Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 284

Chu Tư Nhân định nhấc chân đi vào hang động, nhưng bị người bên cạnh ngăn lại: "Đại thiếu gia, để tôi đi vào trước xem tình huống."

Lần này tiểu đội đến Đường Thôn điều tra có tổng cộng mười người, ngoại trừ Liễu Kháng Nhật là người ngoài, những người khác đều là người của nhà họ Chu, nhiệm vụ bảo vệ Chu Tư Minh.

Từ bài học kinh nghiệm của mình, ông cụ Chu không dám lại để cho Chu Tư Minh hành động một mình, ông ta cố ý chọn lựa vài người có thân thủ tốt dưới tay đưa tới cho anh ta.

Chu Tư Minh dừng lại, đứng ở một bên, chờ người dưới tay dò xét xong, anh ta lại bước vào.

Người đàn ông đứng đầu đội ngũ gật đầu, ông ta gọi thêm một đồng nghiệp, cầm đèn pin rọi đi vào.

Những người còn lại đứng chờ ở trước cửa động.

Hai người đi vào trong, thân ảnh rất nhanh đã biến mất, bên trong truyền ra âm thanh đất đá rơi xuống, Chu Tư Minh không khỏi siết chặt nắm tay, hô hấp dồn dập, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bên trong động chính là bảo tàng của nhà họ Đường.

Chắc chắn là một bút tài phú cực kỳ lớn, có khả năng phú khả địch quốc. Anh ta đã điều tra về lịch sử của nhà họ Đường, hưng thịnh mấy trăm năm, tài phú tích lũy xuống dưới chắc chắn không thua gì Thẩm gia thuộc triều đại nhà Minh.

Ánh mắt âm trầm của Chu Tư Minh càng ngày càng sáng, bình thường anh ta biểu hiện là một người không màng danh lợi, cuộc sống cũng vô cùng đơn giản, nhưng kỳ thật tất cả những thứ đó đều là anh ta cố ý biểu hiện ra bên ngoài, so với người khác, anh ta càng để ý tới danh lợi hơn.

Chờ sau khi anh ta lên làm gia chủ nhà họ Chu, anh ta có thể quay về làm chính mình.

Trên mặt Chu Tư Minh vẫn là vẻ thản nhiên như cũ, thoạt nhìn như một người thanh tâm quả dục, tâm địa trong sáng, nhưng trong lòng lại cực kỳ hưng phấn. Bên cạnh anh ta là Liễu Kháng Nhật, lòng dạ ông ta không sâu, nên trên mặt đều là vẻ khát vọng đối với tài phú danh lợi, khóe miệng cong lên, ánh mắt tỏa sáng.

Hai người đều đang tưởng tượng đến những chuyện tốt đẹp, tâm tình vô cùng vui sướng.

Nửa giờ trôi qua, hai người từ trong động bước ra, mặt mày xám như tro, thoạt nhìn vô cùng chật vật.

"Bên trong còn có một hang động khác bị một tảng đá chắn ngang, nhưng có một khe hở, ba viên bảo thạch kia hẳn là thoát ra từ bên trong."

Hai người báo cáo lại tình huống bên trong, ánh mắt Chu Tư Minh ngày càng sáng.

Bảo tàng của nhà họ Đường đã bị chôn vùi ít nhất là một trăm năm, mấy năm nay trải qua chiến loạn, Chư Thành ném bom không ít, nói không chừng hang động này cũng bị bom ném trúng, nên cửa hang mới bị chặn lại.

May mắn, bảo tàng bên trong không bị hư tổn gì.

Chu Tư Minh dựa vào việc bảo thạch bên trong bị cuốn ra ngoài, cùng với chuyện cửa hang bị che lấp mà tìm được một lời giải thích hoàn mỹ, anh ta càng tin bên trong hang động nhất định có bảo tàng.

"Chúng ta dùng thuốc nổ sao?"

Liễu Kháng Nhật nóng vội đưa ra ý kiến.

"Ngu xuẩn, thuốc nổ sẽ gây ra động tĩnh lớn, ông muốn nói cho toàn bộ Đường Thôn biết à?"

Chu Tư Minh khinh thường trừng mắt nhìn ông ta, sao ông nội lại có thể nhìn trúng một người ngu xuẩn như vậy, được việc không có, bại sự có thừa!

Liễu Kháng Nhật ngượng ngùng cười, không dám đề nghị tiếp.

"Đi xuống chân núi tìm công cụ mang lên đây, đừng kinh động đến người trong thôn."

Chu Tư Minh ra mệnh lệnh, nếu đều là đá vụn, hơn nữa còn có khe hở, vậy chỉ cần người của anh ta dùng lực mở đường, cũng không cần phải tốn quá nhiều.

Cấp dưới gật đầu rồi cùng nhau xuống núi.

