Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 228

Nói xong, Bát Ca đưa mắt mong chờ nhìn về phía Đường Niệm Niệm.

Ông ta đã bàn với lão già ở Xao Đường kia, chỉ cần sửa xong lô máy móc thì họ sẽ cùng nhau mở nhà máy làm kẹp tóc, chuyên kinh doanh ngoại tệ, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều.

Đường Niệm Niệm nhướng mày, kẹp tóc?

Quả nhiên là người của Ô Thành, bên đó nổi tiếng nhất là hàng hóa nhỏ.

“Anh kéo máy móc qua thử xem, hiện tại thì khó nói lắm, tốt nhất nên làm được bản vẽ đã.”

Đường Niệm Niệm nắm chắc bảy tám phần, với máy móc hàng mỹ nghệ như này, linh kiện cũng không quá phức tạp, chỉ cần có bản mẫu thì không thành vấn đề.

“Chốt, tôi sẽ nói một tiếng với lão Chu.”

Nét mặt Bát Ca đầy tươi cười, ông ta đã tiếp xúc với Đường Niệm Niệm được một khoảng thời gian nên cũng hiểu sơ tính cách của cô gái này, chỉ cần mở miệng thì trên cơ bản đã nắm chắc được tám chín phần.

Nếu cô gái này không làm được thì tuyệt đối sẽ không kêu đem máy tới.

“Cô gái, lão Chu nói, chỉ cần sửa được đám máy móc này, ông ta sẽ mở nhà máy kẹp tóc, chuyên làm ngoại tệ, tôi và cô cũng có cổ phần, đến lúc đó sẽ kiếm bộn tiền.”

Bát Ca xích lại gần chút, trên mặt không giấu được hưng phấn.

Giơ tay đá chân thì sẽ không kiếm được đồng tiền lớn, muốn phát tài thì phải mở nhà máy.

“Tư nhân ở Ô Thành cũng mở được nhà máy à?”

Đường Niệm Niệm có hơi nghi ngờ, cô còn nhớ năm 78 mới cải cách, bây giờ mới là năm 76 thôi mà.

“Anh trai của Lão Chu là đại đội trưởng của đội sản xuất, có thể dùng danh nghĩa mở nhà máy trong thôn, chỉ cần hằng năm chia một khoản tiền hoa hồng cho đại đội là được, bây giờ nhiều thôn đều làm như vậy.” Bát Ca cười nói.

Bên trên có chính sách thì bên dưới sẽ có đối sách thôi.

Người trong thôn chỉ cần được chia tiền, bọn họ đều mặc kệ nhà máy là do ai mở.

Hơn nữa mở nhà máy trong thôn thì người trong thôn có thể đến nhà máy đi làm, mỗi tháng đều nhận được tiền lương cố định, cuối năm còn được chia hoa hồng, kẻ ngốc cũng không từ chối chuyện tốt như chiếc bánh từ trên trời rớt xuống này.

Bây giờ Đường Niệm Niệm mới hiểu ra, không khỏi âm thầm khâm phục những người gan lớn này, chẳng trách tỉnh Chiết Giang lại phát triển tốt như vậy, gan lớn, chịu được khổ, đầu óc linh hoạt, khả năng thực hành cũng rất mạnh, muốn không thành công cũng khó.

“Trước tiên cứ nhìn thử máy móc đã, chuyện mở nhà máy đến lúc đó rồi nói tiếp!”

Đường Niệm Niệm rất có hứng thú với nhà máy kẹp tóc, dù là đồ vật nhỏ nhưng có thể kiếm được rất nhiều tiền, hơn nữa trong không gian của cô có một đống kẹp tóc vô cùng thời thượng, có thể dùng làm vật mẫu, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều ngoại tệ.

Bát Ca liên tục gật đầu, kích động đến mức xoa tay, giống như nhìn thấy tiền mặt ở trên bông tuyết đang bay nhanh đến chỗ ông ta, chỉ trong chốc lát đã nhấn chìm ông ta.

“Hì hì…”

Bát Ca kìm không được cười ra tiếng, nét mặt say mê.

Đường Niệm Niệm ghét bỏ liếc nhìn, trời còn chưa tối đã bắt đầu mộng xuân.

Hai mươi máy dệt vớ đã xếp lên xe, cô lưu loát lên xe, sau đó lái đi, sau khi đến rừng cây nhỏ ở Thành Tây thì thu vào trong không gian.

Đường Niệm Niệm thở hắt ra, nằm nghỉ ngơi trên ghế, bận từ sáng tới giờ, cứ quay vòng vòng không ngừng, không nghỉ được lúc nào.

Tối hôm đó, Đường Niệm Niệm ngủ trong không gian, sau khi tỉnh lại, bên ngoài trời còn chưa sáng, cô mở máy gặt lúa thu hoạch được khoảng trăm mẫu lúa nước, tiện tay tách luôn hạt thóc ra khỏi cây lúa.

Làm xong nhiều việc, Đường Niệm Niệm bèn đi tắm rửa, sau đó làm một nồi trứng vịt nấu với bánh gạo, nấu xong còn vẩy chút hành lá cắt nhỏ, thơm ngào ngạt khiến người ta thèm muốn chết.

