Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 142

Nhưng nếu như Đường Lão Lục tiếp tục náo loạn, thanh danh của con gái bị hủy, khẳng định sẽ không đưa lễ hỏi cao.

"Đường Lão Lục đáng chết, đã già rồi còn đốn mạt, sao ông trời không đánh chết gã đi!"

Mẹ Tề cắn răng nghiến lợi mắng.

Tề Quốc Xuân khóc thút thít.

Cha con Tề Quốc Hoa đều trầm mặc, sắc mặt xanh trắng, không rên một tiếng.

Dương Hồng Linh trốn ở trong phòng, mặc kệ mọi chuyện, từ lúc Ngụy Chương Trình bọn họ rời đi, cô ta cứ như vậy, không làm việc cũng không xen vào chuyện nhà họ Tề, nhốt mình ở trong phòng, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Bà đi quét dọn ngoài cổng đi!"

Cha Tề rốt cục cũng lên tiếng, đứng dậy đi lấy nông cụ, còn phải đi làm nữa.

Trong nhà nhiều người há mồm đòi ăn cơm như vậy, không đi làm chỉ có thể uống gió Tây Bắc thôi.

"Đừng khóc, đi làm đi!"

Cha Tề dỗ con gái một tiếng, lại dặn mẹ Tề quét dọn nhà cửa rồi cũng đi làm.

Ông ta không có gọi Dương Hồng Linh, bởi vì gọi cũng không có tác dụng, Dương Hồng Linh căn bản phớt lờ ông ta.

Hơn nữa cha Tề còn trông cậy vào, dựa vào bối cảnh và quan hệ của Dương Hồng Linh để xoay người nên đối xử với cô ta khá lịch sự.

"Quốc Hoa, con ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi!"

Nhìn con trai sa sút tinh thần ngồi đó, cha Tề nhịn không được thở dài, hiện tại ông ta cảm giác giống như đang nằm mơ, mong muốn tỉnh mộng lại, tất cả điều xấu đều sẽ biến mất, con trai cũng vẫn là chàng trai có tiền đồ nhất trong thôn.

Cha Tề than thở rời đi, mở cửa lớn ra, một cỗ mùi khai xộc vào mũi, cho dù đã quét sạch thì mùi khai vẫn quanh quẩn ở cửa ra vào, kéo dài không tiêu tan.

Nôn khan vài tiếng, cha Tề ngừng thở, bước nhanh rời đi.

Nhưng khi sắp đến trong ruộng thì một bầy chó đuổi theo, sủa ông ta không ngừng, còn nhổ nước miếng, mỗi con một ngụm, phun đầy người cha Tề.

"Cút... Súc sinh chết tiệt, ông đây đánh chết tụi bây!"

Cha Tề thẹn quá hoá giận, quơ cuốc đánh lũ chó, nhưng đám chó được ăn uống no đủ, thân thủ cực kỳ linh hoạt, căn bản đánh không trúng, còn tranh thủ cơ hội lại phun nước miếng đầy người ông ta.

"Gâu... Rút lui!"

Bách Tuế đứng ở cách đó không xa quan sát trận chiến, đến thời cơ thích hợp liền ra lệnh cho thuộc hạ rút lui.

Một bầy chó rút lui cực nhanh, để lại cha Tề cả người đầy nước bọt, giữ nguyên trạng thái giơ cuốc chiến đấu, trên người thối rình.

Các thôn dân thấy vậy, nghị luận ầm ĩ.

Cảm thấy nhà họ Tề quả thật là làm quá nhiều chuyện thất đức nên bị trời phạt.

Bằng không vì sao chó trong thôn chỉ làm khó mỗi người nhà họ Tề chứ?

Cho nên, cha Tề vừa xuống ruộng, những người khác giống như gặp phải bệnh dịch, nhanh chóng tản ra, xung quanh cha Tề mười mét đều không có ai.

Ông ta bị cô lập một cách quang minh chính đại!

"Tôi cũng không dám cùng làm việc với ông ta, lỡ như Thiên Lôi bổ xuống, liên lụy tới tôi thì làm sao bây giờ?"

"Tôi cũng vậy, người nhà họ Tề thối rình, tránh xa một chút!"

Mọi người đều nghĩ như nhau, đều sợ bị người nhà họ Tề liên lụy.

Bọn họ cũng không kiêng kị cha Tề, tiếng nói chuyện rất lớn, cha Tề đều nghe thấy được, sắc mặt càng khó coi hơn.

