Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 145

Sức ăn của Thẩm Kiêu cực lớn, ba mươi cái cũng chỉ vừa no bụng, anh nhếch miệng cười, cầm đũa lên gắp ăn.

"Ăn từ từ thôi, vũ khí em đưa cho anh tối hôm qua đó, anh cũng cất cho cẩn thận, đừng để người khác phát hiện, mỗi ngày đều phải nhớ uống nước linh tuyền, ngoại trừ cậu anh thì đừng cho những người khác."

Đường Niệm Niệm căn dặn, cô chuẩn bị chút vũ khí thích hợp để vào rừng rậm, còn có áo chống đạn, đều giao cho Thẩm Kiêu.

"Biết rồi, Niệm Niệm, chừng nào thì em đi Thượng Hải?"

Thẩm Kiêu ăn hai cái bánh thanh minh một lần, không đầy một lát đã ăn xong ba mươi cái, uống nữa nửa số nước trong bầu, thỏa mãn ợ một cái.

Anh còn muốn giao tất cả bảo bối anh đã giấu đi cho Niệm Niệm nữa!

Còn có căn nhà anh tự tay sắp xếp cũng muốn để Niệm Niệm nhìn xem.

"Chờ em làm xong chuyện bên này sẽ đi Thượng Hải."

"Anh chờ em!"

Thẩm Kiêu ôm cô vào lòng thật chặt, lặng im không nói gì.

Qua hồi lâu mới buông ra, Đường Niệm Niệm xuống xe, đưa mắt nhìn xe rời đi, đáng tiếc đến bây giờ cô còn không nghĩ ra được cách sử dụng chung không gian.

Trời đã sáng.

Trong thôn khôi phục náo nhiệt, tiếng gà gáy, tiếng chó sủa, tiếng người, đều là hương vị cuộc sống.

Đường Niệm Niệm ăn điểm tâm xong liền vào thành, phải giao hàng cho xưởng trưởng Vũ nữa.

Còn có chỗ Bát Ca, cũng phải đi một chuyến.

Trên đường đi, các thôn dân đều nhiệt tình chào hỏi cô, còn lộ ra vẻ nịnh hót.

"Bé Niệm, lại đi vào thành làm việc à!"

"Bé Niệm càng ngày càng đẹp, bác Thanh Sơn nói không sai, bé Niệm thật là có phúc!"

Hiện tại các thôn dân đều chạy tới nịnh bợ, nhất là người đã từng nói xấu Đường Niệm Niệm, vốn chính là cỏ đầu tường, Tề Quốc Hoa đã bị tàn phế, hiện tại liền quay sang nịnh bợ Đường Niệm Niệm.

Đường Niệm Niệm khẽ gật đầu với mấy trưởng bối, không để ý đến những ngọn cỏ đầu tường này chút nào.

Cha Tề đi tới, khiêng cuốc trên vai, nhìn đầy bụi đất, Tề Quốc Hoa từ sau khi vớt ra khỏi hầm phân cũng rất ít khi ra cửa.

"Gâu... Phi!"

Mấy con chó lao đến, phun nước miếng vào người cha Tề.

Các thôn dân đều không cảm thấy kinh ngạc, cảm giác nhà họ Tề giống như là chó cái cao ngạo trong thôn, bị chó cả thôn ghi hận, mỗi ngày cứ nhắm vào nhà bọn họ mà ị phân, đi đái, nhổ nước miếng.

Cửa lớn nhà họ Tề đã ngập tràn mùi hôi thối, sắp bị cứt đái thấm mục luôn rồi, hàng xóm nhà họ Tề cũng chịu tai bay vạ gió, mỗi ngày tức đến mắng chửi người.

Cha Tề mặt mày âm trầm, bước nhanh hơn, mấy con chó đuổi theo mắng chửi, lại chạy tới mắng mẹ Tề.

Cảnh tượng này đều diễn ra mỗi ngày, người nhà họ Tề căn bản không thể ra cửa, chỉ cần ra cửa thì sẽ bị đàn cho đuổi theo nhổ nước miếng.

Đường Niệm Niệm mắt thấy người nhà họ Tề chật vật, nhếch miệng lên, tâm tình cũng rất tốt.

Khiến người nhà họ Tề chết đi rất dễ dàng, nhưng mà khó giải được thâm cừu đại hận của cô, cô muốn dùng kiểu dao cùn này chậm rãi giày vò nhà họ Tề cho đến chết.

Người đầu tiên gặp nạn khẳng định là Tề Quốc Xuân.

Đường Niệm Niệm đều có thể đoán được kết cục của Tề Quốc Xuân, không phải bị bán vào trong núi gã cho lão ế vợ thì chính là bán đi làm vợ đồ ngốc, cho đến lúc đó, Tề Quốc Xuân mới có thể hiểu rõ, Đường Lão Lục mới là mối hôn sự tốt.

Cô không nóng vội, từng bước từng bước trừng phạt những kẻ thù này.

