Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 166

Liễu Tịnh Lan chảy mồ hôi lạnh, trong đầu rối bời, cô ta không hiểu rõ vì sao lại như vậy?

Rõ ràng kiếp trước Đường Niệm Niệm thành công, thành học trò của lão Chương, sao tới lượt cô ta, lão Chương lại cáo trạng với đại đội trưởng chứ?

Ông trời đã để cô ta trọng sinh, vì sao không cho cô ta chút cơ duyên này?

“Liễu Tịnh Lan, cô đừng giả ngu, tôi nói cô đấy, tối hôm qua khuya lắc khuya lơ cô lén lút tới chuồng bò làm gì? Còn mang theo mấy thứ này? Cô nghĩ đang đi kết bạn với tư phái sao?”

Đại đội trưởng nghiêm mặt, từng câu từng chữ đâm thẳng vào tim.

“Không phải, đội trưởng à, cháu không muốn kết bạn với bọn họ, cháu chỉ thấy bọn họ đáng thương nên mới tặng đồ, cháu không có ý khác...”

Liễu Tịnh Lan vội vàng bào chữa cho mình, nhưng suy nghĩ của cô ta đột nhiên bị cắt ngang nên không kịp chuẩn bị, câu trước đá câu sau, còn ấp úng, hoàn toàn không có sức thuyết phục.

Nhóm thanh niên trí thức lặng lẽ lùi về sau vài bước, thể hiện rõ thái độ của mình.

Bọn họ còn phải về thành nữa, nhất định không thể có liên quan tới tư phái!

“Thấy bọn họ đáng thương? Bọn họ tuân theo sự sắp xếp của lãnh đạo cấp trên, tới đây lao động cải tạo, có gì đáng thương? Cô đang bất mãn với chủ trương của bên trên sao?”

Mặt đại đội trưởng càng ngày càng đen, ông ấy không hề ngược đãi người trong chuồng bò, vẫn luôn lặng lẽ quan sát.

Năm trước lão Chương bị bệnh, còn là do ông ấy đưa thuốc tới.

Tháng trước ông ấy vốn định đưa lương thực, nhưng phát hiện con bé Niệm tặng thỏ hoang, ông ấy mới mặc kệ, con bé này rất tinh ranh, sẽ không để ai phát hiện, ông ấy vô cùng yên tâm.

Ý của Liễu Tịnh Lan giống như ông ấy ngược đãi người trong chuồng bò, quả nhiên không phải thứ gì tốt!

“Không phải, cháu không có bất mãn, đội trưởng, cháu biết sai rồi, sau này cháu sẽ không tới chỗ chuồng bò nữa, xin chú hãy cho cháu một cơ hội!”

Suy nghĩ của Liễu Tịnh Lan dần rõ ràng hơn, dứt khoát nhận sai, cô ta không thể có liên quan tới tư phái, đại đội trưởng chết tiệt này đang cố ý gán tội cho cô ta, chắc chắn là do Đường Niệm Niệm sai khiến!

Vừa rồi cô ta đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, cô ta có thể trọng sinh, Đường Niệm Niệm cũng có thể.

Sau khi Đường Niệm Niệm rơi xuống nước, tính cách thay đổi chóng mặt, chuyện gì của cô ta cũng bất ổn, nói không chừng con khốn này đã trọng sinh vào lúc đó.

“Hy vọng cô có thể nhớ kỹ lời mình nói hôm nay, nếu lần sau còn tái phạm, cô lập tức tới nông trường cải tạo đi!”

Đại đội trưởng đưa ra tối hậu thư, mặt mày Liễu Tịnh Lan trắng bệch, trên trán túa mồ hôi lạnh như những hạt đậu, rơi xuống gò má.

“Mấy người cũng vậy, nếu ai dám làm trái với quy tắc của Đường Thôn, đừng trách tôi không tình nghĩa!”

Đại đội trưởng nghiêm khắc cảnh cáo nhóm thanh niên trí thức.

Các thanh niên trí thức đều đảm bảo sẽ không ngu ngốc làm trái với quy tắc.

Đại đội trưởng vẫn rất yên tâm với bọn họ, sau khi đến thôn, ai cũng thành thật làm việc, chưa từng làm sai việc gì.

Người không thành thật nhất chính là đôi chị em Liễu Tịnh Lan, còn có Mắt Kính Nhỏ.

