Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện

Chương 36

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Sau giờ ăn sáng, Trình Diệc Nhiên phát hiện trên bàn của mình không biết từ lúc nào đã có thêm một đóa hoa tử vi màu đỏ. Ngay lúc Trình Diệc Nhiên hoảng sợ mở to hai mắt thì Tô Lăng ngồi sau lưng nàng ho nhẹ một tiếng, nói: "Hoa tử vi nở cạnh kho sách nhìn thật đẹp đúng không?"

Trình Diệc Nhiên quay đầu nhìn về phía Tô Lăng.

Tô Lăng mặc đồng phục màu xanh thiên thanh đang nhìn nàng bằng đôi mắt trong suốt sáng láng, mặt mày tuấn tú thong dong.

Trình Diệc Nhiên nghĩ, thì ra đây là một vị cô nương thích hoa hoa cỏ cỏ. Nàng nhẹ gật đầu: "Đẹp lắm." Mỉm cười rồi bổ sung thêm: "Huynh cũng rất đẹp."

Tô Lăng mặc đồng phục nhìn dịu dàng như ánh trăng, tay áo bó như mặt trời sớm mai, dù có nét trung tính nhưng nhìn sao cũng thấy đây thật sự là một cô nương vô cùng đẹp trai. Dù sao thì đẹp trai cũng là một kiểu đẹp.

Tô Lăng giật mình, nét mặt có chút bất đắc dĩ: "Không thể nói như vậy." Sao có thể dùng từ xinh đẹp cho một đấng nam nhi như cậu được?

Trình Diệc Nhiên "à" một tiếng. Bọn họ đã thỏa thuận rằng bí mật này không thể nói cho người thứ ba, nàng bảo Tô Lăng xinh đẹp, chẳng may có ai nghe được rồi suy nghĩ sâu xa, đoán ra thân phận nữ nhi của cậu ấy thì phải làm sao. Trình Diệc Nhiên thành khẩn nói: "Ý của ta là muốn khen Tô huynh anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong."

Nghe nàng khen như thế, khóe môi Tô Lăng không nhịn được cong lên: "Chân nàng đã đỡ hơn chút nào chưa?"

"Đỡ nhiều rồi." Trình Diệc Nhiên cười nói, "Sao vậy, ta ngồi xe lăn bốn bánh đến học đường, có phải vô cùng giống..."

Trong phút chốc, nàng không nghĩ ra được từ gì để so sánh bèn ngoẹo đầu suy nghĩ.

Tô Lăng chìm vào suy tư, một lát sau mới hỏi nàng: "Hôm qua Trình phu tử không làm khó nàng chứ?"

Cậu giả bộ không để ý nói tiếp: "Ta cảm thấy hình như hắn luôn không vừa mắt ta?"

"..." Trình Diệc Nhiên ngừng cười, đôi mắt đảo tới lui, thấy xung quanh vắng lặng mới quyết định thấp giọng thẳng thắn với Tô Lăng, "Huynh ấy không làm khó ta... Thật ra không phải do huynh ấy không vừa mắt huynh đâu. Huynh cũng biết tình huống của ta như vậy mà, huynh ấy không muốn ta qua lại gần gũi những đồng môn khác trong thư viện."

Trình Diệc Nhiên không muốn bạn tốt của mình nảy sinh hiểu lầm không nên có với nhị ca. Tuy nhị ca bắt nàng tránh xa Tô Lăng và Kỷ Phương nhưng nguyên nhân trong đó lại không giống nhau. Nếu Tô Lăng biết nhị ca không thích cậu ấy thật ra là vì thân phận quyền quý của mình thì chẳng phải là hỏng bét hay sao?

Mặt mày Tô Lăng tươi hẳn lên, cậu gật đầu: "Ừm, Trình phu tử nói rất đúng." Điều này thật sự rất hợp ý cậu, nàng quả thật nên tránh xa các đồng môn khác trong thư viện.

Trình Diệc Nhiên thở phào một hơi nhẹ nhõm, nở nụ cười rồi nói: "Nhưng huynh ấy không biết huynh là trường hợp đặc biệt."

Câu "huynh là trường hợp đặc biệt" khiến Tô Lăng vô cùng sung sướng, cậu "ừ" một tiếng: "Vậy sao, ta đặc biệt sao."

Thì ra trong lòng nàng, Tô Lăng cậu vô cùng đặc biệt, hoàn toàn không giống người khác. Về điều này, cậu đã sớm nhận ra.

