Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 230

"Còn công việc của con trong nhà máy vớ thì sao? Xin phép nghỉ nữa tháng, chẳng lẽ người khác còn không nói ra nói vào? Trong thôn vốn đã có lời ra tiếng vào, nếu con lại đi đầu xin nghỉ phép, vậy làm sao mà Mãn Sơn và Kiến Thụ có thể tiếp tục quản lý nhà máy đây?"

Bcụ Đường hung hăng giáo huấn một trận, đồ ngu xuẩn đến mức vì một đứa vong ân bội nghĩa mà muốn bỏ cả công việc.

"Trong thôn có không ít ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào vị trí của con trong nhà máy, nếu con dám xin nghỉ phép nửa tháng, ngày hôm sau sẽ lập tức có người đi tìm Mãn Sơn yêu cầu thay đổi người. Nếu con không để ý đến việc làm nữa, vậy con muốn làm gì thì làm, mẹ không ngăn cản con nữa!"

Ngữ khí bà cụ Đường lạnh lùng, nếu Từ Kim Phượng dám đi tìm Đường Ngũ Cân, bà sẽ lập tức phân gia với nhà lão Đại, còn con bé Niệm, Lục Cân và Cửu Cân sẽ ở lại trong nhà. Không thể để một kẻ ngu xuẩn liên lụy tới mọi người được.

Từ Kim Phượng do dự, bà ta không nỡ bỏ việc.

Một tháng có thể nhận được vài chục đồng tiền.

Nhưng Đường Ngũ Cân ở nông trường cũng khiến bà ta lo lắng.

Từ Kim Phượng hận không thể chia mình thành hai nửa, một nửa đi nông trường, một nửa ở lại nhà máy vớ làm việc.

"Mẹ, Kim Phượng sẽ không đi!"

Đường Mãn Kim từ trước đến nay luôn mặc kệ sự đời lên tiếng, giọng điệu kiên định.

Cũng đã đoạn tuyệt với Đường Ngũ Cân rồi, không nên có quan hệ gì tới đứa vong ân bội nghĩa này nữa, hơn nữa hiện tại nhà họ Đường đang đứng nơi đầu ngọn sóng gió, không chỉ có người dân trong thôn nhìn chằm chằm, mà ngay cả những người bên ngoài thôn cũng đang dõi theo, không thể làm chuyện đưa nhược điểm tới tay người khác được.

Đường Mãn Kim là người thành thành thật thật, nhưng không phải là kẻ ngu xuẩn, chút đạo lý này ông vẫn biết.

Ánh mắt bà cụ Đường vui mừng, cũng may đứa con trai cả này còn có chút đầu óc, không ngu xuẩn như Từ Kim Phượng.

"Tìm người tới chăm sóc cho Ngũ Cân đi, tiền công chúng ta sẽ trả."

Đường Mãn Kim đã nghĩ ra biện pháp, nhờ người đáng tin cậy đi chăm sóc, chỉ cần trả tiền công là được rồi.

Dù sao cũng là con gái ruột của mình, ông không nhẫn tâm đến mức khoanh tay đứng nhìn, nhưng mà...

"Mẹ, chỉ một lần cuối cùng này thôi, sau này sẽ không xen vào chuyện của nó nữa!"

Đường Mãn Kim nhìn về phía bà cụ, ánh mắt cầu xin.

Thật sự là lần cuối cùng, ông ấy nói được làm được.

Bà cụ Đường có thể dứt khoát với Từ Kim Phượng, nhưng lại không nhẫn tâm với đứa con trai của mình. Hơn nữa trên người Đường Ngũ Cân cũng chảy dòng máu của bà, hiện tại thê thảm như vậy, trong lòng bà cũng không dễ chịu gì.

Hận cho sự bất lực, buồn cho sự bất hạnh, đây chính là lời phản ánh chân thật tâm tình của bà cụ Đường hiện giờ.

"Cánh các con đã cứng cáp rồi, mẹ không quản nổi nữa."

Bà cụ Đường thở dài, đi vào phòng bếp nấu cơm.

Tâm tình Đường Mãn Kim cũng không tốt, lắc đầu đi ra ngoài phòng hút thuốc. Ông nhìn thấy Đường Niệm Niệm đang đứng trước cửa, ông lập tức dập thuốc, con bé Niệm không thích mùi khói thuốc.

"Cho bọn họ ít tiền, nhờ người ở nông trường chăm sóc là được."

Đường Niệm Niệm nói một câu, cô đặt ba lô xuống đất. Cô hoàn toàn có thể hiểu cho tâm trạng của vợ chồng Từ Kim Phượng, dù sao cũng là con gái ruột của mình, chắc chắn không thể nhẫn tâm được.

Dù sao Đường Ngũ Cân đã không thể làm nên cơm cháo gì nữa, cô thành toàn cho lòng yêu con gái của bọn họ.

