Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện

Chương 74

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Trong thính đường, Trình Uyên đang thảo luận với Đỗ Duật mấy chuyện xảy ra gần đây. Sắc mặt của ông có chút không được tự nhiên: "Vốn dĩ chuyện này ngay từ đầu nên nói một cách rõ ràng nhưng mấy tháng nay ta không thấy trò. Mà việc này lại không tiện đề cập trong thư nên vẫn luôn kéo dài đến tận hôm nay, ta cũng không hy vọng lại tiếp tục làm trễ nải trò nữa."

—— Tuy ngay từ đầu ông đã nói rõ, chờ sau này khi nữ nhi nhà mình cập kê mới tính tiếp chuyện nghị thân, Đỗ Duật cũng thể hiện mình nguyện ý chờ nhưng đến hôm nay lại thẳng thắn từ chối người ta như vậy, dù sao ông cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Đỗ Duật trầm mặc một hồi mới nhẹ giọng hỏi: "Có thể cho học trò biết nguyên nhân được không ạ, là do học trò có chỗ nào không tốt chăng?"

Trình Uyên lắc đầu: "Chuyện này không phải do trò."

"Vậy tại sao..."

Không cần đợi đến khi Trình gia tiểu thư cập kê đã từ chối cậu, hoàn toàn không cân nhắc về cậu chút nào sao?

Đỗ Duật xuất thân bần hàn nhưng thành danh từ thủa thiếu niên, từ sau khi đậu trạng nguyên đến giờ, được Thánh thượng quan tâm cất nhắc nên gần như một bước lên trời nhưng không hiểu sao hết lần này đến lần khác, chuyện hôn sự này vẫn luôn bị từ chối.

Đúng là lúc đầu cậu nghe theo lời mẫu thân mình cầu hôn để báo ân nhưng sau đó bị Trình gia từ chối hai ba lần liên tiếp, bản thân cũng có chút hiếu kỳ, rất muốn biết rốt cuộc thì nguyên nhân nào dẫn đến chuyện này.

"Là bởi vì lệnh ái đã hứa gả cho người khác sao ạ?"

Trình Uyên lắc đầu: "Lão phu đã nói rồi, phải đợi đến khi nó cập kê mới nói chuyện nghị thân, sao có thể hứa gả cho ai sớm như vậy được?"

"Là bởi vì gia cảnh của học trò bần hàn, nên hiệu trưởng lo lắng cho cuộc sống sinh hoạt sau này của nàng không thể giàu có khá giả được sao?"

Trình Uyên lại lắc đầu: "Tiền tài bất quá cũng chỉ là vật ngoài thân. Lão phu không phải là người yêu phú phụ bần, hơn nữa hôm nay trò đã là người làm quan, chuyện thăng quan tấn chức rất nhanh sẽ đến. Nghèo khó trong nhất thời thì có thấm vào đâu?"

"Vậy là do nhân phẩm học trò thấp kém, chỗ nào cũng tệ?"

"Tất cả đều không phải."

Mắt thấy Đỗ Duật càng nói càng kỳ cục, Trình Uyên than nhẹ một tiếng, đành phải nói: "Việc này vốn dĩ không tiện nói với người ngoài, nhưng nếu hôm nay Tu Viễn đã hỏi, ta đành phải nói thẳng ra."

Đỗ Duật chấn động trong lòng: "Nguyện được nghe cho rõ ràng."

Lôi thị nhất thời vô cùng khẩn trương, điên cuồng nháy mắt với trượng phu nhà mình —— Mặc dù đã có thánh chỉ nhưng bà cũng không muốn để tất cả mọi người đều biết chuyện nữ nhi nhà mình giả nam đi học như vậy đâu.

Nhưng Trình Uyên lại chỉ nhìn bà, trấn an bà bằng ánh mắt rồi chậm rãi nói: "Lão phu không đồng ý chuyện hôn sự này không có bất kỳ liên quan gì đến trò. Không chỉ có trò, dù là ai khác nhắc đến chuyện nghị thân này, lão phu đều sẽ không đồng ý."