"Hoa tử vi à?" Giọng nói của Vân Úy đột nhiên chen vào.

Trình Diệc Nhiên quay đầu liếc cậu ta một cái đầy đắc ý: "Đúng vậy, là hoa tử vi."

"Lá tử vi mới có tác dụng tiêu sưng giảm đau, huynh lấy hoa tử vi thì được lợi ích gì?" Vân Úy khó hiểu.

Khóe miệng Trình Diệc Nhiên giật giật, thầm nghĩ nam nữ khác nhau ở điểm này, đương nhiên là hoa tử vi nhìn đẹp chứ sao, đẹp đó, có hiểu không. Nàng âm thầm lắc đầu, sau đó càng nhận ra tiểu tỷ tỷ bên cạnh thật sự vô cùng săn sóc hiểu ý.

Có một người bạn thân như vậy đúng là quá tốt.

"Ta thích." Nàng quay mặt về phía Tô Lăng, ngọt ngào mỉm cười. Tuy khuôn mặt đen nhẻm nhưng ngũ quan vô cùng tinh xảo, ý cười dào dạt.

Lúc Tô Lăng nghe Trình Diệc Nhiên bảo "Ta thích", khóe môi không nhịn được khẽ cong, tâm trạng đặc biệt vui vẻ.

Vân Uý lắc đầu, đúng là không hiểu nổi.

Trình Diệc Nhiên thành thành thật thật ngồi xe lăn mãi đến khi Thất Nguyệt qua hơn một tuần mới khôi phục như trước.

Trong thời gian này, Tô Lăng thường hay tìm cho nàng vài món đồ chơi be bé, có lúc là còi trúc, lúc là hoa cỏ gì đó, lúc lại là một quyển sách trong kho. Trình Diệc Nhiên nghĩ nên có qua có lại, vì thế cũng cầm theo một ít đồ ăn vặt cho Tô Lăng.

Nàng vẫn nhớ Tô Lăng từng nói không thích ăn kẹo mạch nha nên cố ý chừa lại những món khác. Có lúc là cá bột thím Giang làm, có lúc là miếng cơm cháy.

Thấy Tô Lăng tỏ thái độ hài lòng, Trình Diệc Nhiên cũng cảm thấy vui vẻ.

Bạn bè tốt ấy mà, chính là bánh ít đi bánh quy lại.

Đầu tháng tám, thư viện cho nghỉ. Từ sáng sớm Trình Diệc Nhiên đã thay nam trang, cười hì hì nói với Lôi thị: "Mẫu thân, con muốn đến thư viện đi dạo một chút."

"Sao ngày nghỉ mà cũng không chịu ở nhà nghỉ ngơi?" Lôi thị cau mày.

Trình Diệc Nhiên cười: "Con đã nghỉ lâu lắm rồi, nếu vẫn tiếp tục không đi lại như vậy sợ rằng ngay cả cách đi đứng cũng quên luôn."

"Lại nói bậy cái gì đó?" Lôi thị bật cười, "Con đi lại hơn mười năm trời, sao có thể vì hơn chục ngày không đi mà quên mất. Muốn đi chơi thì đi, nhưng dù ngay trong thư viện cũng không nên đi lung tung."

"Dạ, dạ dạ, con biết." Trình Diệc Nhiên gật đầu như gà mổ thóc, "Con biết mà mẫu thân."

Trình Diệc Nhiên tạm biệt mẫu thân, đi thẳng đến kho sách. Nàng và Tô Lăng đã hẹn nhau từ trước, vào ngày nghỉ cả hai sẽ cùng đến kho sách.

Thư viện cho nghỉ, đại đa số mọi người đều chọn về nhà, tất nhiên cũng có vài người ở lại nhưng hầu như đều ở bên Ngô Đồng Uyển, như vậy mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau, duy nhất chỉ có mình Tô Lăng bị bỏ quên bên kia. Thật ra thì một mình đi học thực sự rất cô đơn.

Tuy Trình Diệc Nhiên đã đồng ý với nhị ca sẽ không đến kho sách nữa nhưng nàng nghĩ chỉ cần mình cẩn thận một chút, không để nhị ca biết thì thật ra cũng không khó. Với cả gần đây nhị ca đang bận dạy cho Đỗ Duật thi hương, huynh ấy không có quá nhiều thời gian chú ý đến nàng.

Vừa đi vào kho sách ở lầu hai, nàng liền thấy Tô Lăng đang cầm một quyển sách đứng cạnh cửa sổ.

