Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện

Chương 86

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Từ trước đến nay, người làm chính tân trong lễ cập kê đều là các vị nữ trưởng bối đức cao vọng trọng.

Lôi thị nghe được câu này, trong lòng nao nao, vành mắt không tự chủ được mà có chút lên men. Bà than nhẹ một tiếng, thầm nói nữ nhi mình thật sự tri kỷ hiểu chuyện nên không muốn khiến bà khó xử. Nhưng người làm mẫu thân như bà đây cũng không muốn xuất hiện bất cứ chuyện không ổn nào trong lễ cập kê của nữ nhi, cũng không muốn nàng bị người khác chê cười.

Bà khẽ nói với thím Giang: "Nói với DIỆC NHIÊN, để con bé đừng lo lắng, nhất định sẽ có chính tân."

Đang nói, bỗng nhiên trong viện ồn ào xôn xao hơn hẳn.

Lôi thị ngẩn người, trầm giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Là trưởng công chúa! Là Mậu Dương trưởng công chúa!"

Có người nhanh chóng trả lời bà.

Lôi thị nghe xong lại càng cảm thấy kinh ngạc hơn, sao Trưởng công chúa lại đến đây?

Trong lúc bà còn đang do dự thì bên kia Mậu Dương Trưởng công chúa đã được một nhóm thị nữ hộ tống mà từ từ bước vào.

Trong phòng trong nháy mắt lập tức an tĩnh, sau đó mọi người đều nhanh chóng hành lễ.

Mậu Dương Trưởng công chúa đưa mắt nhìn ngắm bốn phía, cười nói: "Mọi người không cần đa lễ, Bổn cung chỉ tới dự lễ mà thôi." Ánh mắt bà có chút thay đổi, cười nói với Lôi thị: "Trình phu nhân, bổn cung không mời mà tới, ngươi sẽ không trách bổn cung chứ?"

Vốn dĩ bà vẫn cho là thiên kim nhà nào đó, không ngờ lại chính là ái nữ của hiệu trưởng Trình Uyên. Tên tuổi Trình Uyên của thư viện Sùng Đức, tất nhiên Mậu Dương Trưởng công chúa đã từng nghe qua, phò mã Dương Lăng hầu Tô Cảnh Vân thủa thiếu thời cũng đã từng đọc sách ở thư viện Sùng Đức, hiệu trưởng lúc đó chính là phụ thân của Trình Uyên.

Lại nói tiếp, nhà bọn họ cũng coi như có giao tình không cạn với Trình gia.

Lôi thị lắc đầu liên tục, vội nói: "Công chúa nói đùa. Công chúa đại giá quang lâm là vinh hạnh của Trình gia, nào có chuyện trách tội?"

Trong lòng bà không khỏi kinh ngạc, làm sao Trưởng công chúa biết được hôm nay là lễ cập kê của DIỆC NHIÊN? Chẳng lẽ lúc nào đó trượng phu đã vô tình nhắc đến trước mặt Dương Lăng hầu sao?

Lôi thị cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, bà mời Trưởng công chúa ngồi xuống.

"Vị nào là lệnh thiên kim?" Trưởng công chúa cười hỏi. Bà nhìn trong phòng một vòng cũng không nhìn ra được ai là Trình gia tiểu thư.

Lôi thị nhẹ giọng nói: "Vẫn chưa đến giờ lành nên con bé vẫn đang chờ trong sương phòng. Trưởng công chúa chờ một chút, để ta gọi nàng ra bái kiến ngài."

Trưởng công chúa xua tay: "Trước mắt không vội."

Đợi một chút nữa là có thể gặp được rồi.

Bà thật sự hết sức tò mò, đến cùng là cô nương như thế nào mới có thể khiến Hoài Tư coi trọng.

Lôi thị thân làm chủ nhà phải tiếp đón Mậu Dương công chúa nên cũng không tiện tiếp tục đi tìm Cao Dương thị nữa.

"Chính tân và tán giả là ai vậy?" Trưởng công chúa tùy ý hỏi, "Lệnh ái xưng hô như thế nào?"

Nghe hỏi như vậy, Lôi thị liền có chút khó khăn mà trả lời: "Nhũ danh của tiểu nữ là DIỆC NHIÊN. Vốn dĩ người làm chính tân là Khúc nương tử, phu nhân của Trần thượng thư, tiếc rằng hôm nay nàng ấy không khỏe nên không thể đến được. Ta đang nghĩ, không bằng mời Dương gia nương tử..."

"Không cần phiền đến Dương gia nương tử đâu." Hai hàng lông mày của Trưởng công chúa hơi nhếch lên, "Trình phu nhân, ngươi xem bổn cung có thể đảm nhận vị trí chính tân này không?"

Trong lòng bà nói, thật sự là trùng hợp mà.

Lôi thị cả kinh, cảm thấy hết sức ngoài ý muốn, trong phút chốc có chút không kịp phản ứng: "Cái này..."

