Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 266

“Niệm Niệm cháu chờ ở bên ngoài đi, chú và Kiến Thụ sẽ ra ngay thôi!”

Kế hoạch của Đường Mãn Đồng chính là, đặt một con chuột chế trên mép giường của các cặp vợ chồng, sau đó lại đổ nước tiểu vào trong lu nước của bọn họ, thế là xong việc.

Lúc nhỏ, anh ta đã từng làm chuyện này rất nhiều lần.

Dám nói xấu cha mẹ anh ta sau lưng, khi dễ cháu gái nhà anh ta, dù là nửa đêm anh ta cũng tới tính sổ.

Có đôi vợ chồng đang tạo người vào buổi tối, anh ta còn chui xuống dưới cửa sổ, học tiếng kêu cú mèo, còn thả con rắn nhỏ không có độc lên giường, suýt chút nữa dọa người đàn ông héo xuống.

Đường Kiên Thụ cũng làm không ít trò, nhung anh ta chỉ đi theo phía sau mông Đường Mãn Đồng, người trong thôn đều tính sổ lên đầu Đường Mãn Đồng, bỏ qua Đường Kiến Thụ.

“Ồ!”

Đường Niệm Niệm ngoan ngoãn trả lời lại, đợi chú cháu Đường Mãn Đồng và Đường Kiên Thụ vào nhà, cô cũng trèo qua cửa sổ khác.

Đường Mãn Đồng mang theo một cái rổ, bên trong đều là chuột chết, đều được anh ta cố ý bắt lúc chiều, mỗi nhà hai con, vừa đủ.

Anh ta và Đường Kiến Thụ chia nhau ra, anh ta vào phòng ngủ thả chuột chết, Đường Kiến Thụ ra phòng bếp đổ nước tiểu vào trong lu nước.

Đường Niệm Niệm trốn trong góc, nhìn bọn họ làm xong hết mới lộ diện.

“Đi!”

Đường Mãn Đồng rón rén, vẫy tay, chuẩn bị tới nhà tiếp theo.

“Đợi đã!”

Đường Niệm Niệm không định buông tha dễ dàng như vậy, kiếp trước chính những người này đã nói xấu Đường Luc Cân tới mức ép cô bé chết, chỉ mới thả chuột chết thì có là gì.

Cô đẩy cửa phòng ngủ ra, chú cháu Đường Mãn Đồng lo lắng cô gây rắc rối nên cũng vào theo.

Hai vợ chồng nằm trên giường ngủ ngon lành, con chuột chết được Đường Mãn Đồng tri kỉ đặt lên ngực bọn họ, lúc bọn họ thở, con chuột cũng lên xuống theo.

Đường Niệm Niệm cầm lấy đuôi con chuột chết, nhét vào trong miệng bọn họ, Đường Mãn Đồng và Đường Kiến Thụ trợn tròn mắt, thầm bội phục, xét về tàn nhẫn thì vẫn là con bé Niệm tàn nhẫn hơn!

Sau này phải học hỏi thêm!

Trong tay Đường Niệm Niệm có thêm một chiếc mặt nạ quỷ đang lè lưỡi, trên khóe mắt và khóe miệng đều là máu, là đạo cụ dùng để hù dọa trong nhà ma, ban đêm mà nhìn thấy cái này, ai cũng phải sợ.

Cô lại bảo Bách Tuế và Phúc Bảo chia ra đứng ở hai bên đầu giường, nhìn chằm chằm đôi vợ chồng nà.

Sau đó cô bóp mũi hai vợ chồng họ.

“Một, hai, ba... Sáu...”

Vừa đếm tới sáu, người đàn ông đã bị nghẹt thở tỉnh dậ, vô thức hé miệng, nhận ra trong miệng có thứ gì đó mềm như bông, còn có lông xù, người đàn ông mở mắt ra.

Thứ đập vào mắt ông ta chính là một con quỷ đứng dưới ánh trăng, mặc áo choàng lớn màu đỏ, thất khiếu đổ máu, lè lưỡi dài ra, móng vuốt màu đỏ rực còn đang chảy máu.

Ác quỷ nhe răng cười, duỗi bộ móng vuốt máu tươi đầm đìa về phía ông ta, khóe miệng vẫn còn chảy ra máu tươi, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy phần thịt máu lẫn lộn, con ác quỷ này chắc chắn vừa mới ăn thịt người, vẫn chưa kịp tiêu hóa!

