Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện

Chương 93

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Nếu thật sự nhận ra thì quan hệ của cậu và nàng cũng đã rõ ràng trước thiên hạ rồi, vừa đúng lúc cậu có thể cưới nàng.

—— Nhưng mà cậu vẫn cảm thấy nếu nàng cam tâm tình nguyện thì mới là tốt nhất.

Lần đầu Trình Diệc Nhiên rung động, hoàn toàn không biết nên hình dung loại tâm trạng này như thế nào, có chút giống với cảm giác lén lút yêu sớm nhưng lại bị bạn học phát hiện.

Trong lòng nàng thầm mắng mình một trận, yêu sớm cái gì chứ? Đang miên man suy nghĩ gì vậy?

Nhưng mà chắc là Đỗ Duật nhận ra nàng rồi đúng không? Năm trước khi Đỗ Duật đến thăm, lúc cậu gặp nàng, dù cho lúc đó nàng vẫn đang mặc nam trang nhưng lại không bôi phấn đen trên mặt nữa, khuôn mặt hiện giờ cũng không khác với khi đó bao nhiêu, có lẽ Đỗ Duật đã nhận ra nàng rồi...

"Cũng không phải là sợ gì..." Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng nói, "Chỉ là có chút xấu hổ."

Nhất là khi Đỗ Duật còn từng đến Trình gia cầu thân. Khi đó phụ mẫu nàng lấy lý do nàng phải tiến cung làm thư đồng mà từ chối, hôm nay hai bên gặp lại, Trình Diệc Nhiên không tránh khỏi cảm giác có chút chột dạ.

Rõ ràng lời phụ mẫu nói đều là sự thật nhưng nàng lại không nhịn được mà chột dạ.

"Chuyện này thì có gì mà xấu hổ?" Tô Lăng cười nhẹ sau đó vòng vo chuyển trọng tâm câu chuyện, "Nàng muốn mang hoa đào này về làm gì? Thật sự muốn mang về làm bánh hoa đào sao?"

"Không phải huynh nói bánh hoa đào không cần cánh hoa sao?" Trình Diệc Nhiên liếc mắt nhìn cậu, sóng mắt lưu chuyển không ngừng. Nàng cúi đầu nói: "Ta mang về hỏi thím Giang."

Xe ngựa đi cực nhanh. Đầu tiên Tô Lăng đưa Trình Diệc Nhiên về trước, đợi đến khi nàng về phủ rồi mới ngồi lên xe ngựa đi khỏi.

Trình Diệc Nhiên mặc một thân nữ trang, vừa mới vào đến cửa nhà đã gặp ngay thím Giang.

—— Hôm nay Trình Diệc Nhiên về muộn, trong cung sớm đã cho người đến Trình trạch báo tin. Lúc nàng nàng mở cửa bước vào, thím Giang cũng không cảm thấy có gì không đúng.

Thím Giang cười ha hả: "DIỆC NHIÊN đã về rồi sao..." Thần sắc của bà đột nhiên thay đổi, nhanh chóng kéo lấy tay Trình Diệc Nhiên: "Sao con lại ăn mặc như vậy?"

Trình Diệc Nhiên cúi đầu nhìn y phục trên người mình một lượt, sau đó đỏ mặt nói: "Dạ cũng không có chuyện gì, con đến một nơi nên thay đổi y phục một chút. Con về phòng thay đồ trước, "

Trong lòng thím Giang vẫn còn chút lo lắng, nhanh chóng hỏi tiếp: "Không có ai biết chứ?"

"Không có, không có ai hết." Trình Diệc Nhiên xua tay sau đó nhanh chóng bước về phòng, sợ rằng thím Giang thêm chút nữa thì sẽ phát hiện ra chuyện gì đó không thích hợp.

Vì thế nàng cũng không tiện cầm hoa đào đến đưa cho thím Giang. Sau khi thay quần áo xong, nàng bọc cánh hoa vào một chiếc khăn tay rồi cầm lên một quyển sách sau đó ngồi xuống bên cửa sổ từ từ yên lặng coi sách.

Trình Diệc Nhiên có một ưu điểm, không cần biết trong lòng nàng hoảng loạn đến mức nào, nhưng chỉ cần nàng ngồi xuống đọc sách thì rất nhanh đã có thể thông suốt, tâm cũng có thể từ từ yên tĩnh lại.

Ở bên này nàng yên lặng đọc sách thì bên kia Tô Lăng cũng đã về đến cung.