"Trình phu nhân không muốn sao? Là chê bổn cung trước đó chưa từng làm chính tân cho người khác sao?"

Lôi thị lắc đầu liên tục: "Không dám không dám."

Trưởng công chúa vỗ nhẹ lên tay Lôi thị: "Cứ quyết định như vậy đi."

Bà xuất thân Hoàng gia, vị trí lại cao, tuy giọng nói nhỏ nhẹ nhưng thái độ vô cùng kiên quyết, hoàn toàn không cho người khác phản đối.

Nếu bàn về thân phận tôn quý thì ở đây không ai có thể tốt bằng Mậu Dương Trưởng công chúa. Để bà đến dự lễ đã là thể diện rất lớn rồi, để bà làm chính tân chính là chuyện cầu mà không được.

Trong lòng Lôi thị vô cùng vui vẻ mà nhận lời.

Chờ đến giờ lành, buổi lễ chính thức bắt đầu.

Trình Uyên đơn giản bày tỏ lòng cảm kích với quan khách đến dự lễ, tán giả rửa tay sạch sẽ, đứng sang bên phía trái.

Trình Diệc Nhiên hít sâu một hơi, bước đến thi lễ một lần với khách khứa đến dự, sau đó quỳ gối xuống vị trí để tán giả chải tóc giúp nàng.

Tóc nàng từ trước đến nay vẫn luôn suôn mượt, tán giả chỉ chải chải tượng trưng đôi ba cái rồi nhanh chóng buông lược xuống.

Trình Diệc Nhiên cúi đầu, đuôi mắt thấy bước chân Mậu Dương Trưởng công chúa đang từ từ bước đến gần. Mới vừa rồi trước lúc làm lễ, nàng nghe được động tĩnh, biết Mậu Dương Trưởng công chúa đến. Ngoài kinh ngạc thì tim nàng cũng đập thình thịch không ngừng. Nàng âm thầm suy đoán, chuyện Trưởng công chúa đến đây liệu có liên quan gì đến Tô Lăng hay không?

Có phải Trưởng công chúa đã biết chuyện của hai người họ rồi không?

Nghe nói Trưởng công chúa làm chính tân cho nàng, không hiểu sao nàng cảm thấy hơi hoảng hốt.

Bây giờ dưới góc nhìn này Trình Diệc Nhiên không thấy được mặt của Mậu Dương Trưởng công chúa, chỉ có thể nhìn thấy một góc váy của bà. Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng hương thơm trên người đối phương, trong lòng đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ.

Đây chính là cô cô của Tô Lăng sao.

"Lệnh nguyệt cát nhật, thủy gia nguyên phục. Khí nhĩ ấu chí, thuận nhĩ thành đức. Thọ khảo duy kỳ, giới nhĩ cảnh phúc." Trưởng công chúa đứng sau lưng Trình Diệc Nhiên đang quỳ, giọng nói không cao không thấp.

Bà chải đầu giúp Trình Diệc Nhiên, động tác vô cùng dịu dàng, giúp nàng cài trâm lên tóc.

Trình Diệc Nhiên cố gắng để cơ thể không quá cứng ngắc, dựa theo quy trình bình thường mà làm, sau cùng cũng coi như không mắc sai lầm nào.

Chẳng qua lúc đang nghe dạy bảo, nàng nghe thấy giọng nói mẫu thân dường như có chút nghẹn ngào, nàng ngước mặt nhìn mẫu thân, trong lòng không nhịn được cảm thấy chua xót, nước mắt suýt chút đã rơi xuống.

Sau khi kết thúc buổi lễ, nàng làm theo quy trình trở về phòng mình.

Còn phụ mẫu phụ trách chiêu đãi khách khứa, nhất là mẫu thân Lôi thị của nàng, dường như bận đến mức chân không chạm đất.

Trưởng công chúa nhẹ giọng nói: "Trình phu nhân, bổn cung cảm thấy mình rất có duyên với lệnh ái, có thể gọi nàng đến không, bổn cung có vài lời muốn nói với nàng."

Lôi thị nghe vậy thì nhanh chóng cho người đi gọi nữ nhi đến.

Vừa rồi thật ra lúc làm chính tân, Trưởng công chúa đã quan sát Trình Diệc Nhiên một lượt nhưng dù sao cũng chưa từng nói chuyện nên cũng không biết rốt cuộc nàng là người như thế nào. Bà cảm thấy nếu Hoài Tư đã biết được chuyện hôm nay nữ nhi nhà người ta cập kê, vậy có khả năng hai người đã tự định chung thân với nhau. Nếu không phải như vậy, sao thằng bé biết được sinh nhật cô nương nhà người ta?

Đối với chuyện Mậu Dương Trưởng công chúa muốn gặp mình, Trình Diệc Nhiên cũng không quá bất ngờ, nàng thoáng sửa sang lại y sam một phen, cố khôi phục hô hấp bình thường rồi bước vào gặp Mậu Dương Trưởng công chúa.

