên, từ trên cao cúi xuống nhìn nàng.

Tại sao nàng càng nói càng thấy thương tâm vậy? Chẳng nhẽ Tô Lăng cậu lại có thể bỏ mặc nàng sao?

Ánh mắt Tô Lăng sáng quắc, không hiểu sao Trình Tâm có chút hoảng hốt nên chốc lát không dám đối diện với cậu, chỉ chột dạ dời tầm mắt sang chỗ khác. Rõ ràng không nói sai gì cả nhưng lại không hiểu vì sao mà cảm thấy chột dạ.

Tô Lăng nửa ngồi nửa quỳ, nhẹ giọng nói: "Ta sẽ không để huynh ở lại một mình, ta chỉ tùy tiện nhìn một chút mà thôi."

"Hả?" Trình Diệc Nhiên chớp chớp mắt, trong nhất thời cũng không thể nói ra cảm giác trong lòng mình là gì: "Ta, ta không có ý đó..."

"Bây giờ huynh không thể lộn xộn." Tô Lăng cắt đứt lời nàng, "Sắp đến thời gian Cao phu tử quy định rồi. Nếu không nhìn thấy chúng ta chắc chắn sẽ có người đi tìm, chúng ta chịu khó chờ một chút là được."

"Nhưng mà..."

Hai mắt Tô Lăng trong suốt, vẻ mặt nghiêm túc: "Nghe lời."

Cậu biết nếu trước giờ Dậu mà mình không quay về thư viện, nhất định sẽ có người đến tìm bọn họ. Hơn nữa ở đây cũng không quá mức hẻo lánh, nếu thật sự phải chờ cũng sẽ không lâu lắm, chừng một canh giờ là cùng.

Lời Tô Lăng nói tuy giản đơn nhưng vô cùng có sức nặng, khiến Trình Diệc Nhiên không biết vì sao mà cảm thấy n.g.ự.c mình ấm áp lên rất nhiều, trái tim như cũng muốn nhảy nhót ngay tại chỗ, nàng chỉ có thể kinh ngạc gật đầu nhìn cậu.

Tô Lăng cười cười, lại sợ nàng nghĩ nhiều bèn vươn người kiểm tra lại chân của nàng một lần nữa, thấy nơi bị sưng vẫn to như cũ, Tô Lăng không nhịn được mà cau mày. Kế tiếp, cậu lại tiếp tục đổ một ít nước trong bình ngọc lên mảnh vải, đắp lại lên chân nàng: "Không thì tạm thời chườm lạnh trước, sau đó..."

"Sau đó sẽ chườm nóng." Trình Diệc Nhiên nói tiếp.

Tô Lăng đưa mắt nhìn nàng, gật đầu: "Ừ."

Thấy cậu cứ nhìn chằm chằm vào đôi chân lộ ra của mình, Trình Diệc Nhiên vốn đã có chút lúng túng nay lại càng lúng túng xấu hổ hơn, ngón chân xinh đẹp cũng không nhịn được mà hơi cong lên.

Hai mắt Tô Lăng sáng lóe, cậu dời mắt đi chỗ khác nhưng tai không nhịn được lại hơi đỏ lên.

Ánh sáng nơi đáy hố cũng không quá tệ, hai người lại cách quá gần nên một màn này lọt hết vào mắt Trình Diệc Nhiên. Nàng suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói: "Tô..."

"Được rồi, chân của huynh..." Cùng lúc đó, Tô Lăng cũng mở miệng.

Hai người nhìn nhau, giật mình trong nháy mắt lại đồng thời nở nụ cười.

Tô Lăng ngưng cười trước, thấp giọng nói: "... Thật trắng."

Lời này hơi có phần đột ngột, Trình Diệc Nhiên nhớ đến nửa câu cậu ấy mới nói trước đó thì bên tai "oành" một tiếng, hai gò má nóng bừng lên, xấu hổ không thể đè xuống được, hoảng loạn cũng lập tức tràn lan trong lòng, thậm chí nàng còn cảm thấy lúng túng không thôi.

Trình Diệc Nhiên không kịp nghĩ nhiều đã nhanh chóng rút chân lại nhưng vừa chỉ động một chút t đã bị Tô Lăng giữ chặt lấy.

Cậu lập tức giận dữ: "Đừng lộn xộn! Huynh không cần chân nữa hả?!"

Trình Diệc Nhiên bị Tô Lăng cầm lấy chân ngay trong lòng bàn tay thì hơi co rụt, chút ngứa ngáy nơi bàn tay kia áp lên bỗng chốc lan ra toàn thân, cả người Tô Lăng cũng hơi cứng lại, cậu vội vội vàng vàng buông lỏng tay ra.

Không khí lúng túng đột nhiên bao trùm lên hai người, Trình Diệc Nhiên ho khan hai tiếng, nhìn thấy tai Tô Lăng đã đỏ ửng một mảng, suy nghĩ một chút cảm thấy có lẽ chuyện hôm nay đã làm khó Tô huynh rồi. Hơn nữa, dường như đối phương cũng có chút nghi ngờ, đúng không?

Chân của nam nữ chung quy vẫn có chỗ khác nhau, màu da tay chân của nàng lại càng kém xa màu da trên mặt.

Nàng đành liều một phen, nhỏ giọng nói: "Tô huynh, có phải huynh đã biết?"

"Ừ..." Tô Lăng khẽ gật đầu.

Lòng Trình Diệc Nhiên trầm xuống, nàng cúi đầu không dám nhìn Tô Lăng, thầm nhủ việc đã đến nước này không bằng nàng là người nắm quyền chủ động. Mọi người đều là nữ, hoàn toàn có thể thông cảm được cho nhau. Nàng hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Ta, ta nói cho huynh hai chuyện bí mật, huynh có thể không nói với người khác không?"

Tô Lăng ngẩng phắt đầu lên, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt nàng, trong lòng cảm thấy vui mừng không thôi.

Đây là nàng muốn thành thật với cậu, muốn để lộ thân phận cho cậu biết sao? Hai chuyện bí mật? Một chuyện cậu đã biết, thế chuyện còn lại là gì?


Bình Luận (0)
Comment