"Bé Niệm... Chỉ một lần này thôi, sau này sẽ không còn nữa."

Đường Mãn Kim sợ trong lòng Đường Niệm Niệm không vui, ông bất an lo lắng giải thích.

"Không có việc gì!"

Thật sự Đường Niệm Niệm không để tâm, cô và cặp vợ chồng Đường Mãn Kim không có nhiều tình cảm lắm, vậy nên cô không thèm để ý rốt cuộc trong lòng họ hướng về ai.

Hơn nữa Đường Mãn Kim vẫn phân rõ phải trái, làm người minh bạch.

Đường Mãn Kim nhẹ nhàng thở ra, bé Niệm không tức giận là tốt rồi.

Bà cụ Đường đứng trong phòng bếp cũng nhẹ nhàng thở ra, bà càng thêm chán ghét Đường Ngũ Cân. Nếu con nhỏ vong ân bội nghĩa này bằng được một nửa bé Niệm thì cũng sẽ không có kết cục như ngày hôm nay.

Từ Kim Phượng hỏi thăm dò la người ở nông trường, bà cho họ năm đồng tiền công, để người nọ chăm sóc Đường Ngũ Cân mới sinh non, hơn nữa còn đưa cho một rổ trứng gà.

Người được nhờ vả vì năm đồng tiền nên cũng để tâm làm việc, mỗi ngày người nọ đều gọi điện thoại tới báo cáo tình huống của Đường Ngũ Cân, thuận tiện tám chuyện về tình hình cẩu huyết giữa Mắt Kính Nhỏ, Liễu Tịnh Lan, còn có Dương Hồng Linh.

"Chưa từng gặp qua người nào da mặt dày như hai chị em nhà này, ngay trong cùng một gian phòng, ôi trời ơi... Giữa ban ngày ban mặt, từ sáng sớm đến tối mờ cũng chưa chịu dừng lại, một chút cũng không kiêng kỵ, chúng tôi ở bên cạnh mà cũng phải mắc cỡ thay cho họ."

"Lãnh đạo nông trường mặc kệ à?"

Từ Kim Phượng hận không thể đánh chết Liễu Tịnh Lan, ước gì lãnh đạo nông trường có thể bắt cô ta ra thị chúng.

"Quản cái rắm, quan hệ của bọn họ với Chu Bái Bì rất tốt!"

Giọng điệu đối phương khinh thường hừ một tiếng, người nọ đè thấp âm thanh lại, nói: "Người đàn ông trong nông trường này, ít nhất có chín mươi phần trăm đã từng ngủ với mấy ả không biết xấu hổ này. Một lần ăn tới năm quả trứng gà, trời ạ, ngay cả nhà giàu người ta cũng không ăn được như vậy, ngủ một cái là dễ dàng có được bao nhiêu là đồ, ăn nhiều cũng không thấy đau lòng."

"Hừ... Sao ông trời lại không đánh chết kẻ không biết xấu hổ này đi!"

Từ Kim Phượng đã sắp tức chết rồi, không còn thiên lý gì nữa mà, đàn bà dâm đãng vậy mà còn có thể sống sung sướng như vậy, ngay cả địa chủ ngày trước cũng không được sống thoải mái như thế đâu.

Hai người nói vừa nói chuyện điện thoại vừa mắng, nếu không phải tiền gọi điện mắc, hai người các bà còn có thể mắng thêm vài tiếng nữa. Từ Kim Phượng lại dặn đối phương chăm sóc tốt cho Đường Ngũ Cân, còn nói: "Bà giúp tôi khuyên nhủ con bé, đừng nghĩ tới Mắt Kính Nhỏ nữa, tĩnh dưỡng cơ thể cho tốt, sau này sẽ tìm được một người đàn ông tốt hơn."

"Mỗi ngày tôi đều khuyên!"

Mặc dù ngoài miệng người phụ nữ nông trường đáp rất hay, nhưng trong lòng lại không ngừng chửi rủa, chưa thấy người phụ nữ nào vừa ngu xuẩn vừa ti tiện như Đường Ngũ Cân, tự mình đưa tới cửa, làm trâu làm ngựa cho Mắt Kính Nhỏ, làm đến mệt chết mệt sống, cái gì cũng không có được, ngược lại còn khiến cơ thể hư tổn.

Còn có thể nói gì với Đường Ngũ Cân nữa?

Bà ta cũng lười khuyên, chỉ tổ lãng phí nước miếng, Đường Ngũ Cân có nghe cũng không nghe vào.

Nếu không phải vì năm đồng tiền, bà ta cũng lười chăm sóc loại người ngu xuẩn thế này.

Sau khi cúp điện thoại, người đàn bà nông trường tên là thím Trương chậm rãi đi về phía túp lều của Đường Ngũ Cân, buổi tối bà ta còn phải hầm một chén trứng gà đường đỏ cho Đường Ngũ Cân.
Bình Luận (0)
Comment