"Vì sao lại như vậy ạ?"

"Vấn đề đều do tiểu nữ mà ra." Trình Uyên thở dài một hơi, "Nữ nhi kia của ta có hơi ngỗ nghịch, vô cùng thích đọc sách..."

Mặc dù ông nói nữ nhi mình ngỗ nghịch nhưng trên mặt lại biểu hiện ra chút tự đắc.

Đỗ Duật lập tức đáp: "Đọc sách giúp mọi người thông suốt mọi chuyện, tiểu thư thích đọc sách cũng không thể coi là ngỗ nghịch."

"Nhưng nó lại giả trang thành nam, đến thư viện đọc sách."

"Giả nam..." Đỗ Duật mở to hai mắt, "Giả trang thành nam tử sao?" Cậu ta suy nghĩ cực nhanh, dường như chỉ trong nháy mắt trong đầu lập tức hiện lên một cái tên.

Quả nhiên ngay sau đó Đỗ Duật nghe thấy hiệu trưởng không nhanh không chậm nói tiếp: "Thậm chí tháng bảy năm nay, Hoàng thượng còn hạ chỉ để nó tiến cung trở thành thư đồng của Nhị hoàng tử."

Nói đến đây, trong lòng Đỗ Duật đã hiểu rõ ràng mọi chuyện nhưng vẫn không thể tin tưởng được: "Trình... Tầm?"

Trình Uyên gật đầu một cái: " Đúng vậy."

Lôi thị không nhịn được nói: "Không phải chính bản thân nó muốn giả nam trang đến thư viện đọc sách mà nguyên nhân là do ta. Hơn nữa, trong lúc nó đi học vẫn vô cùng quy củ..."

Đỗ Duật nghĩ đến cũng không phải chuyện này, cậu im lặng trong chốc lát sau đó mới hỏi: "Hoàng thượng biết không ạ?"

"Biết." Trình Uyên gật đầu, "Lão phu đã từng dâng thư nói rõ đầu đuôi mọi chuyện với Hoàng thượng..."

"Hoàng thượng biết sao." Đỗ Duật nhẹ giọng nỉ non, chợt nghĩ đến một chuyện, sắc mặt không nhịn được mà có chút kỳ lạ, "Nhị hoàng tử cũng biết sao?"

"Nhị hoàng tử?" Trình Uyên ngạc nhiên, có vài phần không chắc chắn mà trả lời, "Nhị hoàng tử hình như chưa biết?"

Đỗ Duật nhẹ nhàng lắc đầu, lòng nói, không biết sao? Chỉ sợ hơn phân nửa đã biết chuyện này, chẳng trách...

Thấy Đỗ Duật xuất thần, Lôi thị vội nói: "Chuyện này dù sao cũng liên quan đến danh dự của nữ nhi, mong đại nhân giữ kín giúp chúng ta."

Đỗ Duật lấy lại tinh thần, vội vàng thi lễ: "Hiệu trưởng phu nhân yên tâm, chuyện này học trò tất nhiên hiểu rõ." Cậu nở nụ cười, bổ sung thêm: "Cho dù có cho học trò thêm mười lá gan cũng không dám ra ngoài nói lung tung."

Trình Uyên than thở: "Vì thế không phải là lão phu không đồng ý mà do tính tình nữ nhi ngỗ nghịch, thích làm mấy chuyện kinh thế hãi tục..."

"Hiệu trưởng nói quá lời rồi. Nang huỳnh ánh tuyết (1) để đọc sách cũng không phải chuyện mà người thường có thể làm được. Lệnh ái lại vẫn một lòng muốn đến trường đọc sách thật sự là chuyện khiến người khác phải kính nể." Đỗ Duật cười, "Thật sự phải hổ thẹn mà nói rằng nàng ấy nên được mọi người khen ngợi thay vì chỉ trích mới đúng."

