Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 183

Tài xế Mao có chút thụ sủng nhược kinh, đồ ăn thịnh soạn như vậy, nhà ông ấy cũng chỉ có lúc ăn tết mới có thể nhìn thấy, bình thường có thể có một món ăn mặn cũng rất ra gì rồi, chẳng lẽ hiện tại cơm nước ở nông thôn đều có chất lượng cao như vậy rồi?

Bữa cơm này tài xế Mao ăn đến mặt mày bóng loáng, ấn tượng đối với Đường Niệm Niệm cũng tốt vô cùng, trước kia xưởng trưởng Tiền cũng từng phái ông ấy đi làm việc riêng, nhưng không có người nào hào phóng giống như Đường Niệm Niệm, có thể cho ông ấy điếu thuốc đã rất khách sáo rồi.

Nghỉ ngơi một lát, tài xế Mao bèn nói chào tạm biệt, ông ấy phải trở lại xưởng.

Đường Niệm Niệm cũng không nhiều lời, từ bên trong lồng bắt ra hai con thỏ rừng, hai con gà rừng, còn có hai túi khoai lang khô, là bác ba gái vừa phơi xong, một túi ước chừng hai cân.

Tất cả đều nhét vào trên xe, cô nói với tài xế Mao: "Một nửa là của xưởng trưởng Tiền, ông đưa cho ông ấy giúp tôi."

"Nhiều... Nhiều quá, sư phụ Đường, cô khách sáo quá rồi."

Tài xế Mao còn nói lấp vấp, nhiều đồ như vậy, ông ấy không dám cầm.

"Trên núi, không tốn tiền, trên đường cẩn thận!"

Đường Niệm Niệm tích chữ như vàng, quăng đồ vật vào liền đóng cửa xe lại, những vật này cũng chỉ có khoai lang khô là đáng tiền, thỏ rừng và gà rừng bên trong không gian của cô đều đã thành đàn, cô phải đưa ra ngoài nhiều một chút mới được.

Tài xế Mao há to miệng, trong lòng sinh ra cảm giác áy náy, trước đó ông ấy còn có chút phiền, bởi vì trời đổ mưa, nhiều người đi lên như vậy, mặc dù đã chà giày trong bụi cỏ rồi, nhưng vẫn dính không ít lên trên xe.

Sau khi trở về ông ấy còn phải đi rửa xe, phiền lắm đó.

Hiện tại lương tâm ông ấy rất bất an, không phải chỉ là rửa xe thôi sao, vốn chính là công việc của ông ấy, ông ấy có gì để phiền chứ, sư phụ Đường người ta khách sáo biết bao, nếu như ông ấy còn cảm thấy phiền thì ông ấy còn là người không?

"Sư phụ Đường, về sau có việc chỉ cần phân phó."

Tài xế Mao mang dáng vẻ kẻ sĩ chết vì tri kỷ, sư phụ Đường quan tâm đ ến ông ấy như thế, ông ấy nhất định phải dốc hết toàn lực báo đáp tình cảm của sư phụ Đường.

"Sẽ."

Đường Niệm Niệm cũng không có khách khí, hiện tại sư phụ lái xe là công việc vàng, có ít người thậm chí lấy việc biết lái xe làm vinh.

Lúc đầu cô không muốn đi ké ô tô của xưởng trưởng, cảm thấy phiền phức, nhưng vừa mới nãy cô nghe được lời nói của bà cụ Đường ở cửa thôn, dáng vẻ đắc ý khoe khoang với người khác, cô liền thay đổi suy nghĩ.

Nếu bà cụ thích như vậy, vậy thì cứ đi ké vài lần nữa cũng được.

Chuyện bà cụ Đường ngồi xe hơi nhỏ về nhà mới trong thời gian ăn cơm đã nhanh chóng truyền bá khắp thôn. Buổi chiều bà cụ Đường đi làm việc, tất cả mọi người vây quanh bà ấy hỏi, bà cụ lại đắc ý khoe khoang một lần nữa.

Đường Mãn Đồng ngồi xe lửa mấy ngày, vừa buồn ngủ vừa mệt, sau khi ăn xong cơm trưa, tắm rửa một cái liền đi ngủ, ngủ một giấc đến trời tối, bị bàn tay thô ráp của bà cụ Đường đánh cho tỉnh.