Trưởng công chúa tỉ mỉ ngắm Trình Diệc Nhiên, thấy tướng mạo nàng tất nhiên không có gì để nói, ánh mắt sáng ngời trong veo, khí chất ấm áp sạch sẽ. Trước mặt Trưởng công chúa cũng không hề lộ ra chút hoảng loạn nào.

Trưởng công chúa khẽ cười một tiếng, từ ái hỏi: "Ngày thường ngươi ở nhà làm những chuyện gì? Thích ăn gì? Thích chơi thứ gì?"

Mấy vấn đề như thế này, Trình Diệc Nhiên đã từng trả lời qua không dưới mười lần, vì thế lần này đáp cũng vô cùng thuần thục.

Trưởng công chúa khẽ cười lắc đầu, trong lòng thầm nói cũng không có gì đặc biệt. Bà lại hỏi thêm vài câu, sau đó mới nhẹ giọng nói: "Nữ nhi của bổn cung, tuổi cũng tầm như ngươi. Nếu ngươi không chê có thể đến nhà chúng ta chơi một chút. Tính tình nó có chút nóng vội, không hề nhu thuận như ngươi."

Trước mắt Trình Diệc Nhiên đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Tô tiểu thư ngày ấy. Nếu nhìn kỹ, dường như khuôn mặt Tô tiểu thư cũng có nét tương tự với trưởng công chúa.

Trưởng công chúa lại nói thêm vài câu, đột nhiên gỡ một cây trâm hồng bảo thạch từ trên đầu xuống, cẩn thận cài lên tóc Trình Diệc Nhiên: "Lúc đi gấp rút nên không kịp chuẩn bị lễ vật gì. Cái trâm này tặng cho ngươi vậy."

Trình Diệc Nhiên không từ chối được, trong lòng nói dường như trưởng bối của Tô Lăng ai nấy đều thích tặng đồ trang sức cho người khác.

Sau khi tặng xong cây trâm, Trưởng công chúa đưa mắt nhìn thấy ánh mắt người xung quanh hoặc là cực kỳ ngạc nhiên, hoặc là cực kỳ hâm mộ tò mò, ánh mắt bà hơi trầm xuống, thấp giọng nói: "Hôm nay ngươi cũng đã mệt mỏi, về nghỉ ngơi trước đi."

Đợi đến khi Trình Diệc Nhiên thi lễ rời đi rồi, Trưởng công chúa mới vẫy vẫy tay gọi Dương Giảo đang đứng bên cạnh qua: "Tiểu cô nương, ngươi qua đây."



Trình Diệc Nhiên về đến phòng thì thở dài nhẹ nhõm. Nàng ngồi xuống trước gương, đưa tay gỡ cây trâm hồng bảo thạch kia xuống, chỉ để lại cây trâm vàng đính hoa đào trên tóc.

Vừa rồi đường muội Đoan Nương hết sức tò mò hỏi nàng sao Trưởng công chúa lại đến đây?

Nàng cũng chỉ qua loa đáp: "Có thể là vì phụ thân ta quen biết với Dương Lăng hầu chăng?"

Nhưng trong lòng nàng lại vang lên một giọng nói: Có lẽ không phải vì Dương Lăng hầu, nếu thật sự mời Dương Lăng hầu phủ, không có lý nào phụ thân không nói cho nàng biết.

Nàng càng hoài nghi là vì Tô Lăng hơn. Nhưng sao cậu ấy lại muốn mời Trưởng công chúa qua đây?

Không hiểu vì sao đột nhiên Trình Diệc Nhiên nghĩ đến ngày đó Tô tiểu thư đến tìm Tô Lăng, nói Trưởng công chúa muốn gả mình cho Tô Lăng nhưng nàng ấy không đồng ý...

Trình Diệc Nhiên cảm thấy rối rắm không thôi, đang lúc xuất thần đột nhiên nàng nghe thấy giọng thím Giang vang lên: "DIỆC NHIÊN, DIỆC NHIÊN..."

"Vâng?" Trình Diệc Nhiên giật mình, ra mở cửa.

"Có đồng môn đưa cho cháu lá thư." Thím Giang cho nàng một lá thư, "Đưa cho Trình Diệc Nhiên, chính là người cùng làm thư đồng với cháu, nói hình như là bài tập của phu tử. Ta nói cháu không có nhà nên cậu ấy đưa thư xong thì đi."

Trong lòng Trình Diệc Nhiên đột nhiên hồi hộp. Tô Lăng?

Cậu đưa thư gì vậy?

Nàng nhận lấy: "À, vậy để cháu nhìn xem một chút."

Hôm nay bận bịu nên thím Giang cũng không ở lại lâu mà trực tiếp rời đi.

Sau khi Trình Diệc Nhiên đóng cửa lại mới mở lá thư, lập tức có một tờ giấy hoa đào rơi ra.


Bình Luận (0)
Comment