Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 219

Tề Quốc Xuân về đến ngày thứ tư, nhà họ Tề xảy ra chuyện lớn.

Buổi sáng hôm nay, người trong thôn đều đi làm, bên nhà máy vớ cũng làm việc đến khí thể ngất trời, nhưng lại không thấy người nhà họ Tề tới, cửa lớn cũng đóng chặt. Cho đến giờ cơm trưa, người nhà này vẫn không có một chút động tĩnh.

Lúc này người dân trong thôn mới cảm thấy không thích hợp, cho dù không đi làm, nhưng dù sao tới giờ cơm trưa cũng phải nấu ăn chứ. Ống khói nhà họ Tề không có một chút động tĩnh, hiển nhiên là chưa nấu cơm trưa.

Hơn nữa, nhà họ Tề yên tĩnh bất thường, cảm giác rất không ổn.

Có người đến thông báo cho đại đội trưởng, ông ấy gọi thêm vài người, phá cửa nhà nhà họ Tề rồi vọt vào, vừa đi vừa nhìn, lông mày dần nhăn lại.

Người nhà họ Tề nằm ngổn ngang trên mặt đất, bên miệng cha Tề mẹ Tề đều đang chảy máu, biểu tình vô cùng thống khổ, ánh mắt không thể tin được. Tề Quốc Xuân cũng đang nằm trên mặt đất, mặc dù khóe miệng cũng chảy máu nhưng lại nở nụ cười.

Đại đội trưởng tới dò xét hơi thở, sắc mặt vô cùng khó coi.

Thậm chí ẩn ẩn cơn tức giận.

Trong phòng còn có Tề Quốc Hoa đang hấp hối.

"Còn thở, mau lấy chút nước tiểu tới!"

Đại đội trưởng dò xét hơi thở ở mũi Tề Quốc Hoa, vui mừng kêu to. Nếu người một nhà này đều chết hết, làm sao ông ấy báo cáo với công xã?

"Đến đây, mau tránh ra!"

Có người cầm một chén nước tiểu chạy tới, dựa vào biện pháp lão tổ tông truyền lại, người bị trúng độc thì dùng nước tiểu là tốt nhất, có thể cứu mạng.

Có người mở miệng Tề Quốc Hoa ra, đổ toàn bộ nước tiểu vào.

"Ọe..."

Rốt cuộc Tề Quốc Hoa cũng phản ứng, ói toàn bộ ra ngoài, trong phòng bốc lên mùi thối um trời, những người khác đều không chịu được, phải bịt mũi chạy ra ngoài.

"Nhà họ Tề có chuyện gì vậy?"

Có người chạy tới đây xem náo nhiệt.

"Nhà họ Tề bị người khác đầu độc, chết hết rồi, chỉ còn Tề Quốc Hoa còn sót lại hơi thở, đại đội trưởng cho anh ta dùng nước tiểu để cứu mạng!"

"Mẹ ơi, ai mà ác độc như vậy!"

"Phải bắt được tên sát nhân này, để công an đến điều tra!"

"Mạng Dương Hồng Linh cũng lớn thật, đi nông trường nên tránh được một kiếp này!"

Người dân trong thôn đều bị dọa sợ, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, trong thôn lại ẩn giấu một kẻ tâm địa độc ác như vậy, mọi người ai cũng không thể sống an ổn được.

"Đi ra rồi, người sao rồi?"

Vài người nâng ván cửa đi ra, trên ván cửa là Tề Quốc Hoa, mùi hôi nồng nặc, trên người anh ta toàn là nước tiểu và bãi nước ói, liếc mắt nhìn một cái cũng cảm thấy kinh tởm.

"Phải đưa đến trạm y tế, nhanh chóng lấy nước tới lau người đi!"

Sắc mặt đại đội trưởng rất khó coi, trong thôn xảy ra án mạng lớn như vậy, chắc chắn ông ấy sẽ bị phê bình.

Kẻ khốn nạn dám hạ độc kia, đợi kẻ đó bị bắt, ông ấy nhất định phải cho gã ăn vài cái tát!

Chết tiệt mà!

Có người lấy nước tới, hất lên người Tề Quốc Hoa, sau khi hất mấy thùng nước, người anh ta sạch sẽ không ít.