Mỗi ngày thời gian của cậu được sắp xếp vô cùng kín, sau giờ ngọ cậu đi ngắm hoa đào với Trình Diệc Nhiên thì buổi tối phải bù vào khoảng thời gian trước đó.

Bây giờ Hoàng đế cũng chỉ còn lại một đứa con trai là cậu, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn thì hẳn sẽ giao lại trọng trách này trên người cậu. Đối với cậu, ngoài kỳ vọng cao xa mà Hoàng đế ký thác cho thì bản thân cậu cũng tự có yêu cầu nghiêm khắc với bản thân.

Còn hai tháng nữa cậu đã mười bảy tuổi, năm nay cậu cũng đã bắt đầu tiếp xúc với chính sự. Ngoại trừ lật xem lại tấu chương mấy năm trước đây thì một vài chuyện trong triều, Hoàng đế cũng bắt đầu đề cậu xử lý dần dần.

Tô Lăng bận rộn dưới ánh đèn, tiểu thái giám mang theo hộp đựng thức ăn bước đến, sau khi thi lễ xong thì cười nói: "Điện hạ, đây là thức ăn khuya Hoàng thượng và Quý phi nương nương cho người đưa đến, dặn dò điện hạ nghỉ ngơi sớm, thân thể là quan trọng nhất."

"Đa tạ phụ hoàng và Quý Phi nương nương đã lo lắng." Tô Lăng cười cười, nhận lấy hộp thức ăn rồi tiện tay đặt xuống cạnh đó.

Sau khi tiểu thái giám rời đi, Tô Lăng nheo nheo mắt cuối cùng cũng chỉ khẽ lắc đầu.

—— Hoàng đế và Quý phi nương nương quan tâm đến cậu, chuyện này cậu cũng không cảm thấy kinh ngạc lắm. Phụ hoàng của cậu rất nhiều lần cường điệu chuyện Quý phi đối xử tốt với cậu, cậu cũng hiểu rõ ý của phụ hoàng.

Tô Lăng không gặp Diêu quý phi quá mức thường xuyên, quan hệ giữa hai người cũng không thể nói là bất hòa. Thậm chí cậu còn muốn cảm tạ bà một lần, năm đó câu nói của bà đã giúp mẫu thân cậu giữ lại được sinh mạng. Tất nhiên chuyện giữa mẫu thân cậu và Hoàng đế năm đó cũng không phải là không có bất kỳ quan hệ nào với Diêu quý phi.

Đến khi Tô Lăng xử lý xong toàn bộ công vụ trong tay, cậu cũng không động đến hộp đồ ăn kia một chút nào.

Sau khi rửa mặt xong, Tô Lăng khều bấc đèn lên giường nghỉ ngơi.

Ánh đèn lờ mờ xuyên qua tấm rèm không quá dày chiếu sáng xuống cạnh gối nằm của cậu. Tô Lăng nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn, dần dần ngủ say.

Cuộc sống của bọn họ có quy luật mà phong phú.

Tô Lăng đọc sách, học tập cách xử lý chính vụ.

Trình Diệc Nhiên cũng đọc sách, tự học thứ mà nàng muốn học. Nàng không muốn cứ uổng phí mà sống một đời, nàng muốn nhờ học hành nhờ kiến thức của mình mà trở nên mạnh mẽ.

Cuối tháng ba năm nay, nhị tẩu Lư thị của Trình Diệc Nhiên sau khi giãy dụa dằn vặt mấy canh giờ, cuối cùng cũng hạ sinh ra một nữ hài.

Hôm đó đúng lúc ngày nghỉ, vừa lúc Trình Diệc Nhiên cũng đang ở nhà, lần đầu tiên nàng chứng kiến khoảnh khắc một sinh mạng được sinh ra, hơn nữa đó còn là cháu gái của nàng. Nàng vô cùng hưng phấn và kích động, lúc đứa trẻ vang lên tiếng khóc đầu tiên, vành mắt Trình Diệc Nhiên nóng lên, nàng sờ sờ mặt mình, phát hiện vậy mà mình lại rơi nước mắt.

Bà đỡ đi ra báo tin mừng: "Chúc mừng, chúc mừng, là một tiểu thiên kim, mẹ con bình an."

Trình Uyên đang đứng đợi bên ngoài nghe vậy thì nói luôn: "Cô nương rất tốt, trước nở hoa sau kết quả, vô cùng tốt, mau thưởng." Sắc mặt Trình Khải cũng hết sức vui mừng, liên tục nói thưởng.