Ánh sáng chiếu lên người Tô Lăng kéo thành một cái bóng thật dài. Cậu quay đầu, mỉm cười: "Nàng đến rồi sao?"

Trình Diệc Nhiên để hai tay ra sau lưng, nhẹ nhàng cười: "Huynh đang đọc sách gì vậy?"

"《 Phủ trai tiểu ký 》." Tô Lăng giơ sách lên, bước một bước về phía Trình Diệc Nhiên.

"Ồ, huynh đến thật sớm nha." Trình Diệc Nhiên cười nói, nàng còn nghĩ mình đến đã sớm lắm rồi.

Tô Lăng cười cười, trong lòng lại nói thật ra là do không muốn để nàng đợi cậu.

Tô Lăng không trả lời, Trình Diệc Nhiên cũng không nghĩ nhiều nữa, nàng đi lung tung vài bước trong kho sách, tiện tay rút lấy một quyển sách, lật lật một hồi rồi lắc đầu: "Nhìn không hiểu, có lẽ không phải chữ viết của chúng ta, chắc là chữ người Hồ."

"Hồ văn? Để ta xem." Lúc Tô Lăng nói chuyện không biết đã ở sau lưng nàng từ bao giờ, cậu vừa nói vừa đưa tay ra.

Trình Diệc Nhiên nghe Tô Lăng nói vậy, hai mắt sáng bừng lên, xoay người đưa sách vào tay cậu: "Huynh biết Hồ văn?"

Ánh mắt sáng ngời của nàng khiến Tô Lăng không khỏi có chút rung động, cậu kiêu ngạo gật đầu: "Cũng biết chút chút." Lật lật vài tờ, Tô Lăng nhẹ giọng nói: "Đây chỉ là một quyển sách nói về quan niệm phong thủy của người Hồ chứ không có gì khác nữa, nếu nàng muốn biết, ta sẽ đọc cho nàng nghe."

"Huynh thật lợi hại, chữ khó vậy mà cũng có thể hiểu được!" Tô Lăng cong cong khóe môi, cảm thấy vô cùng hưởng thụ mấy lời tán thưởng của nàng, cậu thản nhiên nói: "Thật ra chữ này cũng không quá khó học."

Trình Diệc Nhiên nói thầm, huynh thấy không khó nhưng ta thấy khó có được không hả. Ở nhà chúng ta, ngoài phụ thân ra thì mấy ca ca cũng không hiểu được bao nhiêu chữ. Nàng phát hiện Tô Lăng thật sự vô cùng lợi hại, ngoài tài b.ắ.n cung siêu quần, sức khỏe kinh người thì còn tinh thông ngoại ngữ.

"Văn tự Trung Nguyên của chúng ta khó hơn văn tự người Hồ rất nhiều." Tô Lăng khẽ cụp mắt, "Nếu nàng muốn học, ta có thể dạy nàng."

Trình Diệc Nhiên cười hì hì, cũng không trả lời cậu mà nhắc đến chuyện cũ: "À, lần trước lúc huynh b.ắ.n một lúc ba mũi tên trúng đích, Vân Úy từng nói cách dùng ngón cái đó là kiểu b.ắ.n của người Hồ..."

Tô Lăng khép hờ hai mắt, trực tiếp né tránh câu hỏi của Trình Diệc Nhiên: "Không phải Vân Úy xuất thân từ tướng phủ sao? Nhưng sao tài b.ắ.n cung của huynh ấy còn thua cả Hoắc Nhiễm vậy?"

"Ta biết." Trình Diệc Nhiên cười, "Gia đình không muốn để huynh ấy tập võ nên mới gửi huynh ấy đến thư viện."

Tô Lăng gật đầu: "Thì ra là thế."

Hai người nói chuyện vài câu, Tô Lăng thực sự muốn dạy Trình Diệc Nhiên văn tự của người Hồ.

Trình Diệc Nhiên cũng cảm thấy rất thú vị, dù sao nàng cũng không ngại học thêm một loại ngoại ngữ nữa.

Một người học, một người dạy, chừng nửa canh giờ sau, Trình Diệc Nhiên vỗ nhẹ lên cánh tay Tô Lăng nhỏ giọng nói: "Huynh mệt không? Chúng ta có cần đi ra ngoài một chút không?"

"Hả?" Tô Lăng cầm lấy bàn tay nàng đang đặt trên cánh tay mình, vẻ mặt dịu dàng, hỏi, "Cũng được, nàng muốn đi đâu?"