"Trở về liền đi ngủ, heo cũng không lười như con, ngày mai ngoan ngoãn đi làm việc cho mẹ, con còn dám đi ra ngoài, mẹ sẽ bảo cha con ban đêm vào trong mộng dạy dỗ con!"

Bà cụ Đường cầm chổi lông gà trong tay, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dạy dỗ con trai út.

Đường Mãn Đồng là đứa con bà ấy sinh ra hồi 38 tuổi, khó tránh khỏi có chút cưng chiều, kết quả là chiều thành một kẻ làm biếng, lúc ông cụ còn sống, cái thằng ranh con này còn an phận một chút, khi ông cụ chết rồi, thằng ranh con này liền như hóa thành khỉ con, suốt ngày vọt ra bên ngoài, không có lúc nào ở nhà.

Mắt thấy đã chạy ba năm rồi, ngay cả đối tượng cũng không có, bà cụ Đường vừa tức vừa sốt ruột, bà ấy lo lắng trước khi nhắm mắt cũng không nhìn thấy con trai út kết hôn, nếu thật là như thế, bà ấy nào có mặt mũi đi xuống dưới gặp ông cụ chứ?

"Mẹ, mẹ đánh nhẹ một chút, con có mang đồ tốt về cho mẹ nè."

Đường Mãn Đồng trơn tru nhảy xuống giường, móc trong đống quần áo cũ cả buổi mới từ bên trong móc ra một cái bọc giấy, bên trong là một chồng tiền, đây là thu hoạch của anh ta trong hai ba tháng ở bên ngoài.

Bà cụ Đường đoạt lấy tiền, đếm xoành xoạch một lần, có hơn 520 đồng, con mắt trong nháy mắt sáng rực, còn phi tốc đóng cửa sổ lại, nhỏ giọng hỏi: "Con lại đi đầu cơ trục lợi hả?"

"Mẹ, mẹ đừng quan tâm con làm cái gì, dù sao tiền này là thật, mẹ cầm tiêu đi."

Đường Mãn Đồng vô cùng giàu có, cũng không cảm thấy đầu cơ trục lợi có gì phải mất mặt.

Thời đại này, dựa vào chăm chỉ trồng trọt có thể kiếm được mấy đồng tiền, từ xưa đến nay, không có một ai phát tài nhờ trồng trọt cả, phát tài không phải làm quan chính là làm thương gia.

Dù sao đánh chết anh ta cũng không đi trồng trọt, anh ta thà rằng bị người khác gọi kẻ làm biếng, cũng không muốn nai lưng ra trồng trọt.

Bà cụ Đường lưu loát nhét tiền vào trong túi, thấp giọng cảnh cáo: "Con ngoan ngoãn chút cho mẹ, đừng có lại đi làm những chuyện phạm pháp rối loạn kỷ cương này nữa, nếu bị bắt phải làm sao bây giờ? Số tiền này mẹ sẽ đi tìm cho con một cô gái tài giỏi xinh đẹp, sáu tháng cuối năm là có thể tổ chức rượu mừng."

"Mẹ, con không cưới người nông thôn."

Đường Mãn Đồng kháng nghị, anh ta mới không muốn cưới con gái nông thôn, anh ta muốn cưới con gái có văn hóa trong thành.

Một bàn tay to khỏe đập tới khiến đầu anh ta vang lên ong ong.

"Nông thôn thì thế nào? Mẹ mày chính là người nông thôn đó, mày cũng là người nông thôn, mày còn xem thường nông thôn hả? Với cái kiểu làm biếng này của mày thì con gái nông thôn còn không thèm gả cho mày đâu!"

Thái độ của bà cụ Đường cực kỳ hung hãn, ra tay cũng không lưu tình, bà ấy phải chỉnh đốn cái tư tưởng lệch lạc này của con trai út.

Đường Mãn Đồng ôm đầu, không rên một tiếng, nếu như anh ta lại lên tiếng nữa, mẹ anh ta khẳng định sẽ đánh dữ hơn.

Nhưng anh ta sẽ không khuất phục.

Dù sao anh ta muốn cưới cô gái yêu kiều trong thành, về sau anh ta nhất định có thể lấy được.

Bà cụ Đường mắng đến miệng đắng lưỡi khô, lúc này mới dừng lại, chuẩn bị đi làm cơm tối.
Bình Luận (0)
Comment