Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 236

"Hiện tại cha đi tìm người, Đông Cường con đừng hoảng loạn, thành thành thật thật ở trong trường học đi, đừng có đi đâu hết, cha đi tìm người!"

Đường Mãn Ngân sợ con mình cũng bị Cát Vĩ Hội mang đi, ông ấy dặn dò vài lần, sau đó mới cúp điện thoại, gọi điện về cho Đường Thôn.

"Anh ba, Niệm Niệm có ở nhà không?"

Đường Mãn Ngân gấp đến độ âm thanh trở nên bén nhọn.

"Con bé Niêm vào thành rồi, có chuyện gì sao?" Trong lòng đại đội trưởng rơi lộp bộp một tiếng, nghe giống như không phải là chuyện tốt, ông ấy vội hỏi: "Mãn Ngân, có phải là xảy ra chuyện gì rồi hay không?"

"Anh ba, anh đừng kể với mẹ em, Lục Cân bị mấy kẻ vô lại trong Cát Vĩ Hội bắt đi rồi, nói con bé giấu sách cấm, con mẹ nó chứ, làm sao Lục Cân có thể giấu sách cấm được, kẻ khốn kia nhất định là thấy Lục Cân xinh đẹp nên mới động tâm tư bất chính..."

Đường Mãn Ngân tâm loạn như ma, lại không có ý kiến gì tốt, ông ấy kể hết với đại đội trưởng.

"Như vậy đi, cậu đi tìm xưởng trưởng của nhà máy máy móc Hồng Tinh và nhà máy máy móc Tiền Tiến, nhờ bọn họ tới nói chuyện với Cát Vĩ Hội, anh sẽ đi tìm con bé Niệm, cậu đừng gấp!"

Rốt cuộc đại đội trưởng cũng là người từng gặp qua nhiều chuyện lớn, rất nhanh đã có biện pháp.

Có hai xưởng trưởng lớn ra mặt, có lẽ là Cát Vĩ Hội cũng phải kiêng dè một chút?

"Được, hiện tại em đi ngay!"

Đường Mãn Ngân có người cho chủ kiến, ông ấy không hoảng loạn nữa, sau khi cúp điện thoại đã lập tức đi tìm xưởng trưởng Vũ.

Xưởng trưởng Vũ vừa nghe ông ấy nói xong, lông mày nhăn lại, cảm thấy vô cùng kỳ quái, tại sao Cát Vĩ Hội lại xuống tay với một học trò nhỏ mới mười sáu tuổi chứ, chẳng lẽ là hướng về Đường Niệm Niệm sao?

Nhất thời ông ấy cảm thấy lo lắng, Đường Niệm Niệm có bản lĩnh, quan hệ rộng rãi, hơn nữa dáng vẻ xinh đẹp, nói không chừng đã dẫn tới người có ý không tốt, động thủ đối với em gái của Đường Niệm Niệm để ép Tiểu Đường đi vào khuôn khổ.

Này... Con mẹ nó chứ!

Một lũ vô lại còn ghê tởm hơn cả súc sinh!

Xưởng trưởng Vũ nhất thời bốc lửa giận, Đường Niệm Niệm chính là bảo bối của ông ấy, ông ấy đã nói chuyện cùng với xưởng trưởng Tiền, là nhờ Tiểu Đường đưa ra sáng kiến mà Tiền Tiến và Hồng Tinh mới có thể hợp tác với nhau để thành lập nhà máy máy móc. Chỉ cần nhà máy máy móc được thành lập, Vũ Tùng Nguyên ông tuyệt đối có thể nổi danh trong lịch sử công nghiệp của Chư Thành, lưu lại một dấu chân rực rỡ trong sách sử.

"Cậu đừng vội, đợi tôi gọi điện thoại cho xưởng trưởng Tiền rồi chúng ta sẽ cùng đi. Dù sao Cát Vĩ Hội cũng phải cho chúng ta chút mặt mũi."

Xưởng trưởng Vũ an ủi Đường Mãn Ngân vài câu, sau đó lập tức gọi điện cho xưởng trưởng Tiền.

Vận khí cũng không tệ lắm, đúng lúc xưởng trưởng Tiền đang có ở văn phòng, sau khi nghe ông ấy nói xong, ông ta lập tức nói: "Hiện tại tôi sẽ đi, chúng ta hẹn gặp nhau ở chỗ Cát Vĩ Hội."

"Được!"

Xưởng trưởng Vũ cúp điện thoại.

Để bày ra phong thái uy phong của người đứng đầu một xưởng, xưởng trưởng Vũ nói tài xế lấy bảo vật trấn xưởng ra dùng.

Là một chiếc xe hơi nhỏ giống như nhà máy Tiền Tiến.