Đại đội trưởng dẫn theo mấy thanh niên trai tráng, thay phiên nhau nâng ván cửa đi tới trạm y tế.

Tin tức nhà họ Tề bị diệt khẩu đã nhanh chóng truyền đi khắp thôn, nhà họ Đường cũng biết chuyện.

Bà cụ Đường đang nấu cơm, nhưng cũng bỏ ra ngoài vài chục phút để tìm hiểu, sau đó hứng thú hừng hực chạy về nhà.

"Nhà họ Tề chết hết rồi, ông trời phù hộ, đừng cứu tên Tề Quốc Hoa nữa thì mới tốt!"

Bà cụ không thèm che giấu sự vui vẻ của bà, còn nhìn lên trời mà cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng để Tề Quốc Hoa sống được!

"Ai lại hạ độc nhà họ Tề vậy, thật đáng sợ!"

Từ Kim Phượng từ bên ngoài trở về, bà ấy có chút hốt hoảng, sợ tên hạ độc đá bị bệnh thần kinh, lỡ như gã cũng muốn hạ độc nhà bà thì sao?

"Cần gì phải quản việc ai hạ độc, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, không làm chuyện thiếu đạo đức thì sợ cái rắm!"

Bà cụ Đường không hoảng chút nào, vốn dĩ nhà bà không làm chuyện gì trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa.

Bà còn nói thêm: "Là do nhà họ Tề làm chuyện thất đức nên mới có ngày hôm nay!"

Đường Niệm Niệm đi hỏi thăm, biết được Tề Quốc Hoa được cứu nên cũng vô cùng tiếc nuối.

Tên này mạng lớn thật!

Chẳng qua cũng đã bị cho uống một bụng nước tiểu, thật sự khiến cô hả dạ. Đại đội trưởng ra đòn đẹp lắm!

Về phần người bị hạ độc, đoán cũng không cần đoán, chắc chắn là Tề Quốc Xuân.

Chỉ có cô ta mang vẻ mặt mỉm cười lúc chết, hiển nhiên đối với cô ta, chết chính là sự giải thoát, hơn nữa cô ta ghi hận người trong nhà, có động cơ hạ độc, còn có cơ hội hạ độc.

Buổi chiều tầm ba, bốn giờ, đại đội trưởng cùng Ngụy Chương Trình và đồng nghiệp của anh ta cũng đã trở lại.

Đại đội trưởng gọi điện thoại báo án, Ngụy Chương Trình và đồng nghiệp tới đây tra án.

Nhà họ Tề vẫn duy trì hiện trạng, không ai động tới. Ngụy Chương Trình đi xem xét một vòng, lại nhìn thấy cơm thừa canh cặn trên bàn ăn, lập tức đoán ra.

"Người hạ độc là Tề Quốc Xuân, trong đồ ăn tối hôm qua bị hạ nước trúc đào, tối hôm qua đã chết rồi. Tề Quốc Hoa ăn không nhiều lắm nên mới may mắn tránh được một kiếp."

Ngụy Chương Trình đã có thâm niên tra án mười mấy năm, đối với anh ta loại án này chỉ là trò trẻ con, không có tính thách thức.

Sau nhà họ Tề có một gốc cây trúc đào, loại thực vật này toàn thân đều có độc. Tề Quốc Xuân có thể dễ dàng hái lá cây của cây trúc đào, ép lấy nước, trộn vào trong thức ăn, người nhà họ Tề cũng không có phòng bị với cô ta.

Về phần Dương Hồng Linh, quả thật là mạng lớn, buổi sáng ngày hôm qua cô ta đi đến nông trường để tìm Liễu Tịnh Lan vay tiền, buổi tối không trở về nên mới cứu mình một mạng.

Đã tra xong án, người Đường Thôn cũng an tâm, trong thôn không có kẻ thần kinh ác độc là tốt rồi.

Tháng Năm, nhiệt độ ngoài trời không thấp, thi thể không thể để bên ngoài lâu, đại đội trưởng ra mặt hạ táng cho người nhà họ Tề, Tề Quốc Hoa cũng đã trở lại từ trạm y tế, hiện tại trong nhà yên tĩnh lạnh lẽo, chỉ còn một mình anh ta. Sau khi Dương Hồng Linh tới nông trường thì đã không còn tin tức gì nữa.
Bình Luận (0)
Comment