(1): Ý nói người nghèo khó có lòng học hành, bắt nguồn từ điển tích Tôn Khang tỉnh dậy giữa đêm đông thấy có ánh sáng, nhìn ra mới biết ánh sáng đó phản chiếu từ tuyết. Tôn Khang tỉnh ngủ, lâp tức dậy mặc quần áo rồi tranh thủ nhờ ánh sáng phản chiếu từ tuyết mà học bài. Nhờ chăm chỉ và chịu khó mà sau này trở thành ngự sử đại phu cũng như một học giả uyên bác. Lôi thị nghe thấy trong lời nói của Đỗ Duật không có ý coi thường, trái lại còn khá tán thưởng nữ nhi thì trong lòng cảm thấy mừng rỡ không thôi: "Ngươi thật sự nghĩ vậy sao?"

"Học trò không dám nói dối."

Mặc dù Đỗ Duật có tán thưởng Trình Diệc Nhiên vài câu nhưng trong lòng vô cùng rõ ràng, nếu đã nói đến thế thì hôn sự này hẳn không còn cách nào bàn tiếp được nữa. Chuyện này cũng không phải do cậu có thành kiến gì với Trình Diệc Nhiên mà trên thực tế, đối với một cô nương mà có thể làm được đến mức này, cậu thực sự rất thưởng thức nàng.

Ngày trước khi còn ở thư viện, Đỗ Duật từng cổ vũ Trình Diệc Nhiên tham gia khoa cử nhưng lại bị đối phương từ chối. Lúc đó cậu không hiểu lý do nhưng đến giờ coi như đã rõ. Thì ra người ta vốn dĩ là một cô nương.

Đáng tiếc cậu lại không thể đoạt người với hoàng gia.

Khi còn ở tại thư viện, dù cậu có say mê bài vở học hành đi chăng nữa cũng biết chuyện từ xưa đến nay, Trình Diệc Nhiên đi lại gần gũi với ai nhất.

Trình Uyên tiếp tục nói: "Hiện nay con bé đã trở thành thư đồng của nhị hoàng tử, có thể một năm rưỡi, cũng có thể ba năm, năm năm. Bên Hoàng gia không cho một hạn định chính xác, chúng ta cũng không thể tự tiện đính thân cho nó, không khéo lại làm trễ nải người ta."

"Hiệu trưởng nói đúng." Đỗ Duật chỉ hơi trầm ngâm, sau đó đột nhiên nói, “Hiệu trưởng, học trò có một yêu cầu quá đáng, mong được ngài đồng ý."

"Ừ, trò nói đi."

"Học trò muốn gặp Trình Diệc Nhiên." Thần sắc Đỗ Duật vô cùng tự nhiên, "Học trò học cùng nàng ba năm trời nhưng lại hoàn toàn không biết đó là một nữ tử kỳ tài như vậy."

Trình Uyên nghĩ thầm, nếu đã nói nữ nhi mình chính là Trình Diệc Nhiên thì trước đó ba năm liền, hai người họ cùng học với nhau chung một học đường, nếu giờ lại nói chuyện nam nữ kiêng kỵ có vẻ không hợp lý lắm.

Trình Uyên gật đầu rồi nói: "Cũng được."



"Huynh ấy muốn gặp con sao?" Nghe Đỗ Duật muốn gặp mình, Trình Diệc Nhiên bất ngờ không thôi.

Lôi thị tức giận nói: "Đúng vậy, cậu ta muốn gặp con, phụ thân con nói tất cả cho cậu ta biết rồi, nào là chuyện con giả nam trang đi học, nói luôn cả chuyện con tiến cung làm thư đồng..."

"Vậy huynh ấy có phản ứng gì không?" Trình Diệc Nhiên có chút ngạc nhiên.

"Vậy mà Đỗ Duật kia không hề nói câu khó nghe nào, thậm chí còn khen con vài câu, sau đó nói muốn gặp mặt con một lần."

Trình Diệc Nhiên nở nụ cười: "Còn khen con sao?" Nàng lập tức cúi mặt xuống, "Gặp con làm gì, con vừa mới rửa mặt xong, còn đang định tắm rửa thay y phục bình thường ra."