Mẹ Tề cùng Tề Quốc Xuân khoan thai tới chậm, trên người cũng đều thối hoắc, bởi vì bọn họ cũng bị đàn chó phun nước miếng, lần này các thôn dân càng tin tưởng nhà họ Tề bị trời phạt, nhưng mà bọn họ chỉ dám nói riêng với nhau, không dám tuyên truyền phong kiến mê tín.

Thẩm Kiêu cùng Đường Niệm Niệm đi dạo trong thôn một vòng, tất cả mọi người thấy được, còn biết anh ăn cơm ở nhà họ Đường, rất tò mò về thân phận của anh, đồng loạt đến chỗ vợ đại đội trường tìm hiểu.

"Cậu ấy chính là Lang Tể Tử đó, khi còn bé các cô cũng gặp rồi, Tiểu Thẩm hiện tại là sĩ quan bộ đội, một tháng kiếm được một trăm ba, cậu ấy cảm kích ân cứu mạng của bác hai trai nên cố ý tới cửa cảm ơn!"

Được đại đội trưởng dặn dò, vợ đại đội trưởng tiết lộ thân phận của Thẩm Kiêu, chỉ nói anh là vì báo đáp ân cứu mạng của ông cụ Đường Thanh Sơn nên tới cửa đến cảm ơn.

"Má ơi, cậu ấy chính là Lang Tể Tử sao, sao đã cao như vậy rồi?"

"Còn cao hơn cả cửa nhà tôi, khi còn bé rõ ràng là thằng nhóc lùn kia mà, cậu ấy ăn gì thế?"

"Một tháng cậu ấy kiếm được một trăm ba cơ á? Má ơi, nhiều tiền như vậy tiêu biết khi nào mới hết? Cậu ấy có đối tượng chưa?"

"Vợ Tiểu Tam, cô giới thiệu giúp Sơn Hạnh nhà tôi với, Sơn Hạnh nhà tôi dung mạo xinh đẹp, làm việc nhanh nhẹn, nấu cơm ngon, cũng coi như thanh mai trúc mã với đồng chí Tiểu Thẩm, mối hôn sự này mà thành thì tôi mua giày da trâu cho cô mang!"

Các thôn dân đều bị tin tức này làm cho chấn kinh, căn bản không có cách nào liên kết Thẩm Kiêu cùng với Lang Tể Tử vừa lùn vừa đen với nhau, quả nhiên là thanh niên mười tám tuổi thay đổi hoàn toàn, càng ngày càng đẹp trai.

Còn có người động lòng, muốn lừa Thẩm Kiêu đến nhà mình làm con rể, trong đó tích cực nhất chính là mẹ Đường Sơn Hạnh, Đường Sơn Hạnh là cháu gái họ của đại đội trưởng, ở Đường Thôn cũng coi là cô gái phát triển.

Bác ba gái còn chưa kịp trả lời, liền bị bà cụ Đường giành trước.

Bà cụ Đường đi ra tìm cháu gái và Thẩm Kiêu ăn cơm trưa, thế mà nghe thấy có người muốn đào góc tường nhà bà ấy, lập tức lửa giận ngút trời, vén tay áo lên lao đến, chửi sa sả vào mặt mẹ Đường Sơn Hạnh:

"Sơn Hạnh nhà cô là thanh mai trúc mã cái gì, Tiểu Thẩm ngay cả con bé là ai nó cũng không biết, muốn nói thanh mai trúc mã thì cả thôn cũng chỉ có Niệm Niệm nhà tôi, tôi hỏi cô, Sơn Hạnh tốt nghiệp trung học không? Sơn Hạnh một tháng kiếm 98 đồng không? Sơn Hạnh có xinh đẹp bằng Niệm Niệm không? Khi còn bé Sơn Hạnh cầm lương thực nhà mình cho Tiểu Thẩm ăn không? Ông nội của Sơn Hạnh có cứu được mạng của Tiểu Thẩm không?"

Bà cụ Đường cũng không mắng chửi người, dù sao cũng là người trong nhà, Sơn Hạnh còn phải gọi bà ấy là một tiếng bà hai.

Súng của bà xưa nay sẽ không nả về phía người nhà, nhiều lắm chỉ là lớn giọng một chút, bà ấy là người nói đạo lý.

Chỉ có điều, mấy câu hỏi này của bà cụ còn hung ác so với bị đâm mấy đao, sắc mặt của mẹ Đường Sơn Hạnh đen lại với tốc độ mắt trần có thể nhìn thấy.

Nắm đấm cũng siết chặt, nhưng bà ta không dám ra tay.

Bà cụ Đường là trưởng bối của bà ta, bà ta không thể đánh.
Bình Luận (0)
Comment