"Phía sau giáo trường có một mảnh rừng, chúng ta đến đó được không?" Trình Diệc Nhiên rút tay ra, chỉ chỉ về phía bắc.

Đôi mắt Tô Lăng hơi lóe lên, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối mà gật đầu: "Được."

Hai người rời khỏi kho sách, lúc đi ngang qua căn phòng nhỏ của Tô Lăng, Trình Diệc Nhiên chợt hỏi: "À đúng rồi, con thỏ kia đâu?"

Đã hơn hai mươi ngày trôi qua, dường như nàng chưa từng gặp lại con thỏ xám mình nhận nuôi kia nữa.

Tô Lăng hơi khựng lại nhưng thần sắc vẫn như thường: "Thẩm phu tử nuôi rồi."

Đại khái là con thỏ kia bị thương nhưng lại không chịu ăn gì, có lẽ không bao lâu nữa cũng chết. Nhưng mấy chuyện này tốt nhất nàng không nên biết. Qua một thời gian nữa, cậu sẽ mua một con thỏ xám mang về bù vào, dù sao cũng không có gì khác nhau, nhìn không ra.

Trình Diệc Nhiên cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, vừa nghe Tô Lăng nói con thỏ được Thẩm phu tử mang đi, nàng lại không nhịn được suy nghĩ bay xa: "À, ngày đó là Đỗ Duật ôm con thỏ về, ta cứ nghĩ huynh ấy sẽ nuôi nó cơ đấy."

"... Ừ, hả?" Tô Lăng cau mày, chuyện này liên quan gì đến Đỗ Duật?

Trình Diệc Nhiên vừa đi vừa quay đầu nhìn Tô Lăng: "Vài ngày nữa, Đỗ Duật sẽ thi hương, hy vọng huynh ấy có thể trúng tuyển." Nàng nhìn thoáng qua Tô Lăng, nhỏ giọng nói: "Đáng tiếc nữ tử không thể tham gia khoa cử..."

Nàng khẽ thở dài, địa vị nữ tử ở đây thật sự rất thấp, tuy nhiên hệ thống cũng đã nói sau này Tô Lăng sẽ có cách nâng cao địa vị nữ tử.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Trình Diệc Nhiên nhìn Tô Lăng lại càng chân thành thêm mấy phần.

Trong mắt nàng như ẩn chứa ánh sáng lấp lánh rực rỡ, mang theo mấy phần mong chờ và mấy phần mơ ước. Tô Lăng hơi ngẩn ra, bước đi cũng dần chậm lại: "Nàng muốn tham gia khoa cử sao?"

Trình Diệc Nhiên chần chờ một lát mới gật đầu. Muốn là một chuyện nhưng có thể thi hay không lại là chuyện khác. Nàng nhẹ giọng hỏi: "Tô huynh, còn huynh thì sao?"

"Ta? Ta không muốn tham gia." Tô Lăng lắc đầu.

Đầu tháng tám, ánh nắng vừa phải, gió thổi hiu hiu. Trên giáo trường có mấy học trò không về nhà mà ở lại thư viện đang chơi xúc cúc, không khí vô cùng náo nhiệt.

Tô Lăng cùng Trình Diệc Nhiên không đến gần bọn họ mà vô cùng ăn ý vòng qua giáo trường, xuyên qua cửa thư viện đi đến bìa rừng.

Ở nơi chi chít bia đá dựng đứng, Trình Diệc Nhiên tự hào chỉ vào những tấm bia kia, nói: "Những tấm bia này là ông, à, là vị hiệu trưởng đầu tiên của thư viện thành lập, huynh nhìn văn tự trên bia xem, là Tứ Thư Ngũ Kinh, đều là mục đích đọc sách của chúng ta, lão hiệu trưởng từng nói ông sợ trong lúc học trò học tập có chuyện gì đó không may xuất hiện nên đã cho người khắc kinh văn lên những tấm bia đá này làm mẫu, nếu có chuyện gì thì có thứ để mà khôi phục..."

Nàng cảm thấy ông cố của mình là một người vô cùng tài giỏi.

Trên môi Tô Lăng hiện lên ý cười cực nhạt: "Ta còn tưởng đây là Quốc Tử Giám."

"Không phải..." Trình Diệc Nhiên mỉm cười lắc đầu, ánh mắt nàng chợt lóe lên, đằng sau tấm bia đá lộ ra một đoạn váy đỏ.