Đường Mãn Ngân cũng đi theo, đây là lần đầu tiên ông ngồi trên xe hơi, đến mông cũng không dám ngồi lên thật, dọc đường đi đều ngồi nhổm người đến mức sau khi tới nơi, lưng ông cảm giác như sắp gãy.

Xưởng trưởng Tiền đã tới rồi, ông ta cũng lái xe tới và dẫn theo Đường Kiến Quốc. Hai oan gia đối đầu nhưng giờ phút này lại có vẻ hữu hảo với nhau. Họ gật đầu chào nhau một cái rồi nhanh chóng đi vào tòa văn phòng của Cát Vĩ Hội.

"Tới làm gì?"

Thái độ của bảo vệ rất tệ, vừa nhìn đã biết thường ngày đã quen diễu võ giương oai.

"Tôi là xưởng trưởng nhà máy máy móc Tiền Tiến, Tiền Nguyên Nguyên."

"Tôi là xưởng trưởng nhà máy máy móc Hồng Tinh, Vũ Tùng Nguyên."

Hai xưởng trưởng vừa đưa ra thẻ công tác, bảo vệ ở cửa lập tức trở nên khách khí, hỏi bọn họ tìm ai.

"Tìm chủ nhiệm Hà của các người, có chuyện khẩn cấp!" Xưởng trưởng Tiền nói.

"Hai vị xưởng trưởng chờ một chút, hiện tại tôi đi thông báo cho chủ nhiệm Hà."

Tuy rằng thái độ của bảo vệ ở cửa rất khách khí, nhưng cũng không cho bọn họ vào, chủ nhiệm Hà vừa mới bắt được một cô gái nhỏ vô cùng xinh đẹp, nói không chừng hiện tại đang rất bận rộn.

Khi chủ nhiệm Hà làm việc, rất ghét bị người khác quấy rầy, ông ta cũng không dám tùy tiện dẫn người vào, sợ làm quấy nhiễu hứng thú của chủ nhiệm Hà.

"Làm phiền rồi!"

Xưởng trưởng Tiền âm thầm ném một ánh mắt cho xưởng trưởng Vũ đang sắp phát hỏa, thành thật đứng chờ ở cửa.

Nếu không phải chuyện sống chết thì không nhất thiết phải cứng đối cứng với người Cát Vĩ Hội, kẻ Hà Chí Thắng này và đồng bọn của gã giống như một kẻ điên, nếu thật sự làm quá, chắc chắn là giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.

Đường Lục Cân đang bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, con bé không bị trói, nhưng trong phòng vô cùng tối, giống như là nơi lao tù, ánh mặt trời không thể chiếu vào, mơ hồ còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi.

Những kẻ dẫn con bé đi đều là những người có vẻ mặt hung ác, còn có chủ nhiệm gì kia, giống như là quỷ vậy, Đường Lục Cân chỉ cần liếc mắt nhìn một cái đã sợ tới mức trái tim đánh lô tô, không dám nhìn lại.

Những người này chỉ bắt con bé nhốt ở trong phòng, mặt khác không nói chuyện gì, ban đầu Đường Lục Cân vô cùng sợ hãi, nhưng hiện tại cô bé đã từ từ tỉnh táo lại, nhận ra sự tình vô cùng bất thường.

Cuốn sách cấm kia tuyệt đối không phải là của cô bé, cho tới bây giờ cô bé chưa từng nhìn thấy qua. Những người này vừa vọt vào trường học đã ngay lập tức đi tới chỗ ngồi của cô bé, vừa kéo ngăn kéo rồi tìm được cuốn sách cấm kia, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.

Là ai muốn hại cô bé?

Đường Lục Cân lần lượt loại bỏ từng bạn học cùng lớp, nhưng cũng không tìm ra ai là người có hiềm nghi. Tuy cô bé không qua lại thân thiết với bạn học, nhưng cũng không có mâu thuẫn với nhau, ngay cả đấu võ mồm còn không có, bạn học không cần phải dùng chuyện này để hãm hại cô bé.

Hơn nữa người Cát Vĩ Hội bắt cô bé tới nhưng lại không làm gì cô bé, rõ ràng mục đích không phải là cô bé.

Trái tim Đường Lục Cân chùng xuống, sắc mặt cũng thay đổi.

Là chị hai!

Chắc chắn những người này muốn đối phó với chị hai!

Chị hai có bản lĩnh, bọn họ không bắt được, nên mới phải bắt cô bé làm mồi nhử.

Đường Lục Cân toát mồ hôi, hận không thể mọc cánh mà bay ra đi thông báo cho chị hai, ngàn vạn lần đừng mắc mưu của bọn chúng. Nhưng căn phòng này chỉ có một cái cửa sổ nhỏ, phía trên tối om, cho dù cô bé có thể trèo lên trên thì cũng không chui ra được.

Làm sao bây giờ?
Bình Luận (0)
Comment