Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 221

Lỗ tai Đường Niệm Niệm rất thính, tuy cô đứng hơi xa nhưng vẫn nghe rõ mồn một.

Đĩ mà mấy người đàn bà đó mắng chắc chắn là Liễu Tịnh Lan.

Xem ra Liễu Tịnh Lan đã hoàn toàn buông bỏ, cho phép phóng thích toàn bộ bản tính chân thật của mình, hơn nữa còn kéo Dương Hồng Linh xuống nước theo. Ái chà, thật đúng là tình chị em tương thân tương ái mà.

"Kìa, thấy chưa, lại có đàn ông đi tìm đĩ đó. Một ngày không chịu làm việc mà chỉ toàn làm mấy chuyện không biết xấu hổ!"

Một người đàn bà nghiến răng nghiến lợi mắng, giống như gã đàn ông đi tìm ả điếm kia là đàn ông của bà ta vậy.

Những người đàn bà khác cũng vô cùng tức giận, cũng không biết là bọn họ tức giận Liễu Tịnh Lan hay là những gã đàn ông này nữa.

Đường Niệm Niệm nhất thời nổi lên hứng thú, cô chạy đến bên cạnh cái lều, chuẩn bị nghe lén một cách quang minh chính đại.

Cửa lều nơi Liễu Tịnh Lan ở chỉ khép hờ, một người đàn ông đầu trâu mặt ngựa cầm theo một túi bánh trứng gà đẩy cửa bước vào.

"Không phải lần trước em nói thích bánh trứng gà sao, anh đã mua rồi này, tâm can bảo bối của anh, anh nhớ em chết mất!"

Người đàn ông không thấy Dương Hồng Linh đang nằm trên giường, nhưng do dù có thấy thì gã cũng không để ý.

Trong nông trường long ngư hỗn tạp, chủ yếu đều là những người tới lao động cải tạo, những thứ như tam quan căn bản đều không tồn tại.

Liễu Tịnh Lan chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, nút thắt lỏng lẻo, độ lộ một mảnh da trắng nõn nà, đầu tóc rối bời, khóe mắt kiều mị, bộ dáng phong tình vạn chủng, câu dẫn đàn ông đến mức khiến gã hưng phấn vô cùng, ôm cô ta mà không ngừng kêu tâm can bảo bối.

"Gấp cái gì, để em ngủ một lát."

Liễu Tịnh Lan ỡm ờ đối phó gã ta, tuy rằng cô ta cười vô cùng quyến rũ, nhưng đáy mắt lại tràn đầy sự chán ghét.

Cô ta chưa từng nghĩ đến một cuộc sống như thế này. Vốn dĩ cô ta phải gả cho Chu Tư Nhân, trở thành Chu phu nhân người người hâm mộ mới phải.

Liễu Tịnh Lan gọi cho Chu Tư Nhân, nhưng đối phương lại không nghe điện thoại, vậy nên cô ta đã gọi điện kêu chị họ tới đây. Sau đó mới biết được tình huống hiện tại của Chu Tư Nhân, biết anh ta bị Đường Niệm Niệm đánh.

Hơn nữa Đường Niệm Niệm làm việc ở nhà máy vớ, địa vị trong Đường Thôn như nước lên thuyền lên, vì muốn nịnh bợ cô ta mà người trong thôn đều ức hiếp Chu Tư Nhân.

Vậy nên hiện tại Chu Tư Nhân còn khó bảo toàn bản thân, căn bản không giúp được cô ta.

Tín niệm mà Liễu Tịnh Lan luôn kiên định đến nay đã lập tức bị sụp đổ.

Vì sao cô ta sống lại mà vẫn không thắng được Đường Niệm Niệm?

Nếu trời đã định sẵn cô ta nhất định phải bại dưới tay Đường Niệm Niệm, vậy cô ta còn tranh giành làm gì?

Niềm tin của Liễu Tịnh Lan sụp đổ, liền vò đã mẻ không sợ rơi, chủ động quyến rũ đàn ông. Dù sao cô ta cũng không phản kháng được, thuận theo thì còn có thể thoải mái sống qua ngày.

Vì thế, Liễu Tịnh Lan không từ chối đàn ông đưa đến cửa nữa, đưa tiền hay phiếu lương thực đều được, dựa vào những thứ mấy người muốn chơi gái này đưa tới, mấy ngày nay quả thật Liễu Tịnh Lan không phải chịu khổ, ngược lại còn thoải mái hơn so với hồi trước.