Đường Niệm Niệm đến rừng cây thành tây trước, chỗ này yên lặng không người, thích hợp lấy đồ vật từ bên trong không gian ra.

Cô lái xe tải ra, linh kiện đều đã gia công xong, xác suất báo hỏng cũng là không, còn lấy ra mấy con thỏ rừng, con thỏ bên trong không gian lớn cực kỳ nhanh, phải tranh thủ ăn mới được.

Thỏ rừng và rau xanh đều được bỏ vào gùi, Đường Niệm Niệm lái xe đến nhà máy Hồng Tinh, hiện tại là chín giờ rưỡi sáng, bên trong xưởng đều đang làm việc khí thế ngất trời.

Ông cụ gác cổng cũng biết cô, còn biết hiện tại cô là công nhân chính thức trong xưởng, tâm can bảo bối của xưởng trưởng đại nhân.

"Bé Niệm tới rồi!"

Ông cụ nhiệt tình kêu.

"Ừm, cho ông!"

Đường Niệm Niệm cho ông cụ hai điếu thuốc lá, mỗi lần vào xưởng, cô đều sẽ cho ông cụ thuốc lá.

Tiểu quỷ khó chơi, một số người không đáng chú ý cũng phải giữ gìn mối quan hệ, nói không chừng ngày sau có thể phát huy được tác dụng.

Mặc dù cô không thích kết giao mối quan hệ nhưng không có nghĩa là cô không biết.

Ông cụ cười đến miệng không khép lại được, ấn tượng với Đường Niệm Niệm cực kỳ tốt.

Đường Niệm Niệm ở phòng thường trực gọi điện thoại đến văn phòng xưởng trưởng, bảo ông ấy phái người nhận hàng.

"Chú đi làm ngay!"

Xưởng trưởng Vũ từ lúc đi làm tới giờ luôn chầu chực điện thoại, hôm nay là ngày thứ sáu mà Đường Niệm Niệm nói, ông chờ mãi, quả nhiên cô cũng gọi điện thoại tới.

Xưởng trưởng Vũ từ trước đến nay luôn luôn ổn trọng, lập tức nhảy dựng lên, trước tiên gọi điện thoại cho bộ phận kiểm tra chất lượng, để kiểm nghiệm viên ai làm việc nấy, lại gọi điện thoại cho xưởng, sắp xếp người đến cổng chuyển hàng.

Sau khi sắp xếp xong, lúc này xưởng trưởng Vũ mới vội vàng đi về phía cửa, nhanh chân chạy bộ, mái tóc thưa thớt trên đầu vốn dĩ được ông ấy dùng lược thấm nước chải chuốt bóng loáng, nằm im trên đỉnh đầu, gió thổi qua lập tức bay tán loạn, mỗi sợi tóc vươn mình dựng thẳng lên.

Xưởng trưởng Vũ từ trước đến nay luôn để ý hình tượng nhưng lúc này lại không thèm để ý chút nào, hiện tại trong lòng ông ấy như có một đám lửa đang cháy, chỉ muốn đi sờ thử những linh kiện bảo bối kia.

Những cái linh kiện kia là cánh cửa then chốt cho con đường thăng quan tiến tước của ông ấy đấy!

"Niệm Niệm vất vả rồi, nhanh đến phòng làm việc của chú uống trà, chú còn mua bánh ngọt và socola cho cháu đó!"

Xưởng trưởng Vũ cười đến con mắt híp lại, lời nói ra cực kỳ buồn nôn, mấy công nhân bên cạnh đều cả kinh liều mạng xoa tay cánh tay.

Bọn họ rất hoài nghi xưởng trưởng đại nhân bị quỷ nhập vào người, còn là một con quỷ thái giám.

Nhưng bọn họ không dám nói.

Mấy người trao đổi ánh mắt kinh dị, yên lặng chuyển linh kiện, lại đổi mới nhận thức về địa vị của Đường Niệm Niệm, người này tuyệt đối là tâm can bảo bối trong lòng xưởng trưởng đại nhân.

Đường Niệm Niệm đi theo xưởng trưởng Vũ cùng đi bộ phận kiểm tra chất lượng, chờ sau khi linh kiện được kiểm trắc xong cô liền rời đi.

Đi vài bước, cô quay đầu nhìn con ngõ đối diện nhà máy, khóe miệng hơi giương lên.

"Thư ký Lý, đi lấy bánh ngọt và socola trong phòng làm việc của tôi tới đây!"

Xưởng trưởng Vũ dặn thư ký đi lấy điểm tâm, ông ấy cố ý hỏi con gái, cô gái đều thích ăn điểm tâm ngọt, ông ấy tốn mấy đồng lận đó, đều là quỹ đen ông ấy vất vả lắm mới để dành được.

Đường Niệm Niệm không từ chối, mặc dù cô không thích ăn điểm tâm cho lắm, nhưng cô cũng không chê đồ ăn miễn phí.
Bình Luận (0)
Comment