Đã nhiều năm liền Trình gia không có chuyện vui mừng như vậy, lần này Lư thị bình an sinh hạ nữ nhi, trên dưới Trình gia ai nấy đều hết sức vui mừng.

Nhất là Trình Khải. Hắn thành hôn mấy năm mới có thể thăng chức làm phụ thân, trong lòng vui mừng đến mức khó mà diễn tả được bằng lời. Hắn nhờ phụ thân Trình Uyên đặt tên cho nữ nhi mình.

"Đây là trưởng nữ của con, con với thê tử mình tự bàn bạc với nhau đi." Trình Uyên từ chối.

Trên thực tế Trình Khải và thê tử cũng đã tự mình chọn ra được một vài cái tên, hắn kiên trì nhờ phụ thân chọn ra một cái tên trong số đó.

Trình Uyên chỉ hơi trầm ngâm: "Chọn Tĩnh Hảo đi, mấy cái tên còn lại thì để dành cho đệ đệ muội muội của con bé dùng."

Cầm sắt tại ngự, mạc bất tĩnh hảo. (1)

(1): Trích từ “Kinh thi – Quốc Phong – Trịnh Phong” trong “Nữ Viết Kê Minh”, đại ý là nữ đánh đàn cầm, nam đánh đàn sắt tạo thành một khung cảnh hài hòa mỹ mãn. Ngụ ý nói cuộc sống vợ chồng êm ấm mỹ mãn.

Đuôi lông mày Trình Khải nhuộm đẫm ý cười: "Được, nghe theo phụ thân, những cái tên còn lại để cho đệ đệ muội muội của con bé dùng."

Bọn họ còn rất trẻ, sau này nữ nhi nhất định sẽ có đệ đệ muội muội.

Bởi vì ở nhà có thêm một sinh mệnh mới nên số lần Trình Diệc Nhiên về nhà cũng mỗi lúc một tăng.

Nàng đến viện của nhị ca thăm nhị tẩu và chất nữ. Đứa nhỏ đang ngủ, nhị tẩu Lư thị tựa mình trên gối, sắc mặt tái nhợt, tinh thần có chút không tốt.

Lư thị miễn cưỡng mỉm cười với tiểu cô nương, giọng nói vô cùng thấp: "Con bé đang ngủ, ta nghe tướng công nói, phụ thân đặt cho nó tên là Tĩnh Hảo."

Trình Diệc Nhiên gật đầu: "Đúng vậy, “Cầm sắt tại ngự, mạc bất tĩnh hảo”. Đây không phải là tên mà nhị ca và nhị tẩu đã chọn trước đó sao?"

Lư thị cười cười nhưng có chút miễn cưỡng: "Đúng vậy."

"Tẩu tử không vui sao?" Trình Diệc Nhiên phát hiện có chuyện không đúng, "Là... Là do đau đúng không?"

Lúc nhị tẩu sinh nở, nàng cũng đứng đợi bên ngoài, nghe thấy động tĩnh bên trong, thân thể nàng cũng run lên theo, trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi.

Lư thị mỉm cười, khe khẽ lắc đầu: "Cô nương ngốc, nào có chuyện sinh con mà không đau đớn chứ?"

"Vậy là do tẩu tử không thích cái tên này sao?" Trình Diệc Nhiên thăm dò hỏi thử.

Lư thị lắc đầu: "Tên mà phụ thân chọn tất nhiên là hay rồi, chỉ là..." Nàng nhẹ giọng nói: "Đáng tiếc lại là một cô nương..."

Nghe ý của nàng có chút tiếc nuối, trong lòng Trình Diệc Nhiên căng thẳng, nàng vội vã cầm lấy tay nhị tẩu nói: "Cô nương thì làm sao chứ? Cô nương thì cũng là đứa nhỏ của nhị tẩu và nhị ca thôi. Sao vậy? Không nhẽ nhị ca tỏ ra khó chịu với tẩu sao?" Nàng nhanh chóng đứng dậy nói: "Ta tìm nhị ca đi."

Lư thị nhanh chóng nắm tay nàng giữa lại nói: "Không phải như vậy, DIỆC NHIÊN, muội đừng vội. Tướng công chưa hề tỏ ra khó chịu với ta, chàng không nói gì. Là tự ta cảm thấy..." Nàng vừa nói vành mắt cũng đỏ: "Là do ta cảm thấy mình vô dụng..."

"A?" Trình Diệc Nhiên có chút nóng vội, "Sao lại vô dụng được? Tẩu tử, tẩu không được nghĩ như vậy. Tẩu sinh được bảo bảo, tẩu chính là công thần, sao có thể vô cùng được chứ?"