Người đàn ông sợ tới mức mất tiếng, ông ta còn muốn ngất xỉu, nhưng đầu óc lại tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào, ông ta mở mắt nhìn trừng trừng mặt ác quỷ, cơ thể như bị điểm huyệt, không thể động đậy.

Người phụ nữ bên cạnh cũng tỉnh dậy, hét lên, mắt trợn trắng, sắp ngất xỉu.

Đường Niệm Niệm bóp cổ bà ta, bàn tay lạnh lẽo vòng qua cổ bà ta, người đàn ông sợ tới mức hàm răng va vào nhau kêu cầm cập, hiện tại ông ta đang nghi ngờ hai việc, đồ ăn trong miệng ác quỷ, rốt cuộc là ai?

Ngay từ đầu ông ta còn nghĩ là vợ mình, kết quả không phải.

Chẳng lẽ là con ông ta?

Tình thương vĩ đại của người làm cha khiến người đàn ông lấy hết dũng khí, cử động cơ thể, mở to miệng, hét lên như một con chuột chũi: “A...”

Chẳng qua, ông ta cũng không kêu lâu lắm, bởi vì con chuột chết vẫn còn nằm trong miệng ông ta, ông ta cắn trúng một miếng lông của nó.

“Ọe..”

Người đàn ông lợi dụng ánh trăng, nhìn thấy một cái đuôi thon dài thò ra khỏi miệng vợ, nhận ra thứ gì đó, ông ta lại duỗi tay lôi đưa vào miệng, kéo ra một con chuột chết kinh tởm, lập tức nôn khan một hồi.

Người phụ nữ cũng bị Đường Niệm Niệm véo tỉnh, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy ác quỷ một lần nữa, bà ta tiếp tục trợn trắng mắt, định ngất đi lần nữa.

Đường Niệm Niệm dùng sức tát mạnh lên mặt bà ta, lại bẻ cằm bà ta, xoay về phía mép giường, đối mặt gần gũi tình cảm với Bách Tuế.

Người đàn ông cũng bị Đường Niệm Niệm xoay cổ sang, suýt chút nữa đã hôn trúng Phúc Bảo.

Đường Niệm Niệm chỉ vào cổ mình, Bách Tuế và Phúc Bảo ngầm hiểu, vươn móng vuốt, ấn lên cổ hai vợ chồng, móng vuốt sắc nhọn còn hơn cả dao, chỉ cần hơi dùng sức liền cắt đứt động mạch cổ của bọn họ, máu sẽ phun trào ra như suối.

“Quỷ... Quỷ đại nhân, ngày mai bọn tôi sẽ lên núi đốt tiền dâng hương cho ngài, cung phụng ngài, ngài có thể đi sang nhà khác được không?”

Người đàn ông lấy hết can đảm, nơm nớp lo sợ cầu xin.

“Cái đầu lưỡi này nói nhiều quá, rút ra cho chó ăn!”

Đường Niệm Niệm đặt tay lên cằm người phụ nữ, ấn mạnh, đầu lưỡi lập tức lè ra.

Người phụ nữ sợ hãi vô cùng, một mùi khai của nước tiểu tỏa ra, bà ta sợ tới mức mất kiểm soát.

Đường Mãn Đồng và Đường Kiến Thụ ngồi trong góc yên lặng nhìn, vô cùng bội phục với bản lĩnh của cháu gái/ em họ, cách thức chỉnh người còn cao siêu hơn bọn họ.

Đường Niệm Niệm chọc ghẹo đôi vợ chồng này bảy tám lần, khiến họ sợ tới mức ngất xỉu, tỉnh dậy, rồi lại ngất xỉu, rồi lại tỉnh dậy, vợ chồng họ đã tè trong quần tận ba lần, cô mới chịu dừng tay.

“Sau này còn lải nhải nữa thì kéo xuống địa ngục rút lưỡi!”

Đường Niệm Niệm khom lưng, đột nhiên kề sát mặt người phụ nữ, khuôn mặt quỷ dữ tợn đáng sợ trước mặt người phụ nữ phóng to ra, dây thần kinh vốn sắp sụp đổ của bà ta cũng bị đứt ngang, ngất xỉu.

Lại hù dọa người đàn ông ngất xỉu bằng cách tương tự.

“Thật vô dụng!”

Đường Niệm Niệm ghét bỏ che mũi lại, trong phòng tràn ngập mùi khai của nước tiểu, thối muốn chết.

Cô cởi chiếc áo choàng đỏ, bỏ vào trong túi, xoay người đi ra ngoài. Đường Mãn Đồng và Đường Kiến Thụ liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ đuổi theo.
Bình Luận (0)
Comment