Khi còn bé, cô thích nhất là trứng vịt nấu với bánh gạo.

Trời đã sáng, Đường Niệm Niệm ra khỏi không gian, Bách Tuế đi tìm đàn em của nó, dặn dò tụi nó nhìn chằm chằm vào Hà Chí Thắng.

Mấy con chó nhỏ gầy gò ở trước mặt Bách Tuế đều rất cung kính, cái đuôi tự kẹp chặt lại.

Bách Tuế gâu gâu gâu một trận, mấy con chó cũng kêu vài tiếng đáp lại, tỏ vẻ cứ tin ở tụi nó.

Đường Niệm Niệm lấy ra vài hộp đồ hộp, thêm một túi cơm chó lớn, đổ ra trên mặt đất, mấy con chó ăn rất vui vẻ, cái đuôi lắc đến sắp gãy.

Sau khi ăn no nê, mấy con chó ngay lập tức bắt đầu làm việc, đi nhìn chằm chằm xung quanh khu nhà của Hà Chí Thắng.

Đường Niệm Niệm tới tiệm cơm Quốc Doanh mua ba mươi cái bánh bao thịt, còn có cả thịt kho tàu và sườn kho, sau đó lại tới quầy thịt mua một phần thịt giữa sườn, nặng khoảng năm sáu cân, nhân tiện cô còn cân thử mấy món đồ ăn nhẹ.

Trước tiên cô sẽ tới trường thăm Đường Lục Cân và cả Đường Đông Cường, cậu em họ này tính cách hướng nội, không thích nói chuyện, thành tích cũng không tốt bằng Đường Lục Cân, nhưng rất hiểu chuyện, kiếp trước trong nhà xảy ra chuyện, Đường Đông Cường chủ động gánh vác gia đình, rất ra dáng, đáng tiếc lại qua đời ngoài ý muốn, tuổi còn trẻ đã ra đi.

Đường Lục Cân và Đường Đông Cường học cùng một lớp, sinh nhật của hai anh em chỉ cách nhau mấy ngày, tình cảm rất tốt.

Lúc Đường Niệm Niệm tới, đúng lúc vừa tan học, Đường Lục Cân và Đường Đông Cường vẫn đang ngồi ở chỗ ngồi, một đứa ngồi trước, một đứa ngồi sau.

“Đường Lục Cân, chị cậu đến rồi kìa!”

Các bạn học nhìn thấy Đường Niệm Niệm, lớn tiếng kêu lên.

Gần đây Đường Niệm Niệm tới rất thường xuyên, bạn cùng lớp đều biết Đường Lục Cân có một người chị vô cùng xinh đẹp, có lẽ vì là công nhân chính thức của nhà máy Hồng Tinh nên mỗi lần tới đều mang rất nhiều đồ ăn ngon, còn cho rất nhiều tiền tiêu vặt, các bạn học đố kỵ muốn chết.

Đường Lục Cân quay đầu nhìn ra cửa, mắt sáng rực lên, vội vàng đứng dậy chạy tới.

Đường Đông Cường cũng đi tới, tính cách của cậu bé rất ngại ngùng, còn hơi nhút nhát.

“Bánh bích quy mỗi người một bao, còn bánh bao thịt thì ăn nhân lúc còn nóng đi.”

Đường Niệm Niệm lấy ra hai bao bánh bích quy từ trong ba lô, sau đó lấy thêm mười cái bánh bao nhân thịt nữa, dùng báo bọc lấy, vẫn đang bốc hơi nóng.

“Bánh bao nhiều quá, ăn không hết.”

Đường Lục Cân dở khóc dở cười, chẳng trách bà nội hay nói tay của chị hai như chân gà, tay quá lỏng lẻo[1] rồi.

[1] Tay quá lỏng lẻo: ý chỉ những người hay chi tiêu tiền quá trớn, không biết tiết kiệm.

Tay quá lỏng lẻo: ý chỉ những người hay chi tiêu tiền quá trớn, không biết tiết kiệm.

“Chia cho bạn học ăn chung.”

Đường Niệm Niệm không nói gì nữa, nhét hết vào trong ngực bọn nhóc, sau đó hỏi: “Trên người em còn tiền không?”

“Còn rất nhiều tiền.”

Đường Lục Cân vội nói, số tiền cho lần trước vẫn chưa xài hết.

Đường Niệm Niệm lại nhìn về phía Đường Đông Cường, cậu bé đỏ mặt ngượng ngùng nói: “Em cũng có tiền, lần trước cha đến có cho em tiền.”

Hơn nữa năm đồng đó là số tiền trước đó cậu bé chưa từng có được, cậu bé đã lớn đến như vậy rồi nhưng chưa bao giờ được cầm một số tiền lớn như thế, cha nói cậu bây giờ đã cầm được tiền lương làm việc chính thức, sau này trong nhà không nhà không cần bớt ăn bớt mặc nữa.
Bình Luận (0)
Comment