Đại đội trưởng hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Tịnh Lan, đặt túi đồ xuống đất rồi vội vàng rời đi.

Liễu Tịnh Lan đứng đó hồn bay phách lạc, đợi cô ta định thần lại, phát hiện nhóm thanh niên trí thức đều đã tản đi, nhìn chiếc túi dưới đất, cô ta không còn muốn ăn nữa.

Con khốn Đường Niệm Niệm này cũng trọng sinh, chẳng trách lại ném Tề Quốc Xuân xuống sông, còn tới cửa đoạt ngọc hồ lô, lại đưa Hà Quốc Khánh tới nông trường, còn hại Tề Quốc Hoa bị rắn độc cắn thành tên què.

Cô ta nên suy nghĩ cẩn thận từ sớm hơn!

Nhất định cô đã biết tối nay lão Chương bị sốt, chuẩn bị từ trước, rồi chờ cô ta đưa tới cửa, để đại đội trưởng tới đây làm nhục cô ta, còn chụp cho cô ta cái mũ thông đồng với tư phái.

Đồ tiện nhân thâm độc!

Liễu Tịnh Lan nghiến chặt răng, ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến chảy cả máu, nhưng cô ta không hề biết đau.

Hiện tại cô ta đã bị Đường Niệm Niệm theo dõi, Đường Thôn là sân nhà của con khốn đó, cô ta nhất định đấu không lại, thậm chí còn có khả năng bị đưa tới nông trường cải tạo.

Cô ta không thể ngồi yên chờ chết!

Còn có Chư Tư Nhân, cô ta cũng phải ra tay trước.

Liễu Tịnh Lan vực lại tinh thần, cô ta vẫn chưa thua, chỉ cần gả cho Chu Tư Nhân là cô ta có thể thắng!

Kiếp trước Chu Tư Nhân tới Đường Thôn vào mùa thu, cô ta phải nghĩ cách trở về Bắc Kinh, gạo nấu thành cơm với Chu Tư Nhân, tuyệt đối không chừa cho Đường Niệm Niệm một cơ hội nào.

Đối với chuyện người trong Đường Thôn nói Đường Niệm Niệm đang hẹn hò với Thẩm Kiêu, Liễu Tịnh Lan hoàn toàn không tin, tên đàn ông đen như than kia, kiếp trước cô ta chưa từng nhìn thấy, chắc chắn không phải nhân vật quan trọng, người đàn ông ưu tú nhất chính là Chu Tư Nhân, cô ta chỉ cần nắm chặt lấy người đàn ông này, là có thể hoàn toàn thắng Đường Niệm Niệm.

Liễu Tịnh Lan lấy lại niềm tin, cô ta lên trấn trên gọi điện thoại, bảo mẹ cô ta gọi điện báo, nói bệnh tình nguy kịch, phải về gấp, như vậy cô ta mới có lý do xin nghỉ.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Đường Niệm Niệm lên núi hái rau dại, thuận tại đi dạo quanh chuồng bò.

“Cô bé Niệm à, Liễu Tịnh Lan kia quả nhiên không có ý tốt, nửa đêm qua còn lại đây tặng quà, hừ, ta và lão Chương không mắc mưu đâu, ta không hề mở của cho cô ta, vừa rồi ta còn đưa đồ cho đại đội trưởng nữa!”

Đặng Trường Thắng vô cùng đắc ý, mặc dù ông ấy già rồi, nhưng lòng cảnh giác năm đó vẫn không hề sụt giảm.

“Bé Niệm à, cháu phải cẩn thận Liễu Tịnh Lan này một chút!”

Chương Học Thành có hơi lo lắng, sợ Đường Niệm Niệm bị hãm hại.

“Không sao cả, mấy ngày tới sẽ đưa cô ta tới nông trường!’

Vẻ mặt Đường Niệm Niệm hờ hững, đã để Liễu Tịnh Lan được thoải mái một tháng, đợi Hà Quốc Khánh và Đường Ngũ Cân lãnh chứng, cô lại tìm một cái cớ, đưa Liễu Tịnh Lan đến nông trường cải tạo.

Nhân tiện khiến Đường Ngũ Cân ấm ức.

Tận mắt nhìn thấy chồng mình ngày nào cũng ân cần hỏi han một người phụ nữ khác, nếu Đường Ngũ Cân vẫn có thể rộng lượng, cô đứng chổng ngược gội đầu!
Bình Luận (0)
Comment