Lôi thị đưa mắt quan sát nữ nhi, tuy nàng đang mặc nam trang nhưng trên mặt không bôi phấn đen, da thịt như tuyết mi mục như họa. Trong lòng bà khẽ động, nhẹ giọng nói: "Không cần thoa phấn nữa, quá phiền phức, như vậy là tốt rồi, dù sao cậu ta cũng đã biết con là nữ nhi."

Trình thầm nhủ cũng phải. Nàng sửa soạn lại y phục trên người một chút, thay sang một bộ tay áo rộng rồi đi theo mẫu thân.

Nàng vừa đi vào, Đỗ Duật lập tức đứng dậy thi lễ với nàng: "Trình đồng học."

Cậu ta kinh ngạc nhìn dáng vẻ của Trình Diệc Nhiên, trong lòng lại không nhịn được mà cảm thán, mấy đồng môn trong thư viện toàn là kẻ mù mà. Một nữ tử xinh đẹp như vậy, chẳng qua chỉ mới bôi đen hai gò má mà khiến mọi người không bắt được bất cứ sơ hở nào.

Trình Diệc Nhiên trả lễ: "Đỗ đồng học."

Hiệu trưởng cùng phu nhân đều ở trong sảnh, dù trong lòng Đỗ Duật có nhiều vấn đề muốn hỏi cũng không cách nào hỏi thành lời, cuối cùng chỉ đành cảm thán một câu: "Quả thật là một cô nương."

Trình Uyên bật cười: "Còn có thể gạt trò sao?" Ông chỉ cảm thấy do Đỗ Duật không tin lời ông nói nên không suy nghĩ nhiều mà cười nói: "Người thì trò cũng đã thấy, đã tin chưa?" Ông cười với nữ nhi, nói: "Trình Diệc Nhiên, con về trước đi, ở đây không còn chuyện của con nữa rồi."

"Dạ." Trình Diệc Nhiên hành lễ với phụ thân, sau đó lui ra.

Trong lòng Đỗ Duật vẫn thấy kinh ngạc không thôi, lại ngồi thêm một lát nữa mới đứng dậy cáo từ.

Trình Uyên nói với thê tử: "Nàng vẫn luôn nói bản thân không nỡ xa DIỆC NHIÊN, xem ra thật sự phải giữ người thêm mấy năm nữa rồi."

Lôi thị thở dài một hơi, còn cách nào khác đâu? Lúc bà xuất giá cũng có thể coi là gái lỡ thì, không ngờ đến lượt DIỆC NHIÊN dường như rất nhanh thôi sẽ bước tiếp lên con đường này.

Nhưng Trình Diệc Nhiên lại vô cùng hài lòng với kết quả như vậy. Nàng ôm lấy cánh tay Lôi thị, làm nũng nhỏ nhẹ dỗ dành bà một hồi mới xong chuyện.

Cửa ải cuối năm vừa qua, thời gian cũng bắt đầu trôi nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đến ba mươi tháng chạp.

Trình Diệc Nhiên đang cắt giấy trang trí, nàng vô cùng hăng hái, cắt một chữ "xuân", một chữ "phúc (福)", trong lúc nhất thời nhanh tay lại cắt thành chữ "hỷ (囍)", chơi đùa vô cùng vẻ.

Bỗng nhiên nhị ca Trình Khải bước đến gõ cửa: "DIỆC NHIÊN, Thẩm phu tử có việc tìm muội."

"A?" Trình Diệc Nhiên ngẩng đầu, "Là tìm muội hay tìm Trình Diệc Nhiên?"

"Tìm Trình Diệc Nhiên." Trình Khải cau mày, "Ông ấy tìm muội có chuyện gì vậy?"

Trong lòng Trình Diệc Nhiên khẽ động, Thẩm phu tử? Là Thẩm phu tử sao? Nàng nhỡ trước đây Tô Lăng từng nói nếu muốn gặp cậu ấy thì có thể đến tìm Thẩm phu tử...

Tim nàng lập tức đập nhanh hơn, đáp: "A, vậy muội đi một chuyến đã."

Trong lòng nàng đang có một dự cảm vô cùng mãnh liệt, rằng hôm nay có thể gặp được Tô Lăng.


Bình Luận (0)
Comment