Nàng “ơ” một tiếng.

"Sao vậy?" Tô Lăng không khỏi lo lắng, thần sắc cũng thay đổi theo.

Trình Diệc Nhiên chỉ chỉ về nơi lộ ra góc váy đỏ, kiễng chân lên nói nhỏ vào tai Tô Lăng: "Sau bia đá kia có một vị cô nương, ta đoán có lẽ là Dương cô nương."

Nữ tử trong thư viện vốn đã không nhiều, mặc loại màu sắc rực rỡ thế này lại càng ít hơn.

Nàng vừa mới ghé sát lại, hai tai Tô Lăng lập tức đỏ lên. Cậu ho khan một tiếng: "Dương cô nương, Ngưu cô nương cái gì, có quan hệ gì với chúng ta sao?"

Trình Diệc Nhiên liếc mắt nhìn Tô Lăng, tiếp tục kề tai nói nhỏ: “Lúc trước ta từng nghe Dương phu tử nói lúc rảnh rỗi, Dương cô nương thường sẽ đến bìa rừng chỗ mấy tấm văn bia này, tuy nhiên vẫn là khi chúng ta đang đi học." Nàng cúi đầu nhìn nam trang trên người, nói tiếp, "Bộ dạng này của chúng ta có hơi bất tiện, nếu không thì chúng ta đi trước? Đừng làm cho người ta khó xử..."

Dương cô nương vừa thấy bọn họ đã nhanh chóng trốn đi. Nếu bọn họ vẫn một mực đứng đây, chẳng phải nàng ấy vẫn phải một mực trốn tránh sao?

Gương mặt Tô Lăng nóng lên, hô hấp của Trình Diệc Nhiên gần trong gang tấc, dù nàng có nói gì thì cậu cũng không nghe lọt tai nên chỉ "Ừ" một tiếng.

Trình Diệc Nhiên đoán không sai, sau tấm bia đá chính là Dương Giảo, con gái của Dương phu tử. Nàng ở cùng phụ thân tại Hạnh Viên, trong thư viện lại không có cô gái nào cùng tuổi với nàng nên không tránh khỏi cảm thấy cô đơn. Mấy lúc nàng rảnh rỗi mà phụ thân lại đang bận tính toán, học trò trong thư viện đang đọc sách, nàng sẽ đến chỗ văn bia trong bìa rừng, hoặc là chép sách hoặc là sửa lại chính tả.

Hôm nay Dương Giảo vừa tới rừng bia không bao lâu chợt nghe thấy tiếng người, nàng theo tiềm thức mà trốn sau bia đá. Đợi một lúc bỗng nghe thấy một trong hai người đó nói chuyện, cất giọng giới thiệu về nguồn gốc và lai lịch của mấy tấm bia đá này, nàng cảm thấy giọng nói kia khá quen tai, đoán có lẽ là của Trình công tử.

Do dự một hồi, Dương Giảo mới len lén nhìn ra. Quả thật là Trình công tử cùng vị họ Tô kia! Trong lòng nàng vui vẻ, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, tâm trạng lại lập tức thay đổi.

Hai người kia đang thấp giọng nói chuyện với nhau, nàng nghe không rõ bọn họ nói gì nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy "Hai người này có quan hệ rất thân mật".

Dương Giảo đến thư viện đã mấy tháng, thỉnh thoảng cũng trông thấy học trò trong thư viện kề vai sát cánh, thế nhưng ánh mắt nhìn đối phương dịu dàng như vậy của vị họ Tô kia thì nàng thật sự mới thấy lần đầu.

Hàng lông mày mảnh khảnh của Dương Giảo khẽ nhíu, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng rốt cuộc không đúng ở chỗ nào lại không nói rõ được.

Nàng chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, hai người kia đã cùng nhau rời đi.

Trình Diệc Nhiên tất nhiên không biết chuyện này, sau khi tạm biệt Tô Lăng ở giáo trường, nàng cảm thấy vô cùng mỹ mãn mà về nhà.

Thím Giang đứng ngay cửa, vừa nhìn thấy nàng thì trên mặt lập tức nở nụ cười, một tay nhanh chóng nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng nói nhỏ: "DIỆC NHIÊN, nhanh cùng ta đi thay y phục."

"Làm sao vậy ạ?"

Thím Giang nói một cách gấp gáp: "Nhanh lên, có khách đến nhà, nếu nhìn thấy cháu thế này thì không được đâu.”


Bình Luận (0)
Comment