Hiện tại đang là giờ cơm trưa, tất cả mọi người đều đã kết thúc công việc, về nhà ăn cơm. Âm thanh nói chuyện trong thôn huyên náo, khói bếp lượn lờ, còn có tiếng mấy đứa nhỏ đùa giỡn với nhau, mùi khói lửa tỏa trong không khí.

Đường Niệm Niệm đang nằm ngủ ở trong sân, vài ngày gần đây, buổi tối cô đều phải ở trong không gian để cải tạo máy móc sản xuất vớ, còn phải thu hoạch hoa màu, mệt chết cô mà.

Con chó Bách Tuế chết tiệt kia, khó khăn lắm nó mới đánh cược thắng một lần, cái đuôi đã vểnh lên tận trời, ngay cả lúa mạch cũng không chịu thu hoạch nữa, còn nói có gan đánh cược thì phải có gan chịu thua, phải có vật đánh cược.

Không còn cách nào, Đường Niệm Niệm chỉ có thể tự thân vận động, thu hoạch tới mấy vạn mẫu ruộng, cho dù có dùng máy móc thì cũng không phải làm một lúc là xong được. Mỗi ngày buổi tối cô đều ở trong không gian, vất vả cần cù lao động, còn chịu khó hơn so với ong mật.

Đường Niệm Niệm ngáp to vài cái, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, một cơn gió nhẹ thổi qua mang theo mùi hương thức ăn thoang thoảng.

Trứng gà xào rau hẹ, hoa mai chưng thịt.

Tên món ăn xuất hiện trong đầu cô, nước miếng tràn ra, từ sau khi nhà máy vớ được khởi công xây dựng, thức ăn trong thôn một đường đi lên, mỗi ngày đều có thể ngửi thấy mùi thịt ở trong thôn.

Đói bụng quá...

Đường Niệm Niệm xoa xoa bụng, mong đợi bà cụ Đường trở về, cô lười đi nấu cơm lắm, ngồi mát ăn bát vàng vẫn thích hơn.

"Chị hai!"

Đôi chân ngắn ngủn của Đường Cửu Cân đang chạy như bay về nhà, cô bé ghé sát bên tai Đường Niệm Niệm, đè thấp âm thanh, thì thầm nói: "Kẻ xấu xa kia lên núi, còn tới mượn cuốc của bác ba."

"Đã biết, đừng nói cho người khác biết!"

Đường Niệm Niệm lấy một đồng tiền từ trong bóp tiền ra, nhét vào trong tay cô bé.

"Ai em cũng không nói!"

Cửu Cân gật đầu như trống bỏi, ánh mắt sáng ngời, phi như bay về phòng, cô bé mò tìm một cái lỗ nhỏ ở dưới sàng, bên trong là chỗ có thể giấu tiền.

Việc này chỉ có cô bé và chị hai biết, con bé sẽ không nói cho ai nghe hết!

Nếu không, bà nội sẽ lấy tiền của cô bé mất.

Khóe miệng Đường Niệm Niệm cong lên, nếu đã có tiền làm phí bịt miệng, khẳng định con bé sẽ giữ kín miệng như bưng.

Chu Tư Minh mắc câu rồi, tốt lắm!

Hiện tại không cần nóng vội, đợi ăn trưa xong thì lại lên núi, tặng cho ông cụ Chu một phần đại lễ.

Nhà họ Chu có mấy người con cháu nhỉ?

Đường Niệm Niệm nhớ Thẩm Kiêu đã nói qua, hình như là bốn hay năm gì đấy, nếu là năm thì cũng tốt, Chu Tư Lượng đã đã bị phế, còn Chu Tư Nhân... Ôi trời!

Cô quên mất kẻ khốn này, hẳn là vẫn còn sống trong bệnh viện tâm thần chứ nhỉ?

Lát nữa gọi điện thoại cho Thẩm Kiêu hỏi một chút xem.

Cho dù Chu Tư Nhân còn sống thì cũng đã trở thành phế vật, về phần Chu Tư Minh, mạng sống của anh ta chỉ còn là vấn đề thời gian.

Đã phế đi ba người, còn dư lại hai người.

Ông cụ Chu tốt thật, lần lượt đưa cháu của mình từng người từng người đến tay cô để cô hành hạ.

Bà cụ Đường thẳng lưng trở về nhà, hai người con dâu đi theo phía sau, gương mặt vô cùng hồng hào, vừa nhìn đã biết đó là kết quả của việc mỗi ngày đều được ăn thịt.

"Bà, ngày mai cháu muốn ăn hoa mai chưng thịt!"

Đường Niệm Niệm lười biếng nằm đó thẳng thắn yêu cầu, mới vừa rồi không biết là nhà ai làm món hoa mai chưng thịt, mùi vị thật thơm.

"Có thịt xào măng đó, sao cháu không ăn?"

Bà cụ Đường tức giận trừng mắt nhìn cô, nhanh chóng đi về phía phòng bếp.
Bình Luận (0)
Comment