"Nhưng lại là một cô nương..." Lư thị cảm thấy bất an trong lòng.

"Tẩu tử không thương con bé sao?" Trình Diệc Nhiên đột nhiên hỏi.

Lư thị khẽ run, trả lời trong vô thức: "Tất nhiên là có rồi, nhưng nó..."

Tất nhiên nàng hết mực thương yêu đứa bé nàng hoài thai mười tháng mới hạ sinh rồi, trước khi đứa bé được sinh ra nàng vẫn luôn cầu nguyện để có thể sinh ra được nam hài ngay lần thai đầu. Nàng gả đến Trình gia mấy năm vẫn luôn không hoài thai, mặc dù cha mẹ chồng và trượng phu không hề nói gì nhưng chính bản thân nàng vẫn luôn lặng lẽ bái phật cầu nguyện không ít.

Lư thị cảm thấy may mắn Trình gia có quy củ không được cưới tiểu thiếp, ở đây trượng phu tôn trọng nàng, cha mẹ chồng hiền lành, tiểu cô ở chung cũng rất tốt. Tuy rằng sinh hoạt trong nhà không xa xỉ như các tỷ muội đã xuất giá khác nhưng nhân khẩu trong nhà đơn giản, sinh hoạt an nhàn vui vẻ, nàng thật sự vô cùng thỏa mãn.

Nàng vẫn luôn cảm thấy nhân sinh của mình thiếu chút gợn sóng, nếu có thể sinh được nhi tử thì nàng cũng có thể mạnh mẽ thêm được một chút. Nàng sợ rằng trượng phu sẽ lấy cớ nàng không sinh được nhi tử mà nạp tiểu thiếp đồng thời cũng sợ hãi cuộc sống hạnh phúc an nhạc của mình sẽ biến mất.

"Cô nương thì có sao đâu, muội cũng là một cô nương mà." Vẻ mặt Trình Diệc Nhiên hết sức thành thật, "Cha, nương và nhị ca, mấy người bọn họ đều hết sức vui mừng. Không có ai cảm thấy sinh ra một cô nương thì không tốt. Tẩu tử, tẩu không nhìn thấy nhị ca vui vẻ như thế nào đâu, khóe miệng của huynh ấy cũng sắp rộng đến lỗ tai rồi."

Nàng lấy khăn tay ra lau nước mắt cho Lự thị, cất giọng mềm mại nói: "Tẩu tử đừng khóc, nếu để cha mẹ thấy được còn tưởng rằng là do muội chọc tẩu. Cô nương không có gì không tốt cả, thật đấy, cha cũng nói rằng trước nở hoa, sau mới kết quả. Nhị ca và tẩu tử đều còn trẻ, sau này tĩnh dưỡng cho tốt rồi lại sinh thêm mấy đệ đệ muội muội nữa là được."

Khóe miệng Lư thị cong cong, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười tươi.

Trình Diệc Nhiên lại tiếp tục an ủi: "Ta nghe thím Giang nói, lúc ở cữ thì không được khóc. Nếu không thì có thể hài tử sẽ bị ảnh hưởng theo, trở thành một quỷ khóc nhè..."

Lư thị không nhịn được cười khẽ: "Thím Giang nói vậy bao giờ hả? Ta sống hơn hai mươi năm rồi chưa bao giờ nghe qua mấy câu ngụy biện như vậy."

Trình Diệc Nhiên vẫn cố biện luận: "Ta mặc kệ, dù sao thím Giang cũng đã nói như vậy đó." Nàng nhẹ nhàng chọc chọc vào tã lót của tiểu chất nữ nói: "Con phải nhanh nhanh lớn lên, ở bên cạnh mẫu thân con, ở bên cạnh cô cô, sau này cô cô sẽ xây một thư viện, sẽ dạy con đọc sách viết chữ. Tên của con được lấy từ kinh thi, tên của ta cũng vậy. Chờ sau này con có chất nữ, có lẽ cũng sẽ chọn tên từ trong kinh thi ra..."

Giọng nói nàng nhẹ nhàng mềm mại, tràn ngập ý yêu thương.

Lư thị nghiêng người nhìn nàng và đứa nhỏ, cuối cùng mỉm cười.

Trình Diệc Nhiên ở lại nói chuyện với tẩu tử mình thêm một hồi, đến lúc tiểu chất nữ của nàng tỉnh dậy, xem chừng muốn uống sữa thì mới cười hì hì cáo từ rời khỏi.


Bình Luận (0)
Comment