Không biết khi nào, gã đàn ông kia đã nóng vội đặt Liễu Tịnh Lan lên giường, chiếc giường trúc đơn sơ bắt đầu lay động.

Kẽo kẹt... Kẽo kẹt...

Thanh âm càng lúc càng lớn truyền ra từ trong cái lều.

Đường Niệm Niệm ngồi xổm bên sườn dốc, mặt không chút thay đổi nghe tiếng động bên trong.

Mười lăm phút sau, âm thanh kẽo kẹt ngừng lại.

Gã đàn ông mặc quần lên rồi rời đi, vẻ mặt thỏa mãn.

"Tịnh Lan, vì sao hiện tại em lại biến thành như thế này?"

Âm thanh không thể tin được của Dương Hồng Linh bỗng vang lên, nãy giờ cô ta đều ở đây, có vài thứ bắn lên người cô ta, nhưng cô ta không dám kêu thành tiếng, sợ sẽ gặp phải chuyện như hai ngày trước.

Nghĩ đến vài buổi tối gần đây cô ta đều gặp ác mộng, sắc mặt Dương Hồng Linh trắng bệch, gắt gao cắn chặt răng.

Em họ gọi điện nói cô ta đến nông trường, nói rằng có việc tìm cô ta, vừa đúng lúc Dương Hồng Linh cũng muốn tìm Liễu Tịnh Lan để vay tiền nên cô ta mới tới đây.

Kết quả vào ban đêm, khi cô ta vừa chìm vào giấc ngủ, bỗng một cảm giác áp bức đè nặng bao trùm lên người khiến cô ta tỉnh giấc. Một gã đàn ông cao lớn thô kệch đang đè trên người cô ta, cởi quần áo của cô ta.

Cô ta muốn phản kháng, nhưng căn bản không phản kháng nổi.

Sự trong sạch của cô ta đã mất hết rồi.

Điều an ủi duy nhất chính là gã đàn ông kia đưa cho cô ta một đồng, còn nói sẽ đến tiếp.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Dương Hồng Linh tiếp tục ở lại, quả nhiên gã đàn ông kia lại đến nữa, liên tục ba buổi tối, mỗi lần đều để lại một đồng.

Cô ta muốn quay về nhà họ Tề, nhưng không hạ được quyết tâm.

Nếu quay về nhà họ Tề, mỗi ngày chỉ có thể luộc rau xanh mà ăn, sống khổ cực qua ngày, ở chỗ này mỗi ngày đều có thức ăn ngon, còn có điểm tâm nữa, lại không cần phải làm việc, cùng lắm thì chỉ cần buổi tối...

Trong lòng Dương Hồng Linh rối rắm vạn phần, ngồi ngày đều tự nói mình phải đi, nhưng chân vẫn không thể nhúc nhích.

Liễu Tịnh Lan đã sớm nhìn thấu cô ta, cười lạnh trào phúng nói: "Chị có chí khí thì đừng có lấy tiền, lão Chu đưa tiền cho chị, không phải chị nhận vô cùng vui vẻ sao?"

"Chị... Chị là bị ép!"

Sắc mặt Dương Hồng Linh đại biến, quanh co biện giải cho mình.

Cô ta không giống với em họ của mình.

Em họ là tự nguyện đắm mình, còn cô ta là bị ép buộc.

"Bị ép? Tôi cũng không dùng dây thừng trói chị lại, lúc nào chị cũng có thể đi, hiện tại chị có thể đi, tại sao chị lại không đi?"

Liễu Tịnh Lan mở cửa ra, chỉ vào bên ngoài, giọng điệu hết sức mỉa mai.

Sắc mặt Dương Hồng Linh biến đổi mấy lần, cô ta muốn quay về, nhưng lại không biết nên nói gì.

Cô ta muốn đi, nhưng luyến tiếc tiền.

Hiện tại cô ta có chút hối hận, không nên ầm ĩ với em họ mới phải.

Ánh mắt Liễu Tịnh Lan càng thêm xem thường, đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết chính là nói người chị họ này của cô ta.

Cô ta khịt mũi một tiếng, đóng cửa lại, không nhắc tới chuyện rời đi nữa.

Dương Hồng Linh nhẹ nhàng thở ra, chủ động lấy lòng nói: "Chị đi nấu cơm."

Bọn họ dậy trễ, ngay cả điểm tâm cũng chưa ăn.
Bình Luận (0)
Comment